Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 97: Thiên Thần Tử Một Lời Phán Đoán Chung Sơn
ia chủ đời trước của Thiên gia âm phủ, Thiên Cơ Tử, bái kiến tổ tiên dương gian!
Thiên Cơ Tử khom người nói.
Thiên Thần Tử đờ đẫn nhìn về phía Thiên Cơ Tử.
Thiên lão quỳ ở đó đồng tử co rụt lại, trong mắt hiện lên vẻ tức giận:
- Ngươi là Thiên gia âm phủ ư?
- Ngươi đến đây làm gì?
Thiên Thần Tử lạnh lùng nói.
- Là Thiên gia âm phủ, nhận tổ quy tông!
Thiên Cơ Tử cung kính nói.
Nhìn chằm chằm Thiên Cơ Tử, Thiên Thần Tử nhìn kỹ một vòng nói:
- Hồn đã không phải hồn Thiên gia, huyết mạch cũng không phải huyết mạch Thiên gia, mệnh cách cũng không phải mệnh cách Thiên gia... ta không phải tổ tông ngươi!
Thiên Cơ Tử nhướng mày, đến đây nhận tổ tông mà còn bị từ chối?
Bỗng nhiên, Thiên Thần Tử nheo hai mắt lại nói:
- Mắt có ánh gian xảo, ấn đường âm u, mặt đầy âm sát, xương cốt như gian hùng... tướng mạo của ngươi ẩn chứa mưu kế âm tà, ngươi không phải vì nhận tổ quy tông mà đến, ngươi là mưu đồ "Thiên Lệnh" của Thiên gia ta?
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói của Thiên Thần Tử cũng biến thành hung ác.
Nghe xong lời nói của Thiên Thần Tử, Thiên Cơ Tử biến sắc, hắn như thế nào biết? Tướng mạo? Tướng mạo chó má!
Cố làm ra vẻ trấn định, Thiên Cơ Tử lập tức nói:
- Tiền bối hiểu lầm rồi! Tại hạ tuyệt không phải kẻ kế mưu âm tà, tuyệt không phải!
- Vậy ngươi là nói ta nhìn lầm rồi ư?
Thiên Thần Tử lạnh lùng nói.
Vẻ kiên quyết của Thiên Thần Tử, làm Thiên Cơ Tử càng lúc càng kinh hoảng, lão quái vật này là năng lực gì? Vẻn vẹn chỉ xem qua là có thể nhìn ra bản tính một người?
- Vậy tiền bối cứ đưa ra chứng cớ đi, tại hạ tuyệt đối vô tội!
Thiên Cơ Tử vừa thối lui vừa nói.
Thiên Cơ Tử đã cảm nhận được sát ý của Thiên Thần Tử, chuẩn bị chạy trốn.
- Lời nói của ta chính là chứng cớ!
Thiên Thần Tử lạnh lùng nói.
Vừa nói xong, bỗng nhiên Thiên Thần Tử điểm ra ngón trỏ tay phải, Thiên Cơ Tử phảng phất như cảm nhận được sát tâm của Thiên Thần Tử, thân hình nhoáng lên một cái biến mất trước mắt mọi người, bỏ trốn mất dạng.
- Trốn ư?
Thiên Thần Tử quát lạnh một tiếng.
Chỗ đầu ngón tay bắn nhanh ra một luồng sáng đỏ.
- A...
Ở xa xa truyền lại tiếng hét thảm, mọi người dời ánh mắt nhìn, trong nháy mắt, gần như trong lòng mọi người đều cực kỳ kinh hãi: xa xa, thân mình Thiên Cơ Tử từ trên trời cao rơi xuống, nện trên mặt đất.
Không ai nghĩ rằng Thiên Cơ Tử là bị thương, Thiên Thần Tử tự mình ra tay, còn có thể không chết hay sao?
Thiên Thần Tử vẫn không giết tiếp bất luận kẻ nào, người của Đại Ung Thiên triều rất nhanh chạy trốn, chủ soái chết, Địa Tiên bị diệt, Thiên lão phản bội, hết thảy chuyện này là đả kích quá lớn cho bọn chúng.
Nhưng, ở dưới yêu cầu của Nê Bồ Tát, quân đội Đại Tranh vẫn chưa thối lui, bởi vì, Chung Sơn từng hỏi qua Nê Bồ Tát chuyện của "Thiên Lệnh", đáng tiếc Nê Bồ Tát cũng không biết, nghĩ đến truyền thuyết "Thiên gia" Thần Châu, còn có hoàng hậu Thiên Linh Nhi, Nê Bồ Tát biết chuyện này nhất định có liên quan với bệ hạ.
- Thiên lão? Phong thuỷ nhất mạch Thiên gia, ngươi được mấy phần chân truyền?
Thiên Thần Tử hỏi.
- Tổ tiên truyền lại, ta đều học được, không biết trước kia có còn thiếu sót hay không?
Thiên lão nói.
- Ừm! Hẳn là có tới 10 vạn năm, ít nhiều có chút thiếu sót! Giờ ta truyền cho ngươi tất cả phong thuỷ thuật, về sau tận lực phụ tá gia chủ!
Thiên Thần Tử nói.
- Dạ!
Thiên lão cung kính đáp.
Thiên Thần Tử điểm một ngón tay ngay mi tâm Thiên lão. Thiên lão nhắm mắt, dường như đang nhận tri thức của Thiên Thần Tử truyền cho mình.
Chung Sơn và Thiên Linh Nhi được quang cầu của Thiên Lệnh phóng ra bao phủ, cấp tốc vọt tới hướng đông bắc.
- Chung Sơn! Chúng ta sẽ không có việc gì chứ?
Thiên Linh Nhi lo lắng hỏi.
Chung Sơn ôm Thiên Linh Nhi, dịu dàng an ủi:
- Không có việc gì đâu, yên tâm đi!
- Dạ!
Thiên Linh Nhi thoải mái gật gật đầu.
Chung Sơn rời đi không lâu, Đế Huyền Sát cấp tốc đuổi theo, mà Lăng Tiêu Thiên Đình còn có một người nữa đuổi theo.
Huyền Nguyên dang rộng cánh, cũng với một loại tốc độ khủng bố đuổi theo Đế Huyền Sát.
Ngoài ra, Doanh cũng hướng về phía Thiên Hạ Phong bay tới, Tư Mã Sách đồng dạng bay tới hướng Thiên Hạ Phong... Thiên Hạ Phong một lần nữa trở thành nơi hội tụ thiên hạ chư hùng.
Chiến trường giữa Đại Ung với Đại Tần.
Cổ Chiến Thiên lãnh binh chiến với quân của Đại Tần, phía sau Cổ Chiến Thiên là hai vị Địa Tiên.
Đối diện chiến trường, bên trên một chiếc chiến xa đồng thau đứng một chiến sĩ mặc khôi giáp, sát khí xông lên tận trời.
- Sát Thần Bạch Khởi?
Cổ Chiến Thiên nhướng mày nói.
Thời điểm Bắc phạt, Huyễn Đồ Long đã từng gặp Bạch Khởi, nhưng tự biết không địch lại, cho nên buông bỏ tranh đoạt đất đai của Đại Ly Thiên triều, không nghĩ tới ngắn ngủi mấy chục năm, mình lại đối chiến với hắn.
- Hai vị tiền bối! Chính là người này, người này không chết, Đại Ung ta vĩnh viễn không an bình! Lần này, chỉ cần hai vị giải quyết chủ soái trước mắt, các chuyện phía sau sẽ không làm phiền nhị vị!
Cổ Chiến Thiên nói với hai vị Địa Tiên.
Hai Địa Tiên đưa mắt nhìn nhau.
- Ngươi đã nói như thế, vậy được rồi! Chúng ta sẽ giúp ngươi giải quyết người này, chuyện tiếp về sau toàn bộ xem chính ngươi!
Một Địa Tiên nói.
- Ừm!
Cổ Chiến Thiên gật gật đầu.
Tư Mã Sách cấp tốc vọt tới hướng Thiên Hạ Phong, với thực lực Thiên Tiên của hắn, tốc độ đúng là cực kỳ bưu hãn: "Phương nam rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà hai tên thuộc hạ tới Thiên Hạ Phong đã chết? Rốt cuộc là ai? Ta muốn bầm thây ngươi vạn đoạn!"
Giờ khắc này, trong mắt Tư Mã Sách đầy vẻ hối hận: Đây là tiểu thế giới gì vậy? Người nơi này như thế nào biến thái như vậy? Quá tà môn đi!
Ở các tiểu thế giới khác, hai Địa Tiên là có thể quét ngang thiên hạ, nhưng nơi này mình đã chết mất tám Địa Tiên, mà lại không phải chết từ dưới tay một người, cường giả nơi này quá nhiều quá khủng bố.
Đang lúc Tư Mã Sách suy tư tà môn của thiên hạ này, hai cái mệnh bài cuối cùng đeo bên hông hắn bỗng nhiên nổ tung.
"Ầm... Ầm...!"
Tư Mã Sách lập tức dừng lại. Thân thể Tư Mã Sách không có bị thương, nhưng trong lòng lại bi thương vô hạn, đây là hai người cuối cùng? Hai người cuối cùng! Quá tà môn... quá tà môn mà!
Cùng thời điểm đó, ở Thiên Hạ Phong đồng thời bùng nổ, đồng thời nổ tung, nói đúng ra là hai vị Địa Tiên gần như cùng một lúc bị giết chết? Là ai? Bên kia là ai?
- Rống...
Tư Mã Sách phẫn nộ điên cuồng ngửa đầu lên trời rống dài, bốn phía không gian chấn động dữ dội.
Đi Thiên Hạ Phong? Hay đi chiến trường phương tây?
Tư Mã Sách hai mắt đỏ rực, khó lựa chọn, cuối cùng hạ quyết tâm trước đi tới Thiên Hạ Phong, dù sao đã chạy hơn nửa đoạn đường rồi.
Thân hình nhoáng lên một cái, Tư Mã Sách lại lần nữa phóng vọt tới hướng phương nam.
Trên Thiên Hạ Phong, Thiên lão khoanh chân ngồi, Thiên Thần Tử thì đang nhìn về hướng tây nam.
Một ngày sau, vẻn vẹn chỉ một ngày, Thiên Thần Tử nhíu hai mắt lại.
"Vù..."
Một luồng sáng vàng từ xa xa xẹt qua bầu trời, giây lát đến gần Thiên Hạ Phong, liền ngừng lại.
Ánh sáng vàng biến mất, lộ ra hai người bên trong: Chung Sơn ôm Thiên Linh Nhi đang cầm "Thiên Lệnh" trong tay.
- Ra mắt bệ hạ! Bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế...
Quân đội Đại Tranh đồng loạt hô to.
Ngay sau đó Chung Sơn đi tới Thiên Hạ Phong, quay đầu nhìn lại đám người Nê Bồ Tát cách đó không xa.
Đám người Nê Bồ Tát nhanh chóng bay trên trời hộ vệ ở bên cạnh Chung Sơn.
Chung Sơn lại lần nữa nhìn về phía hai người mà Dần Lạc Nhật xem là địch nhân.
Một người là Thiên lão đang khoanh chân ngồi đó, còn một kia là quái nhân toàn thân đen như mực, trên trán hình như ẩn hiện vầng mặt trời nhỏ như một viên bảo thạch. Nhìn vầng mặt trời nhỏ trên trán hắn, Chung Sơn co rụt đồng tử lại, trong lòng nổi lên một loại cảm giác mình thật nhỏ bé!
Lúc này, bỗng nhiên Thiên lão mở to mắt, nhìn về phía quái nhân đen như mực kia nói:
- Đa tạ lão tổ tông!
Thiên Thần Tử không để ý đến Thiên lão, mà nhìn về phía Chung Sơn và Thiên Linh Nhi, cùng tấm "Thiên Lệnh" trong tay Thiên Linh Nhi.
Thiên Thần Tử phất tay một cái, Thiên Lệnh lập tức giãy thoát bàn tay Thiên Linh Nhi, bay vào trong tay lão.
- Ngài làm gì? Đó là của cha ta lưu cho ta!
Thiên Linh Nhi lo lắng nói.
Chung Sơn một tay giữ chặt Thiên Linh Nhi, lắc lắc đầu ra hiệu cho Thiên Linh Nhi.
Tuy rằng Chung Sơn không biết vì sao lại đến đây, nhưng từ Thiên Lệnh dễ dàng bị thao túng, tiếp đến Thiên lão gọi quái nhân là lão tổ tông, Chung Sơn đã đại khái đoán được: khẳng định người này cũng là người Thiên gia, hơn nữa là lão quái vật cấp bậc tổ tiên của Thiên gia.
- Bệ hạ! Người này tên là "Thiên Thần Tử".
Nê Bồ Tát lập tức báo cho Chung Sơn biết.
- Thiên Thần Tử?
Thiên Linh Nhi nhíu mày nói.
Thiên Thần Tử nhìn xem "Thiên Lệnh", trong hai mắt đỏ rực có một ý hồi tưởng, cũng có một ý kính sợ, kính sợ đối với Thiên Lệnh.
Ngẩng đầu, Thiên Thần Tử nhìn về phía Thiên Linh Nhi. Dường như chỉ đơn giản từ tướng mạo đã có thể kết luận Thiên Linh Nhi là truyền nhân của Thiên gia.
- Ngươi là gia chủ đương nhiệm của Thiên gia?
Thiên Thần Tử hỏi.
- Gia sư Thiên Tinh Tử, gia chủ Thiên gia đời trước! Đây là Thiên Linh Nhi. thê tử của ta, nàng kế thừa hết thảy của gia sư, là gia chủ đương nhiệm của Thiên gia!
Chung Sơn lập tức cướp lời nói.
Ngay khoảnh khắc đến nơi này, sau khi Chung Sơn phân tích ra đại khái tình thế, liền làm ra phán đoán sáng suốt nhất.
Nhìn thoáng qua Chung Sơn, Thiên Thần Tử nhíu mày, tiếp đó lộ ra một tia ánh mắt kỳ lạ nói:
- Thiên Tinh Tử gia chủ đời trước? Ngươi là đệ tử của Thiên Tinh Tử?
- Đại Tranh Đế triều, Chung Sơn, ra mắt tiền bối!
Chung Sơn cung kính nói.
Một bên đám người Nê Bồ Tát cẩn thận đề phòng. Chung Sơn liền phất tay, ý bảo mọi người lui lại.
Đám người Nê Bồ Tát, Triệu Sở Hướng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn phải lui lại.
- Căn cốt thật rộng lớn, tuổi không tới 500, tuy chỉ là ngoại thích của Thiên gia, không ngờ lại có thể có được tạo hóa như thế! Chung Sơn à?
Thiên Thần Tử thản nhiên nói.
- Chung Sơn!
Chung Sơn gật gật đầu khẳng định.
- Thân hàm chứa số mệnh và công đức!
Thiên Thần Tử nói, tiếp đó lại nhìn xem Nê Bồ Tát rồi nói:
- Đại Tranh Đế triều? Phong thuỷ, tích âm đức, công danh? Ba thể đồng tu, ngươi muốn tu mệnh ư?
Chung Sơn co rụt đồng tử lại, ngẩng đầu nhìn Thiên Thần Tử. Trong mắt hiện lên vẻ kinh hãi, lão làm sao thấy được? Vẻn vẹn chỉ nhìn xem bộ dáng của mình là có thể nhìn ra nhiều thứ như vậy sao?
Nê Bồ Tát hình như nhìn ra không tầm thường, nhỏ giọng nói với Triệu Sở Hướng một câu. Triệu Sở Hướng gật gật đầu, chỉ huy đại quân nhanh chóng rời khỏi nơi đây.
- Chung Sơn hồ đồ không biết, mong tiền bối chỉ giáo!
Chung Sơn cung kính nói.
Từ trong lời nói của Thiên Thần Tử, Chung Sơn nghe ra một tia khao khát, dường như về phương diện này, Thiên Thần Tử cũng từng có nghiên cứu qua.
Thiên Thần Tử nhìn lại xem Thiên Linh Nhi, gia chủ đương nhiệm Thiên gia này. Rồi nhẹ nhàng ném ra Thiên Lệnh, Thiên Lệnh lại lần nữa trở trong tay lại Thiên Linh Nhi. Thiên Linh Nhi cầm chặt Thiên Lệnh, dường như sợ Thiên Thần Tử lại đoạt đi bảo bối của mình.
Nhìn thấy gia chủ đơn thuần khờ dại như thế, Thiên Thần Tử lắc lắc đầu, hít sâu một hơi sau đó nhìn về phía Chung Sơn.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử