Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 52: Tâm Tư Của Vong Trần
ại Lăng Tiêu Thiên Đình, Đại Tranh Thiên triều! Hậu cung, trong sân viện tẩm cung của Cam Bảo Nhi!
Chung Sơn ngồi bên Bảo Nhi, trên bàn ngọc tinh xảo đặt một số món ăn. mọi người bốn phía đều lui ra ngoài.
Chung Sơn ngồi bên bàn ngọc, ngắm nhìn ánh trăng trên bầu trời, mày nhíu lại, dường như có tâm tư rất sâu đậm.
Hoàng hậu Cam Bảo Nhi châm một chung rượu ngon cho Chung Sơn.
- Lão gia! Thiên nhi đã đi tới chỗ Thập Cửu kia rồi à?
Cam Bảo Nhi nhìn Chung Sơn hỏi.
- Ừm! Hắn đi dò thử một phen, lát nữa trở về!
Chung Sơn gật gật đầu, khẽ thở dài.
- Ta biết tâm tư của lão gia, kỳ thật, năm đó tâm tính của các nghĩa tử như thế nào, nếu lão gia nghiên cứu cẩn thận, khẳng định đều có thể biết rõ, nhưng lão gia lại không chịu!
Bảo Nhi tựa vào vai Chung Sơn, nói.
- Lúc trước,vì muốn một quả "Phá Cấm Đan", cho nên bồi dưỡng rất đông nghĩa tử, bồi dưỡng nghĩa tử đương nhiên hết sức tận tâm, ta xem chúng trở thành con cái ruột thịt! Trên đời đâu có phụ thân nào mong muốn con mình hư hỏng?
Chung Sơn lắc lắc đầu nói.
- Không! Là lão gia quá nặng tình cảm, xem bọn họ trở thành đứa con ruột thịt, mà nghĩ đến ngay từ đầu chỉ vì "Phá Cấm Đan" mới thu dưỡng bọn họ, cho nên lòng mang áy náy, cho nên mới để mặc như thế, cưng chiều như thế! Nếu không phải vì tình cảm cha con, đối với bất kỳ hành động khác thường của bọn họ, lão gia sẽ luôn muốn đối xử tốt với họ sao? Tình cảm của lão gia chưa bao giờ xen vào ích lợi mà!
Bảo Nhi chu khóe miệng nói.
Nhẹ nhàng vuốt vuốt mái tóc Bảo Nhi, Chung Sơn không có phản bác.
- Vậy lão gia nói xem, Thập Cửu hắn là phản bội thật sự, hay là giả phản bội với lão gia?
Bảo Nhi tò mò hỏi.
- Hết thảy đều có chuyển biến, hiện tại sao có thể phán đoán?
Chung Sơn lắc đầu cười nói.
- Lão gia lạnh lùng bình tĩnh hơn nhiều so với trước kia!
Bảo Nhi cười nói.
- Vậy à?
- Nếu là trước kia, khẳng định lão gia sẽ nghĩ những đứa con bảo bối kia là giả phản bội, hoặc là nói lão gia hy vọng bọn chúng giả dối phản bội. Mà hiện tại, lão gia lại bình tĩnh đứng ở lập trường trung lập, muốn phân tích tỉ mỉ, dường như muốn đánh một trận lớn để nhận chân sự thực!
Bảo Nhi dịu dàng nói.
- Một trận lớn? Đúng vậy! Một trận lớn này so ra phức tạp hơn nhiều, bởi vì chiến trường của trận đánh lớn này ở ngay trong lòng của ta!
Chung Sơn nói.
- Mặc kệ như thế nào, đều có chúng ta làm bạn với lão gia!
Bảo Nhi dịu dàng nắm tay Chung Sơn.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
Hai người nói chuyện với nhau, đợi tới hơn một canh giờ.
- Phụ thân!
Bên ngoài viện truyền đến tiếng của Chung Thiên.
Cam Bảo Nhi lập tức ngồi lại trên ghế, cùng Chung Sơn nhìn ra phía ngoài.
- Vào đi!
Chung Sơn nói.
Rất nhanh Chung Thiên cau mày đi vào trong viện, đứng ở phía trước bàn.
- Như thế nào?
- Tốt hơn là phụ thân quyết định đi!
Chung Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi nói.
- Sao?
- Khi Vong Trần đi vào Thương Ngô Viên, ngừng lại thời gian hai hô hấp ở cửa viện, sau khi tiến vào hắn ngừng thời gian ba hô hấp ở trong viện, tiếp đó mới bố trí phòng cho thuộc hạ, hắn trở về phòng của hắn trước kia!
Chung Thiên nói.
Chung Sơn gõ nhẹ lên mặt bàn, cẩn thận lắng nghe.
- Đến sau khi con đến tìm hắn, con gặp hắn ở trong viện, thuộc hạ hắn đều vây quanh lại. Tuy rằng con một lần ám chỉ muốn nói chuyện riêng, nhưng hắn không có tỏ vẻ gì, chỉ là ở trước mặt các thuộc hạ hoàn thành cuộc gặp lần này! Về phần nói chuyện, hắn nói rất cẩn thận, không có chút sơ hở, đều là lời nói khách sáo của một sứ giả nên nói!
Chung Thiên nói.
- Ừm!
Chung Sơn gật gật đầu.
- Lão gia? Thế nào?
Bảo Nhi hỏi.
- Không thể nhìn ra! Ngày mai, muội, Chung Thiên, Chung Chính, cùng nhau ngầm nấp trong Trường Sinh Điện, bốn người chúng ta cùng nhìn xem thử ra sao!
Chung Sơn hít sâu một hơi nói.
Ngày thứ hai.
- Tuyên triều! Cho vời sứ giả Thái Tuế Thiên triều, vào Trường Sinh Điện yết kiến...
Một tiếng hô lớn, Vong Trần mang theo hai tên thuộc hạ đi vào Trường Sinh Điện.
Vong Trần một thân áo bào đỏ, chữ "Yêu" ở mi tâm biến mất, nhiều thêm một vạch nhỏ màu đỏ, đó chính là biển máu của Vong Trần. Hai tên thuộc hạ phía sau đều mặc áo bào tro.
Ngay khoảnh khắc bước vào đại điện, Vong Trần hơi co rụt đồng tử lại.
Bởi vì toàn bộ trong Trường Sinh Điện chỉ có một người, chỉ có Chung Sơn cao cao tại thượng kia. Cả triều đình văn võ không thấy một người nào.
Nhưng, hai tên thuộc hạ phía sau Vong Trần lại quỷ dị nhìn thấy không phải hình ảnh như vậy, ở trong mắt bọn họ, hai bên đứng đầy bá quan văn võ như bình thường. Trong mắt sinh ra ảo giác, đồng thời chúng đứng ở cửa đại điện, không đi tới trước một bước.
Vong Trần đi vào bên trong, nhưng hai tên thuộc hạ lại quỷ dị ngừng lại, dường như Vong Trần đang đứng ở trước mặt chúng.
Vong Trần đi đến giữa đại điện, nhìn về phía Chung Sơn.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử