Books are the bees which carry the quickening pollen from one to another mind.

James Russell Lowell

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66: Tâm Lực Lao Lực Quá Độ
uan tài tím thật lớn đặt ở trước mặt Chung Sơn, vô hình trung tản phát ra một cảm giác bi tráng thê lương.
Đây là một loại cảm giác, không có chút khí tức tràn ra, nhưng mỗi người nhìn thấy quan tài tím, đều trong lòng nảy sinh ra ưu thương mờ nhạt: một loại bi tráng, một loại thê lương, một loại không thể khinh nhờn... cảm giác này quỷ dị dâng lên từ trong nội tâm mọi người.
Không thể khinh nhờn?
Mọi người ngưng trọng nhìn quan tài tím to lớn này!
- Chung Sơn! Ở trong này là cái gì, vì sao muội nhìn thấy nó liền muốn khóc?
Thiên Linh Nhi nắm tay áo Chung Sơn, khó hiểu nói.
- Trong quan tài này là ai vậy?
Cổ Thiên U hít một hơi thật sâu nói.
Chính là ai?
Nghĩ đến thân phận của Khổng Tuyên, mọi người đều là trong lòng căng thẳng, vật được Khổng Tuyên coi là trọng yếu nhất, trong đó rốt cuộc là vật gì?
- Nê Bồ Tát! Các ngươi đi vào Trường Sinh Giới có phát sinh chuyện gì hay không?
Chung Sơn hỏi.
- Chúng ta dựa vào Thiên Cơ Đại Pháp, đồng thời sử dụng một ít bí pháp đi vào, ai cũng không có phát hiện chúng ta, có lẽ Khổng Tuyên quá tự tin, bốn phía quan tài tím vốn cũng không có bố trí trận pháp.
Nê Bồ Tát nói.
- Thánh thượng! Bên trong này là cái gì vậy?
Vương Khô cũng cảm xúc phập phồng hỏi.
Mọi người ở đây, đều như bị một tảng đá lớn đè nặng trong lòng, đều đoán ra điều gì, nhưng cũng không dám tiếp tục suy đoán tiếp.
Bên trong này là cái gì? Bởi vì mọi người đều bỗng nhiên cảm thấy, nếu tin tức vật bên trong quan tài tím này truyền ra đi, chờ đợi mọi người sẽ không chỉ có Khổng Tuyên liều mạng đuổi giết, mà còn có thể dẫn tới sóng to gió lớn ở đại thế giới. Bên trong có thể là một tin tức bùng nổ sóng xung kích cực lớn.
- Mặc kệ suy đoán là gì, đều không nhất định là sự thật, nhất định phải nhìn thấy bên trong là thứ gì mới được!
Chung Sơn nuốt nuốt nước miếng nói.
- Phải!
Mọi người gật gật đầu.
- Có thể mở ra chưa?
Chung Sơn nhìn về phía Thi tiên sinh.
- Có thể!
Thi tiên sinh gật gật đầu.
- Mở quan!
Chung Sơn trầm giọng nói.
Mọi người đều ngừng thở nhìn Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh là người thường giao tiếp với thi thể, giờ phút này mở ra quan tài càng không thành vấn đề. Bước đầu tiên là nhổ đinh.
Quan tài bình thường chỉ đóng bảy đinh, nhưng quan tài tím lại có mười, không biết có hàm nghĩa gì trong đó hay không.
Thi tiên sinh phi thường cẩn thận nhổ lên từng cái đinh một.
Đinh chốt quan tài không có gì đặc biệt, nhưng mỗi lần rút ra một cái, cổ bi thương kia liền tăng thêm một phần, theo từng cái đinh chốt quan tài nhổ ra, trong lòng mọi người càng ngày càng trầm trọng.
Đinh thứ 9... Khi nhổ đến đinh thứ 10, Thi tiên sinh nhìn thoáng qua Chung Sơn.
Giờ phút này Thiên Linh Nhi đã ôm chặt tay Chung Sơn, có lẽ chỉ có ôm Chung Sơn mới có thể làm trong lòng nàng yên tâm một chút.
Chung Sơn gật gật đầu với Thi tiên sinh.
Thi tiên sinh chậm rãi rút ra đinh chốt thứ 10.
Theo một cái đinh chốt quan tài cuối cùng rút ra, trên vùng trời Lăng Tiêu Thiên Đình đột nhiên xuất hiện mây đen dầy đặc, che phủ bầu trời che lấp mặt đất; bầu trời đang sáng sủa, ánh mặt trời ban ngày đang chiếu sáng, bỗng dưng trở nên cực kỳ âm trầm, trên trời cao nổi lên âm phong mãnh liệt.
"Ù..."
"Ù..."
Trong thiên địa bỗng nhiên truyền đến từng tràng tiếng nhạc buồn trầm thấp, phảng phất như âm thanh của loại nhạc khí sừng bò phát ra, vô cùng trầm thấp, vô cùng bi thương.
Bốn phía Lăng Tiêu Thiên Đình, dân chúng lập tức tâm sinh ý thương cảm, bầu trời âm u, tiếng kèn trầm thấp đè ép trong tâm khảm mọi người, không thể thở bình thường.
"U..."
Ở chỗ Chung Sơn, cảm giác bi thương càng ngày càng đậm, tiếng nhạc trời rên rĩ? Thiên địa cùng bi ai?
Trong quan tài này rốt cuộc là cái gì?
- Hu hu... Ta không chịu nổi rồi! Hu hu...
Thiên Linh Nhi trước hết khóc thành tiếng.
Loại không khí này lập tức phủ lên tất cả mọi người, các nàng tuy rằng không khóc ra tiếng như Thiên Linh Nhi, nhưng trên mặt đều xuất hiện ý thương tâm, lại cố nén ý thương tâm.
Chung Sơn đưa Thiên Linh Nhi đến trong tay Bảo Nhi, Linh Nhi vừa khóc vừa ôm Bảo Nhi.
- Tỷ tỷ! Như thế nào ta lại buồn như vậy, tỷ tỷ!
Thiên Linh Nhi vừa khóc vừa nói.
"Rào rào rào..."
Trên bầu trời lập tức mưa rớt hột, dường như ông trời cũng đang khóc, mưa rơi khắp bốn phía, nhưng không rơi trên quan tài tím.
- Mưa này cũng có ý tứ, chẳng lẽ đúng thật là tiếng rên rĩ khóc lóc của ông trời sao?
Cổ Thiên U nhíu mày kinh ngạc nói.
Chung Sơn bay thẳng lên trời, mọi người cùng theo bay lên, cùng nhau nhìn quan tài kia còn chưa có mở ra, vẻn vẹn chỉ nhổ đinh chốt quan tài đã thiên địa rên rĩ, trời đổ mưa như vậy, bên trong rốt cuộc là gì vậy?
- Chung Sơn! Sao lại thế này? Có cảm giác thật bi thương! Ta cho tới bây giờ chưa từng có cảm xúc, không ngờ lại có cảm giác ưu thương!
Trên quảng trường, đột ngột truyền đến một giọng nữ, nhưng chỉ có một mình Chung Sơn nghe được.
Huyễn Cơ ở Bách Thế Động Thiên, không biết khi nào cũng bay đến quảng trường. Chung Sơn nhìn thoáng qua Huyễn Cơ, không có trả lời, mà chỉ nhìn về phía quan tài.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử