They say love is blind…and marriage is an institution. Well, I’m not ready for an institution for the blind just yet.

Mae West

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 142 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 481 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 05:43:23 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 105: Chương 105
ói thêm gì nữa, Mạnh Tĩnh Nghiên bị Nghê Thụy Tuyết trách cứ nói gì cũng sai, ngược lại nha đầu kia lại không ngừng nói tốt cho Thành Trạm Vũ, nói ưu điểm từ đầu tới chân của hắn đều nói ra, làm cho Mạnh Tĩnh Nghiên cũng hoài nghi, không phải cô ta đã bị Thành Trạm Vũ thu mua rồi chứ, tại sao lại quảng cáo hắn như vậy a.
Từ trong miệng của Nghê Thụy Tuyết, cô hóa thành Trần Thế Mỹ, lòng dạ độc ác, đối với một người con trai ái mộ cô vài chục năm không chút lưu tình, nên kéo ra ngoài lăng trì xử tử.
Ôi, thật quá đáng thương!
Thật là không có nghĩ đến, ở trong mắt người bạn thân nhất, cô lại trở thành một người như vậy. Có nên nấu một tô mì ăn liền, rồi bưng vào trong phòng để treo cổ không đây?
Trong lòng Mạnh Tĩnh Nghiên nghĩ đi nghĩ lại một trăm lần, sau khi phục hồi tinh thần vẫn còn nghe Nghê Thụy Tuyết đang lảm nhảm lên tiếng phê phán cô, rotsp cuộc làm cho trong lòng của cô cũng rất khó chịu, nói liên tục n câu hẹn gặp lại cho có, sau đó không chút khách khí cúp điện thoại.
Có thể đoán được, bộ dáng đang tức giận đến dậm chân của Nghê Thụy Tuyết bên kia điện thoại, nhưng như vậy tốt hơn so với chuyện cô ta hành hạ lỗ tai của mình, cứ để cho cô ta ở bên kia nhảy loạn đi!
Sáng sớm, đã nhìn thấy người ngoài cùng người nhà ngồi ở trên bàn ăn cảm giác rất kỳ quái. Nhất là cô còn chưa có đánh răng rửa mặt, hai mắt mờ mịch, trên mặt cũng không biết có vết bẩn gì có dấu chảy nước miếng ngủ hồi tối qua hay không nữa, dáng vẻ xấu xí bị đều bị người khác nhìn thấy —— loại cảm giác này rất khó chịu. 13857456
Mẹ Mạnh vẫn giữ thái độ đối với đứa con không nghe lời, nghiêm lệnh quát lớn kêu Mạnh Tĩnh Nghiên đi rửa mặt thay quần áo nhanh lên một chút, đồng thời dịu dàng kêu Thành Trạm Vũ ăn cái này nhiều chút, cái kia nhiều một chút. Tuổi của hắn còn nhỏ, dáng vóc còn chưa trưởng thành, áp lực học tập lại lớn như vậy, dinh dưỡng sẽ bổ sung không đủ.
Mẹ ghẻ! Tuyệt đối là mẹ ghẻ!
Ở nhà rất nhanh đã không có vị trí cho cô!
May nhờ ba Mạnh không dễ dàng bị viên đạn bọc đường công hãm, hắn là người có tư tưởng kiên định của người đảng viên Đảng cộng sản, vẫn không cho Thành Trạm Vũ sắc mặt tốt như cũ, ngược lại còn kêu con gái ngồi vào bên cạnh mình, làm cho cô cùng Thành Trạm Vũ tách xa 800 trượng, sau đó con đưa sữa đậu nàng cho cô uống..., đường cũng đã giúp cô thêm vào rồi.
Xem đi, đây mới đúng là ba ruột....!
Ba Mạnh ăn bữa sáng rất nhanh, cũng giục con gái ăn nhanh đi. Mắt thấy cô đã ăn không sai biệt lắm, kéo cô từ bàn ăn đứng dậy, cầm túi sách nhỏ cho cô, một bên vừa mang giày vừa nói với vợ, "Bà xã, anh hôm nay đi qua bên Trung Sơn nói chuyện làm ăn, thuận đường đưa Nghiên Nghiên đi học nha, các ngươi cứ từ từ ăn."
Để cho tiểu tử chết tiệt kai tự mình đến trường đi!
"Ai ai, đợi đã nào...! Trạm Vũ con đã ăn xong rồi chưa? Mau đi cùng với chú của con đi, nếu không sẽ phải đi một mình. Còn nữa, cầm hai cái bánh bao này, ở trên xe từ từ ăn."
Không đợi bà nói dứt lời, ba mạnh đã kéo con gái bảo bối của hắn đi xuống lầu. Mẹ Mạnh nắm lên hai bánh bao nhét vào Thành Trạm Vũ trong tay, sửng sốt dẫn hắn đuổi xuống dưới lầu, nhét hắn vào trong xe ba Mạnh, làm cho ý tưởng bỏ rơi Thành Trạm Vũ của ba Mạnh bị thất bại.
Cho nên nói, người đàn bà đúng sau lưng của một người đàn ông thành công là rất quan trọng. Nếu như người đàn ông thành công có ý kiến gì, muốn làm chuyện gì, người “tài dức” ở hậu phương của hắn sẽ làm cho rối loạn, làm trở ngại chứ không giúp được gì, làm cho kế hoạch dù tốt đến đâu cũng bị thất bại.
Mạnh Tĩnh Nghiên ngồi ở ghế sau, Thành Trạm Vũ liền mở ra cửa sau xe ngồi ở bên cạnh cô. Mạnh cha mặc dù không cao hứng, nhưng cũng không nói gì.
Mặc dù là bị người ta nhét lên xe, nhưng cũng không thể thiếu chuyện hắn phối hợp được. Vì đuổi theo Mạnh Tĩnh Nghiên, da mặt của hắn được luyện càng ngày càng dầy. Cũng may nhờ màu da của hắn là màu đồng, có đỏ mặt cũng sẽ nhìn không ra.
Cuộc sống bị người cường thế xông vào như vậy, khiến cho Mạnh Tĩnh Nghiên cảm thấy oán hận, và vô cùng lo lắng tâm. Mặc dù thường ngày người kia với mình cũng giống như hình với bóng, nhưng sẽ để cho cô có chút không gian riêng tư cá nhân, nhưng bây giờ, không gian riêng tư cũng bị mất.
Hơn nữa không cần quay đầu lại, cũng có thể cảm nhận được Thành Trạm Vũ đang nhìn mình, như là chó sói, giống như đang tính toán thế nào nuốt hết thịt cùng xương cô tất cả nuốt luôn vào bụng vậy, cứ như vậy làm sao cô an tâm được chứ!
Trong xe rất an tĩnh, Ba Mạnh chuyên tâm lái xe, Mạnh Tĩnh Nghiên nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cũng không để ý Thành Trạm Vũ. Thành Trạm Vũ nhìn trộm cô, trong lòng cũng đang tìm kiếm đề tài, rốt cuộc khi xe sắp tới trường học, thì mở miệng nói ra một câu: "Ăn no chưa? Tớ con hai cái bánh
Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi Trùng Sinh Trở Về Năm Ba Tuổi - Giai Nhân Chuyển Chuyển