Đôi khi, những thành quả tuyệt vời lại xuất phát từ những thất bại sớm gặp phải.

Thomas H. Huxley

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2: Chung Sơn Chuyển Bại Thành Thắng!
ương gian, Thiên Đình Lăng Tiêu, Thiên Lao của Đại Tranh, phòng chữ thiên số một.
Phòng thiên số một, nhốt một phạm nhân trọng yếu, cường giả Thiên Cực Cảnh, Nô Thanh Huệ! Người mạnh nhất trong thiên lao.
Đáng tiếc, giờ phút này Nô Thanh Huệ đã bị Đế Huyền Sát dùng bí pháp ngăn tu vi lại, không khác người phàm. Nô Thanh Huệ, mỹ nữ đệ nhất thiên hạ, người phàm liếc mắt một cái cũng sẽ phệ cốt tiêu hồn, cho dù là một vài Thiên Cực Cảnh tâm như bàn thạch cũng theo đó mà động tâm.
Giờ phút này, đang bị giam vào trong thiên lao.
Đối với Nô Thanh Huệ tu vi đã bị diệt hết, Chung Sơn vẫn phi thường cẩn thận như cũ, phòng giam chữ Thiên số một, bên trong trăm trượng không có người, chính là sợ sắc đẹp của nàng mê hoặc. Có thể thấy được lực sát thương của sắc đẹp kia mạnh tới bao nhiêu.
Một ngày này, Nô Thanh Huệ vẫn khoanh chân ngồi ở góc tường phòng giam như mọi ngày.
Đột nhiên, chân mày Nô Thanh Huệ cau lại nhìn về một cái phương hướng, trong mắt hiện lên một tia phức tạp, tiếp theo, hai mắt Nô Thanh Huệ khép lại, trên người toát ra chút khói tím.
Theo lý thuyết, tu vi của Nô Thanh Huệ bị giam hãm, căn bản không thể thi triển bất kỳ pháp thuật gì, giống như người phàm. Nhưng giờ phút này bên ngoài thân Nô Thanh Huệ, pháp lực không ngừng ba động, có thể gom lại ba ở bên ngoài thân, rất rõ ràng Nô Thanh Huệ cũng có bí pháp của mình.
Đáng tiếc, căn cứ theo Chung Sơn an bài, tất cả ngục tốt không được nhích tới gần phòng giam chữ thiên số một, cho nên cũng không có người phát hiện.
...
Mật thất ở đại điện của Chung Sơn.
- Ngươi ngay cả ta cũng tính được?
Ý niệm của Chung Sơn lộ ra một tia kinh hãi nói.
- Một thời gian ngắn cuối cùng, ta cũng cho ngươi chết rõ ràng, sáu người, ta không tra rõ lai lịch, há có thể giao phần tàn niệm này cho Nô Thanh Huệ?
Tàn niệm của Cổ Thần Thông lạnh lùng nói.
- Vì sao tính cả ta?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
- Bởi vì ngươi giống ta!
- Giống như ngươi?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Ngươi cùng Cổ Chính Nhất bất đồng duy nhất chính là, một người quá lộ liễu, một người quá ẩn nhẫn. Cái khác rất giống với ta!
Cổ Thần Thông trầm giọng nói.
- Ha ha ha!! Cũng bởi vì giống như ngươi, liền bị ngươi chọn trúng?
Chung Sơn tức giận nói.
- Không sai!
Hiện tại Chung Sơn rất giận, nhưng lý trí lại làm cho Chung Sơn đè nén tức giận, tâm bình khí hòa nói chuyện với Cổ Thần Thông, hiện tại, Chung Sơn không thể động đậy, chính là cầu cứu cũng tới không kịp.
Buồn bực nhất chính là, Nê Bồ Tát cùng Thiên lão giờ phút này đều đang ở dương gian, người ở phía ngoài căn bản không biết mình đã xảy ra chuyện, chỉ có ảnh thân biết, ảnh thân biết, lại không có phương pháp truyền tin tức đến dương gian.
Vì vậy, giờ phút này chỉ có thể dựa vào mình.
Tĩnh táo, chỉ có tĩnh táo mới có thể tìm ra phương pháp cứu nguy. Tàn niệm của Cổ Thần Thông? Quả nhiên, không phải là thứ ở trong người mình, vĩnh viễn cũng không phải là đồ tốt.
- Ngươi cho rằng, ngươi giằng co như vậy, người nào sẽ chịu không được đầu tiên? Kiên trì một tháng? Hay là một năm? Khi đó, thuộc hạ của ta cũng sẽ đi vào, khi đó, có rất nhiều người trị ngươi, ngươi chẳng qua là một cái tàn niệm mà thôi.
Chung Sơn uy hiếp nói.
- Một tháng? Không cần, nhiều nhất hai ngày, ta liền có thể cắn nuốt ngươi!
Cổ Thần Thông trầm giọng nói.
- Chê cười, ngươi cho rằng bằng vào tàn niệm hiện tại của ngươi là có thể cắn nuốt ta? Chỉ bằng tàn niệm hiện tại của ngươi? Là ta nuốt chửng ngươi, hay là ngươi cắn nuốt ta?
Chung Sơn cười lạnh nói.
- Cắn nuốt ta?
Cổ Thần Thông khe khẽ cảm thán.
- Ta đã đánh giá ngươi rất cao, nhưng ngươi vẫn là để cho ta rất bất ngờ, thần thức này, là một vật còn sống? Từ xưa đến nay chưa hề có, ngươi có khí phách! Ngươi biết không, mới vừa rồi phần ý niệm này của ta, trong đó có tám phần, cũng là chuyên để chặc đứt liên lạc giữa ngươi cùng thần thức. Nếu không, hiện tại ta có thể nuốt ngươi!
Cổ Thần Thông giọng căm hận nói.
- Ta đây xem ngươi khi nào buông lỏng!
- Buông lỏng, ta sẽ không buông lỏng!
Cổ Thần Thông cười nói.
- Ngươi không buông lỏng, như thế nào có lực lượng lớn hơn nữa để cắn nuốt ta? Ngươi không buông lỏng, vĩnh viễn không đối phó được ta!
Chung Sơn tự tin nói.
- Sẽ có người giúp ta.
Cổ Thần Thông nói.
- Giúp ngươi? Ha ha ha ha, chê cười, ở bên trong cơ thể của ta, mặc dù ngươi kiềm chế ta, nhưng ngươi căn bản không khống chế được thân thể của ta, thậm chí, ngươi ngay cả giác quan của ta đều không thể đụng vào, ngươi đang ở bên trong cơ thể của ta, ngăn cách, không cảm giác được một chút ít gì về ngoại giới! Ngươi báo cho người đến giúp ngươi như thế nào?
Chung Sơn khinh thường nói.
- Ta không cần cảm giác tới ngoại giới!
Cổ Thần Thông tự tin nói.
Chung Sơn ngồi cả ngày, moi ra được rất nhiều tin tức, đáng tiếc, không phải là cái tin tức tốt gì. Đối với người là ai tới giúp Cổ Thần Thông, những thứ này cũng không trọng yếu, quan trọng là... Vượt qua cửa ải khó trước mắt như thế nào.
Chung Sơn trầm mặc một hồi thật sâu, Cổ Thần Thông không nói thêm gì nữa.
- Chẳng lẽ, có người sẽ lấy tâm thần ý niệm vào trong cơ thể ta lần nữa?
Chung Sơn hít sâu một cái, hỏi.
- Không, ta nghĩ Nô Thanh Huệ từng nói qua cho ngươi a?
- Cái gì?
- Ngươi trưởng thành, thì ta trưởng thành. Khi ngươi đạt tới Thiên Cực Cảnh, ý niệm này của ta là có thể trưởng thành đến trình độ cắn nuốt ngươi, khi đó ta liền có thể hoàn toàn cắn nuốt ngươi, cắn nuốt toàn bộ ngươi!
Cổ Thần Thông nói.
- Không thể nào, ta đột phá? Ha ha ha! Ta đột phá? Ai có thể để cho ta đột phá, căn cốt này của ta không ai có thể làm cho ta đột phá. Ngươi nên biết căn cốt của ta như thế nào a?
Chung Sơn châm chọc cười nói.
- Căn cốt của ngươi? Ha ha ha ha, căn cốt của ngươi đúng là có chút ý tứ, chỉ cần Đại viên mãn, có một cửu đỉnh chi thân cùng hợp thể song tu là có thể đột phá, ta nói có đúng không?
Cổ Thần Thông cười nói.
Nghe được lời của Cổ Thần Thông, tóc gáy trên người Chung Sơn lần nữa dựng thẳng lên? Cổ Thần Thông làm sao biết?
- Ngươi có ý gì?
Chung Sơn lạnh lùng nói.
Khi Chung Sơn đang hỏi thăm Cổ Thần Thông, bỗng nhiên, bên ngoài cơ thể Chung Sơn có người bỗng nhiên chạy tới bắt được chính mình, đang mở xiêm y của mình, ngửi mùi thơm kia, là một phụ nữ.
Nữ nhân không ngừng cởi xiêm y của Chung Sơn, rất nhanh, Chung Sơn cũng cảm giác được chính mình trần như nhộng.
Trong lòng Chung Sơn khẩn trương, rốt cuộc biết Cổ Thần Thông có ý gì, hắn tìm cô gái có cửu đỉnh chi thân trợ giúp chính mình đột phá, hắn muốn chính mình đột phá đến Thiên Cực Cảnh.
Mà chính mình hiện tại, không ngờ chỉ có thể mặc cho nàng kia tùy ý đùa nghịch, căn bản không thể động đậy, hơi thở kiều diễm càng ngày càng nặng, nhưng là, Chung Sơn lại không có chút ý nghĩ hưởng thụ nào.
Bởi vì một khi đột phá, sẽ là kết cục bỏ mạng, lần đầu tiên, lần đầu tiên Chung Sơn không ngờ rối rắm không muốn đột phá tu vi, cũng là lần đầu tiên, một người đàn ông như Chung Sơn, không ngờ luân lạc tới mức bị nữ nhân mạnh mẽ phát sinh quan hệ. Đây là một loại sỉ nhục lớn lao, nhưng là, lại không thể phản kháng.
Trong lòng Chung Sơn lo lắng không chịu nổi, bên ngoài thân đụng vào sau, tin tức thần kinh truyền về đại não, để cho Chung Sơn hoảng sợ không dứt, bởi vì, tâm thần ý niệm bị Cổ Thần Thông khống chế, thân thể Chung Sơn căn bản không bị khống chế, không ngờ xảy ra phản ứng theo bản năng.
Không nên đột phá, không nên đột phá! Chung Sơn không ngừng cầu nguyện!
Đáng tiếc, theo một tiếng yêu kiều đau đớn, hơi thở ngân mỹ đã tràn ngập trong đại điện.
Chung Sơn không có chút lực phản kháng nào, tùy ý định đoạt, lo lắng không thôi.
- Di? Làm sao ngươi trầm mặc?
Cổ Thần Thông đột nhiên hỏi.
Thân thể vui thích, tinh thần thống khổ, loại cảm xúc mâu thuẫn này, cho tới bây giờ Chung Sơn không muốn phát sinh ở trên người mình.
- Ta biết rồi, đã bắt đầu, đã bắt đầu, ha ha ha! Thiên Cực Cảnh, lập tức sẽ là Thiên Cực Cảnh!
Cổ Thần Thông bỗng nhiên hưng phấn hét lớn.
Chung Sơn đã không còn bất cứ hy vọng nào với cô gái bên ngoài, bởi vì, Chung Sơn đã cảm giác được bình chướng ở cảnh giới của chính mình sinh ra một tia buông lỏng, thật... thật sự sắp đột phá!
- Thiên Cực Cảnh? Thiên Cực Cảnh thì như thế nào? Ngươi cho rằng ngươi thật sự sẽ cắn nuốt được ta sao? Không thể nào, tuyệt đối không thể nào.
Chung Sơn căm hận la hét nói.
- Không thể nào? Đối với Cổ Thần Thông ta mà nói, không có gì là không thể nào!
Cổ Thần Thông cười lạnh nói.
- Ngươi cường đại hơn? Ta sẽ không cường đại sao? Thiên Cực Cảnh, ta cũng sẽ cường đại gấp mười lần! Ai chết vào tay ai, lại chưa thể biết được!
Chung Sơn quật cường nói.
- Ha ha ha! Ta thừa nhận, ta thừa nhận ngươi sẽ cường đại, rất cường đại, đáng tiếc, cường đại hơn thì như thế nào? Sau này còn không phải là của ta sao? Ta sẽ cường đại hơn so sánh với ngươi!
Cổ Thần Thông cười lạnh nói.
- Không thể nào, ngươi sống nhờ thân thể của ta, làm sao có thể cường đại hơn?
Chung Sơn không tin nói.
- Bởi vì ta sống nhờ ở huyệt Thần Đình của ngươi!
Cổ Thần Thông tự tin nói.
- Vậy thì như thế nào?
- Thiên Cực Cảnh? Thiên Cực Cảnh, trời cao sẽ ban cho vô lượng công đức, mà vô lượng công đức sẽ đi qua huyệt Thần Đình để nhập vào cơ thể. Ta hấp thu vô lượng công đức kia, ngươi còn có thể là đối thủ của ta sao?
Cổ Thần Thông tự tin cười ha ha.
Vô lượng công đức? Trong lòng Chung Sơn trầm xuống, chợt nhớ tới, Phượng Hoàng Đảo, Huyền Nguyên Thiên Cực Cảnh, trời cao ban cho vô lượng công đức, đáng tiếc, sau lại bị Huyền Nguyên chuyển tặng cho Chung Sơn, để cho tu vi của Chung Sơn điên cuồng phát ra một lần.
Vô lượng công đức? Công đức? Trong lòng Chung Sơn đều là lửa giận. Nhưng là, sau một khắc, trong lòng Chung Sơn cứng đờ, lửa giận ban đầu bỗng nhiên không còn, hóa thành một tia cổ quái.
- Ngươi là nói, Thiên Cực Cảnh, trời cao sẽ ban cho người đó vô lượng công đức?
Chung Sơn hỏi lần nữa.
- Ngươi không phải là đã hấp thu sao? Phía trên Phượng Hoàng Đảo, Huyền Nguyên đã biếu tặng cho ngươi?
Cổ Thần Thông cười lạnh nói.
- Ngươi ngay cả cái này cũng biết?
Chung Sơn kinh ngạc một trận.
- Tất cả về ngươi, ta tự nhiên nghe ngóng toàn bộ!
Cổ Thần Thông tự tin nói.
- Nhưng là, trời cao tại sao phải ban cho người đó vô lượng công đức?
Chung Sơn thử dò xét, lại hỏi.
- Đây là hàng ngàn tiểu thế giới ban ân, chỉ cần ngươi là người của hàng ngàn tiểu thế giới, lúc là Thiên Cực Cảnh cũng sẽ có vô lượng công đức tới người. Như thế nào?
Cổ Thần Thông thật giống như phát hiện ngữ khí của Chung Sơn có cái gì không đúng.
- Ngươi xác định, chỉ có người của hàng ngàn tiểu thế giới này, mới có thể được trời ban cho vô lượng công đức?
Chung Sơn hỏi lần nữa.
- Đúng! Làm sao?
Cổ Thần Thông càng ngày càng cảm thấy giọng nói của Chung Sơn có vấn đề.
Nghe được Cổ Thần Thông khẳng định, trong lòng Chung Sơn không vội vàng, một loại hạnh phúc nói không ra lời bao phủ toàn thân.
- Rốt cuộc làm sao vậy?
Cổ Thần Thông có chút lo lắng nói.
- Cổ Thần Thông, ngươi cả đời lẫy lừng, đáng tiếc, ngươi tính sai một bước, lại là bước trí mạng nhất.
Chung Sơn khẳng định nói.
- Ta tính sai cái gì?
- Tính sai xuất xứ của ta!
Chung Sơn khẳng định nói.
- Xuất xứ?
- Ta lại hỏi ngươi, ngươi tra xét ta vô cùng cặn kẽ, ngươi ã biết cha mẹ của ta tên gì chưa?
Nghe được lời của Chung Sơn, tâm thần Cổ Thần Thông run lên.
- Không thể nào, tuyệt đối không thể nào, lúc ấy ngươi chỉ là một người phàm, một phàm nhân mà thôi, phí thời gian cả đời, tám mươi tuổi mới có cơ hội tiếp xúc Tiên đạo, ngươi không thể nào!
Trong giọng nói ủa Cổ Thần Thông hiện lên một cổ kinh hoảng.
- Không có gì là không thể nào, người phàm thì thế nào? Người phàm thì không thể từ ngoại giới tiến vào sao, người phàm thì không thể đến tám mươi tuổi mới tu tiên sao? Ha ha ha ha, Cổ Thần Thông, ngươi thiên toán vạn toán, làm sao cũng coi như không tính được trước hai mươi lăm tuổi của ta, căn bản không phải người của giới này a, ha ha ha ha!
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử