People sacrifice the present for the future. But life is available only in the present. That is why we should walk in such a way that every step can bring us to the here and the now.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Quan Kỳ
Thể loại: Tiên Hiệp
Upload bìa: Minh Khoa
Số chương: 1260 - chưa đầy đủ
Phí download: 27 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3170 / 24
Cập nhật: 2015-11-09 20:28:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.4 - Chương 147: Chiến Thiên Cổ Khởi
ành quân đã trôi qua hai tháng. Lúc này cách chỗ ở của Chung Sơn, chính là Đại Huyền Thành, trong thư phòng của Đại Huyền vương.
Chúng mưu sĩ đều tề tựu lại, nhìn thư mà Chung Sơn đưa lên cho Đại Huyền vương.
- Hai tháng trước Chung Sơn đã xuất binh.
Đại Huyền vương mở miệng nói.
- Đúng thế, Chung Sơn đã cảm ơn vương gia.
Một mưu sĩ nói.
- Cám ơn, Chung Sơn cố ý như vậy sao? Phải biết rằng Chung Sơn là loại người gì, chúng ta nhất định phải cẩn thận.
- Mặc kệ Chung Sơn nghĩ thế nào thì hắn ít nhất cũng lưu lại người ở Vô Song thành một số người.
Mưu sĩ trước kia nói.
Lúc này mưu sĩ đệ nhất đột nhiên mở miệng nói:
- Điều mấu chốt chính là hắn chỉ có năm mươi vạn quân, mà dám nói với vương gia rằng sẽ lấy được thập nhị thành.
Nghe thấy lời nói này, chúng tướng sĩ đều nhíu mày.
- Vương gia, khẩu khí của Chung Sơn thật là lớn. năm mươi vạn đối đầu với một nghìn vạn, mà chỉ trong vòng nửa năm thôi sao? Chỉ cần hành quân, thời gian công thành còn lại cũng chỉ còn hai tháng.
Mưu sĩ phía trước lộ vẻ không tin nói.
- Lừa gạt hay không lừa gạt người khác còn phải xem vương gia thấy thế nào? Văn chức có phái đi không?
Đệ nhất mưu sĩ nhìn Đại Huyền vương rồi nói.
Đại Huyền vương mỉm cười rồi nói:
- Phái, tại sao lại không phái?
Trong thành chỗ của Tề Thiên Hầu, trong chủ phủ.
- Đại soái, lính của chúng ta đã nghỉ ngơi và hồi phục ròi, chúng ta có nên tiếp tục tiến công thành hay không?
Một tướng lãnh nói.
- Hảo, để ngày mai.
Tề Thiên Hầu nói.
- Dạ.
Chúng tướng đáp.
- Đại soái, ở Vô Song thành, Chung Sơn tướng quân đã bắt đầu ra khỏi thành.
Một tướng quân nói.
- Hắn chính là đến Lâm Hải thập nhị thành, hắn dẫn theo bao nhiêu binh lính?
Tề Thiên Hầu hỏi.
- Năm mươi vạn.
Vị tướng quân này nói.
- Năm mươi vạn, chỉ có năm mươi vạn?
Tề Thiên Hầu nhíu mày nói.
- Đúng thế, hơn nữa Vô Song thành còn đồn đãi nữa.
Tướng quân này nói.
- Đồn đãi điều gì.
Tề Thiên Hầu cau mày nói.
Chung Sơn lúc rời khỏi quân đội đã khoác lác là lần này sẽ lấy được Lâm Hải thập nhi thành.
Tướng quân kia nói.
- Khẩu khí lớn thật.
Vị tướng quân kia cau mày.
- Đúng thế, liệu có phải Chung Sơn này hồ đồ rồi không?
Tướng quân kia cười nói.
- Phái người tới dò xét Lâm Hải thập nhị thành.
Tề Thiên Hầu nói.
- Dạ.
Vị tướng quân kia đáp lời.
Trong chủ phủ, chỗ ở của Thủy Kính.
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông, ở trước mặt tướng lãnh nói.
- Hai tháng trước, Chung Sơn đã xuất phát, suất lĩnh năm mươi vạn đại quân chiếm Lâm Hải thập nhi thành.
Một tướng quân cất tiếng nói.
Thủy Kính tiên sinh thở ra một hơi, nhắm mắt lại sau đó nói:
- Hắn rốt cuộc đã xuất chiến!
- Đại soái, tên Chung Sơn này hồ đồ sao? Năm mươi vạn người, hắn muốn đánh chiếm vào điểm yếu của Lâm Hải thập nhị thành? Mỗi tòa thành đều có ít nhất một trăm vạn quân đóng giữ. Ít nhất cũng có một nghìn vạn quân ở đây, chỉ với năm mươi vạn mà đòi đánh chiếm sao, định đi vào chỗ chết à?
Một tướng lãnh nhíu mày nói.
- Đi vào chỗ chết, ha ha, năm đó hắn chỉ dựa vào mấy người mà đã khiến cho tám trăm vạn tướng sĩ Đại vũ đế triều bị xoay như chong chóng, lần này làm sao có thể đi vào chỗ chết được?
Thủy Kính tiên sinh phe phẩy quạt lông nói.
- Được rồi, cứ chờ xem, phái người xem xét cẩn thận cho ta.
Thủy Kính tiên sinh nói.
- Dạ.
Vị tướng sĩ này mờ mịt nói.
一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一一一一一一一一一一一一 一一一一一
Lâm Hải thập nhị thành, ở tòa thành thứ ba.
Chung Sơn suất lĩnh năm mươi vạn quân, từ từ đi tới đây, bọn họ đã vượt qua hai tòa thành, chỉ còn tòa thành thứ ba, bởi vì Chung Sơn cho rằng, tòa thành thứ ba này là tòa thành tốt nhất để đánh chiếm.
Tòa thành thứ ba tên gọi là Thiên Hỏa Thành, trong Lâm Hải thập nhị thành, chỗ này phòng thủ thuộc về trung đẳng nhưng muốn đánh chiếm thì cũng không phải là điều dễ dàng.
Hiện tại Chung Sơn đang đứng ở cửa ra vào, phía trước là một đỉnh núi, Chích Hỏa một lần nữa lại khôi phục nhân thân, chúng nhân thì đứng ở bên cạnh Chung Sơn.
- Tất cả mọi người lên núi, chuẩn bị chiến đấu.
Chung Sơn nói.
- Dạ.
Chúng tướng lĩnh tuân mệnh.
Lên núi? Đại quân vô cùng nghi hoặc, tuy nhiên vẫn nghe lệnh mà đi lên trên ngọn núi. Chúng lang cũng đi theo.
Chung Sơn đứng ở phía sau. Niệm Du Du, A Đại, Chích Hỏa, Triệu Truyện, Thủy Vô Ngân, Liễu Vô Song ở đằng sau.
- Đại soái, không công thành hay sao?
Thủy Vô Ngân nhíu mày hỏi.
- Ta đang chờ viện binh.
Chung Sơn cười nói.
Viện binh? Chúng tướng đều nhìn nhau, trong mắt hiện ra một vẻ nghi hoặc, không biết Chung Sơn đang chờ viện binh gì đây.
Mà đúng lúc này ở phía xa xa bay tới một chấm đen. Chính là Tây Độc Hoàng.
- Tiền bối!
Chung Sơn cười nói.
Tuy nhiên Tây Độc Hoàng lại nhăn nhó nhìn quanh, rồi lại nhìn Chung Sơn nói:
- Tiểu tử mạng của ngươi thật là lớn.
- Tiền bối nói đùa rồi.
Chung Sơn lắc đầu nói.
- Ta không nói đùa, cho tới bây giờ chưa có ai dám nói điều kiện như vậy với ta, ngươi là người thứ nhất.
Tây Độc Hoàng lắc đầu nói.
- Ha ha, tiền bối biết rõ vì sao không?
Chung Sơn cười nói.
- Vì sao?
Tây Độc Hoàng vô cùng hiếu kỳ.
- Tuy tại hạ nói điều kiện với Hạo Mỹ Lệ nhưng trong lòng lại vô cùng kính yêu Hạo Mỹ Lệ.
Chung Sơn nói.
Kính yêu?
Tây Độc Hoàng đưa mắt nhìn Chung Sơn, nha đầu đó, có quỷ mới yêu.
- Tiền bối, làm như vậy cũng rất vui vẻ.
Chung Sơn cười nói.
- Ừ, xem như thế đi, Mỹ Lệ rốt cục cũng trở thành đệ tử của ta.
Tây Độc Hoàng nói.
- Còn bao lâu nữa thì có thể đến.
Chung Sơn hỏi.
- Nhiều nhất là một canh giờ nữa.
- Chiến Thiên cố khởi.
Chung Sơn đột nhiên hạ lệnh.
- Dạ.
Thủy Vô Ngân đáp.
Sau đó Thủy Vô Ngân lấy từ trong túi ra một lá tiểu hồng kỳ.
Ở bốn phía, bày ra một đại trận.
Lúc Thủy Vô Ngân ném cờ xuống.
- Đông.
Ba nghìn chiến thiên cổ khởi vang lên, vang vọng trời xanh.
Một tiếng rung mạnh khiến cho cả bầu trời đều bị đánh tan tành. Ở chỗ đại quân, một luồng khí vô cùng mạnh mẽ tán về bốn phương tám hướng.
Năm mươi vạn đại quân đột nhiên xuất hiện tại phía xa xa của đông thành. Ở tren cổng thành chúng tướng lãnh cũng nhìn thấy.
- Trận chiến đầu tiên, bọn họ dám đánh Thiên Hỏa Thành! Hừ.
Một tướng lãnh tức giận nói.
- Thì đã sao, dù sao cũng chỉ có năm mươi vạn quân, cho dù có kỵ binh thì làm được gì? Đây là thành trì, không phải là sa trường bình nguyên.
Một tướng lãnh bên cạnh nói.
- Không được, ta phải bẩm cáo với thành chủ, các ngươi đừng có coi thường, không thể để cho bọn họ công kích vào.
Tướng lĩnh này nói.
- Dạ.
Chúng tướng cười ha hả một hồi.
Lúc này ở trong phủ thành chủ đã bày ra đại yến, ca múa vô cùng thái bình, ôn nhu. Thành chủ ngồi ở trên ghế, xung quanh là các tân khách.
- Thành chủ, Đại La thiên triều công binh.
Tướng lĩnh này đi vào đại điện nói.
- Đợi ca vũ hết rồi hãy nói.
- Sao, Đại La thiên triều mang binh đánh tới?
Thiên Hỏa thành chủ đột nhiên ném chén rượu trong tay xuống.
Trong đại điện chúng tân khách cũng nói chuyện với nhau, tỏ ra một vẻ vô cùng lo lắng.
- Mau, mau lui xuống, không nhảy nữa.
Thiên Hỏa thành chủ lập tức hét lớn.
Chúng cung nga lập tức lui xuống.
- Thành chủ không cần phải quá lo lắng. Lần này Đại La thiên triều chỉ mang có năm mươi vạn binh lính tới, không đáng để lo.
Tướng lãnh này lập tức nói.
- Cái gì, có năm mươi vạn, ít như vậy sao?
Thiên Hỏa thành chủ ngạc nhiên.
- Thiên chân vạn xác.
Tướng lãnh này nói.
Tướng lãnh này vừa nói, Thiên Hỏa thành chủ đã yên tâm hơn rất nhiều.
- Chủ soái đối phương là ai?
Thiên Hỏa thành chủ trầm tư hỏi.
- Soái kỳ ghi hai chữ “Chung Sơn”
Tướng lãnh này cất tiếng.
- Chung Sơn, Chung Sơn?
Thiên Hỏa thành chủ đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Thành chủ, làm sao vậy?
Vị tướng lãnh này nghi hoặc hỏi.
- Mau mau mau đề phòng ở trạng thái cao nhất, mau đưa ta đi xem xem.
Thiên Hỏa thành chủ này bối rối nói.
- Thành chủ, bất kể thế nào mà nói, Chung Sơn cũng chỉ là một người mà thôi.
Tướng lãnh này nói.
- Ngươi thì biết cái gì, lần trước quân đội Đại Vũ dùng tám trăm binh lính cũng không vây bắt được hắn. Vũ An coi thành một trăm năm mươi vạn, cuối cùng cũng bị hắn bắt lấy, Cự Lộc vương cũng thất bại dưới tay hắn.
Thiên Hỏa thành chủ vừa nói xong.
- Đông.
Thanh âm của Chiến Thiên cổ truyền vào trong thành, âm vang cả phủ thành chủ.
Những thanh âm điếc tai này không ngừng truyền đến, khiên cho người ta phải chấn động.
Những tiếng động này đánh sâu vào trong lòng mọi người, vô cùng trầm trọng.
- Đi.
Thiên Hỏa thành chủ lập tức bỏ tất cả qua một bên, dẫn đường chúng tướng lãnh.
- Dạ.
Chúng tướng lãnh lập tức đáp.
Không bao lâu sau, Thiên Hỏa thành chủ đã đến cổng thành phía đông.
Ở khoảng cách rất xa, Thiên Hỏa thành chủ nhìn về phía đại quân của Chung Sơn.
- Thành chủ, chúng ta có nên điều binh ở các thành lâu khác tới không?
Tướng lãnh nói.
- Không cần, lúc Chung Sơn đánh Vô Song chiếm Vô Song thành, chính là đánh vào chỗ mềm mỏng nhất, bốn phía không thể thiếu người được. Hơn nữa còn phải vô cùng tập trung trông coi.
- Dạ.
Tướng lãnh này lập tức đáp.
Chung Sơn đứng ở trên đỉnh núi nhìn thấy một thân ảnh mặc hắc bào, chính là Thiên Hỏa thành chủ.
Chung Sơn mỉm cười vung tay lên.
Thủy Vô Ngân hét lớn.
- Đông.
Cổ Quân đánh xuống, mốt tiếng vang rung trời.
- Thiên Hỏa thành chủ.
Chung Sơn cười cười.
- Chung Sơn, vì sao ngươi lại đưa ta tới Thiên Hỏa thành.
- Thánh thượng có lệnh, Đại Vũ đế triều phạm thượng, tội không thể tha thứ, thiên uy nổi giận cho nên thiên triều xuôi binh về nam. Nếu như đầu hàng mọi chuyện bỏ qua, bằng không thì sẽ lập tức xử tử. Thiên Hỏa thành chủ, ngươi mau mở cổng thành ra, mọi chuyện cũ ta sẽ bỏ qua cho.
Chung Sơn quát to.
- Ha ha, sẽ bỏ hết chuyện cũ? Ta có tội gì? Chung Sơn, là ngươi xâm lược quốc thổ Đại Vũ.
Thiên Hỏa thành chủ hét lớn.
- Nực cười, Thiên Hỏa thành chính là thành trì của Đại La thiên triều, dân chúng Thiên Hỏa thành cũng là thần dân của Đại La Thiên Triều.
Chung Sơn quát to.
- Lời trẻ con.
- Chúng tướng sĩ trên thành nghe đây, ai bắt được Thiên hỏa thành chủ, sẽ lập tức được thăng quan ba cấp, ai mở cửa thành ra, lập tức được thưởng trăm vạn linh thạch, thăng quan ba cấp.
Chung Sơn quát to.
Thiên Hỏa thành chủ nhìn về phía Chung Sơn, trong lòng vốc ùng tức giận, Chung Sơn này thật là dã tâm, thu mua ta không thành, chuyển sang thu mua tướng sĩ của ta.
Chỉ là, chúng tướng sĩ ở đây đều là quân tinh nhuệ, tuy có hơi dao động nhưng lập tức trấn tĩnh trở lại.
- ha ha, kếu hoạch của Chung Sơn ngươi như vậy mà cũng làm được ư?
Thiên Hỏa thành chủ cười to nói.
- Tuy nhiên, Chung Sơn cũng không tức giận, đây hết thảy là nằm trong dự liệu. Hắn nhìn về phía Thiên Hỏa thành chủ phía xa xa khẽ mỉm cười.
- Chúng tướng sĩ nghe đây, phá Thiên Hỏa thành trước.
Chung Sơn một lần nữa hét to.
- Phá, ngươi cứ phá thử xem.
Thiên Hỏa thành chủ đắc ý nói. Chung Sơn này thật là quá cuồng vọng.
- Nổi trống lên.
Chung Sơn vung tay lên nói.
- Đông đông đông.
Từng luồng trống trận liên tiếp vang lên.
- Thành chủ bọn họ thực sự không muốn công thành sao?
Một tướng lãnh nhíu mày nói.
Mà thành chủ giờ phút này cũng nhíu mày, hắn thật sự nhìn không thấu.
- Chung Sơn ngươi cứ công thành như vậy sao?
Niệm Du Du kỳ quái hỏi.
Chung Sơn nhìn lên trời nói.
- Ta muốn trời mưa.
- Mưa? Niệm Du Du khẽ nói:
- Mưa? Vạn dặm quanh đây không có mây thì làm sao có thể mưa được?
Bỗng nhiên từ phía sau lưng Chung Sơn truyền đến âm thanh hồng thủy vô cùng lớn. Chúng quân quay đầu lại, tất cả mọi người đều mở to hai mắt mà nhìn.
Biển gầm?
Nơi này tại sao lại có biên gầm. Sóng tại sao lại cao đến như vậy?
Tại sao lại có biển gầm, chúng ta hoa mắt rồi sao?
Chúng quân không nhịn được mà khẽ dụi dụi mắt, quả đúng là biển gầm.
Biển gầm to lớn, từ đằng xa xa cuồng ngạo tới gần, càng lúc càng nhanh, liên tục liên tục là rất nhiều nước.
- Dựng đứng.
Sóng biển phía trước dựng đứng lên, đột nhiên từ trong đó xuất hiện ra một đầu long kim sắc, một tiếng long ngâm vô cùng lớn, thể hiện rõ con rồng này vô cùng hưng phấn.
Đứng ở phía trên đầu rồng là một nữ tử khoảng mười bảy mười tám tuổi, bàn chân trần đứng ở trên đầu long, hai tay cầm lấy long giác, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- Ngâm
- Ngâm
- Ngâm.
Ở trong luồng sóng truyền đến từng luồng thanh âm rồng ngâm, đinh tai nhức óc.
Rồng? Quần long gào thét sao? Mang nước Đông Hải tới?
- Đó là gì vậy?
Thiên Hỏa thành chủ đột nhiên cả kinh kêu lên.
- Nước, rất nhiều nước, còn có rồng, thành chủ, chính là long tộc.
Một tướng lãnh nói.
- Mau, mau từ cửa thành , điều một nửa binh lực tới, nhanh lên.
Thiên Hỏa thành chủ lập tức nói.
- Dạ.
Tướng lĩnh này sau đó lập tức quay đầu rời đi.
- Ầm.
Sóng biển tới quá nhanh, bao phủ bốn phía dưới chân của Chung Sơn. Từng luồng sóng cuồn cuộn, do chúng Long gây nên.
Chỉ cần có nước là bọn họ có thể gây nên sóng gió.
Đặc biệt là ở gần bở biển.
Lâm Hải thập nhị thành, nếu đổi lại là nơi khác thì Chung Sơn không nắm chắc, tuy nhiên thành trì này ở bên cạnh bờ biển đông hải, cho nên không phải là cần bao nhiêu nước thì có bấy nhiêu hay sao?
Quần long cuồng vũ phóng lên trên trời.
Chung Sơn cũng không nghĩ nhiều, điều mà Chung Sơn muốn chính là nhanh, mạnh, thế, uy.
Chung Sơn muốn dùng tòa thành đầu tiên này mà làm kính sợ mười một thành còn lại.
- Thiên Hỏa? Hôm nay ta sẽ dùng nước dìm Thiên Hỏa thành.
Chúng long điên cuồng vũ động thân hình, một lượng nước lớn phóng ra.
- Tại sao lại như vậy? Tại sao lại có nhiều long tộc như vậy?
Thiên Hỏa thành chủ hoảng sợ.
Sự trấn định trước kia của y đã không còn gì.
- Thành chủ, làm sao bây giờ?
Một tướng lãnh kêu lên.
- Không sao, Thiên Hỏa thành là một thành trì hiểm yếu, cho nên có thể ngăn cản được.
Thành chủ trấn tĩnh nói.
- Nhiều nước như vậy sao?
Chúng tướng lãnh lo lắng.
- Thiên hỏa thành ột nghìn hai trăm thứ, từng này thủy cũng chỉ có thể vây hãm chúng ta vài ngày mà thôi.
Thiên Hỏa thành an ủi.
- Dạ.
Chúng tướng sĩ đáp.
Ở phía xa xa trên ngọn núi của Chung Sơn.
Hạo Mỹ Lệ phụng phịu nhìn về phía Chung Sơn, vô cùng không hữu hảo.
- Chung Sơn, ngươi còn muốn làm gì nữa?
Hạo Mỹ lệ, không hữu hảo nhìn về phía Chung Sơn.
- Trước tiên ta xin đa tạ cô nương, còn nữa, chúng long có thể tiếp tục đưa nước tới không/
Chung Sơn mỉm cười nói.
- Đúng thế, tại sao ta nguyền rủa ngươi ba tháng mà ngươi không bị gì?
Hạo Mỹ Lệ rất khó chịu nói.
- Nguyền rủa ba tháng? Trán của Chung Sơn toát ra từng luồng mồ hôi lạnh, mình không hề có ý gì xấu với nàng trong đầu, bằng không thì đã chết chắc rồi.
- Cái này, ta bị người ta nguyền rủa nhưng đã thoát ra được.
Chung Sơn mở miệng nói.
- Sư tôn, hắn khi dễ ta, hạ độc chết hắn đi.
Hạo Mỹ Lệ nhìn Tây Độc Hoàng nói.
Tây Độc Hoàng không nói gì, mọi người cũng không nói gì, Chung Sơn cũng không nói gì.
- Dùng độc giết chết ta chuyện này thật không được. Hiện tại, trước hết là phải dâng nước lên, dìm Thiên Hỏa thành.
Chung Sơn lập tức nói lảng.
- Hừ.
Hạo Mỹ Lệ tỏ ra tức giận.
Tiểu Kim, dìm tòa thành kia.
Hạo Mỹ Lệ hướng về phía tiểu Kim xa xa nói.
- Ngang.
Kim Long hô to một tiếng.
Chúng long đằng sau cũng kêu lên phụ họa.
Sóng biển cũng ngay lập tức đánh sâu vào Thiên Hỏa thành.
Trong mắt mọi người, từng đạo sóng phóng lên, bốn phương tám hướng đều là nước biển.
- Bắn bắn bắn.
Thiên Hỏa thành chủ hét lớn.
Từng đạo Phá cương tiễn hướng về phía chúng long mà kích xạ. Mà ở phía dưới thành trì, chúng long muốn tránh khỏi phá cương tiễn cũng không phải là chuyện khó.
Đối với phá cương tiễn, chúng long thậm chí còn vui mừng.
Ở trong nước, chính là vùng đất của rông, chúng long bốc lên, hướng về phía trên không bức tới.
Bầu trời bỗng bao phủ đầy mây đen.
- Ầm.
Một tiếng sâm vang lên, sau đó là một cơn mưa lớn. Từng cơn mưa rơi xuống, chúng cuồng long phóng lên trên trời, nhưng không dám đi vào trong thành, bởi vì trên không có đại trận.
Nước trong cửa thành còn chưa dâng lên mà ở trong thành lúc này đã là những cơn mưa tầm tã.
Thành Tây vẫn còn sáng như trước nhưng thành đông thì đã vô cùng u ám, điều quan trọng nhất chính là việc Chung Sơn lựa chọn Thiên Hỏa thành, Thiên Hỏa thành thấp hơn các thành phía Tây rất nhiều.
Nước, từng luồng nước không ngừng ào tới, ngập chìm cả thành.
Trường Sinh Bất Tử Trường Sinh Bất Tử - Quan Kỳ Trường Sinh Bất Tử