When they asked me what I loved most about life, I smiled and said you.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 933 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:36:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 114: Chương 99
ừ tháng chín đến tháng mười chỉ là một tháng, vừa trải qua ngày quốc khánh tháng mười, thời tiết chợt trở nên lạnh giá.
Lâu Linh kéo khăn quàng cổ cao lên một chút, nửa khuôn mặt bị che khuất, ngăn cản bớt gió lạnh, nhìn hàng dài dị năng giả xếp hàng trước cổng căn cứ kiểm tra ra vào, bọn họ cũng mặc quần áo mùa đông, hoặc rụt cổ hoặc lắc lư cơ thể hoặc là nhét hai tay vào túi để duy trì sự ấm áp.
Tây Bắc nằm ở địa thế cao, thời gian hạ nhiệt sớm hơn phía đông, thời tiết thay đổi bất thường, như kiểu ngày hôm qua đang mặc quần áo mùa hè, hôm nay lập tức lạnh đến mức đóng băng. Kiểu thời tiết lạnh như băng này đến dị năng giả cũng không chịu nổi, huống chi là người thường, cho nên khi thời tiết hạ nhiệt, người thường hiếm khi ra khỏi căn cứ.
Xếp hàng một lúc thì đến lượt hai người, họ đứng trên một cái máy ở cổng trụ sở, sau khi kiểm tra không mang theo virus zombie, nộp một ít đồ ăn, một lần nữa đăng ký giấy tờ cư trú rồi bước vào trong căn cứ.
Vừa vào căn cứ không lâu thì gặp Lâm Bảo Bảo với vẻ mặt không kiên nhẫn.
Tay Lâm Bảo Bảo túm tay Đàm Mặc, thần sắc có phần lãnh đạm, kiêu ngạo nói chuyện với một người đàn ông xa lạ. Đàm Mặc im lặng, thân hình cao lớn nhìn qua rất đáng tin cậy, đáng tiếc vẻ mặt mơ hồ, ngây thơ phá hỏng hình tượng này. Còn người săn đón và nói chuyện với Lâm Bảo Bảo là một gã đeo kính diện mạo nhã nhặn, vào trước tận thế, sẽ tạo cho người ta cảm giác là một tinh anh trong văn phòng, song sự toan tính giữa hàng lông mày đã phá hỏng cảm giác đó.
“Bảo Bảo, Đàm Mặc!” Lâu Linh kêu.
Ba người đồng thời nhìn về phía cô, hai người đang nói chuyện lập tức im bặt. Ánh mắt Đàm Mặc sáng ngời, Lâm Bảo Bảo cũng vô cùng vui mừng, vẫy vẫy tay với họ, sau đó nhẫn nại sắc nói với gã đeo kính nhã nhặn kia: “Vu tiên sinh, ý tốt của ngài chúng tôi nhận, có điều chúng tôi tự có tính toán, không định gia nhập đội dị năng nào cả.”
Vu tiên sinh liếc Lâu Linh, đương nhiên gã nhận ra Lâu Điện. Anh chàng này mới đến căn cứ Tây Bắc vài ngày, đã thân thiết với người phụ trách căn cứ – Lâu Đường, dùng thực lực tuyệt đối đánh bại những dị năng giả mạnh mẽ không phục Lâu Đường, cho bọn họ một bài học cực kì khó quên và sợ hãi. Rõ ràng nhìn dáng vẻ thì nhã nhặn, thanh tú như một công tử mà vũ lực lại khủng bố, tạo thành cảnh sau này trong căn cứ chỉ cần cường giả nhìn thấy anh ta đều đi đường vòng. Thậm chí nếu anh ta phát triển thế lực v.v, dù có vượt qua điều lệ của căn cứ, cũng không ai dám đến chỗ người phụ trách căn cứ phản ánh.
Ánh mắt Vu tiên sinh lóe lên, cười nói: “Hóa ra là Lâu tiên sinh, mọi người quen biết nhau à?”
Lâu Điện lãnh lãnh đạm đạm lên tiếng trả lời, hờ hững, rõ ràng không thèm để gã trong mắt.
Không mạnh bằng người ta, Vu tiên sinh cố nhịn, thấy vẻ mặt Lâm Bảo Bảo không kiên nhẫn, gã đành thở dài, tạm biệt rồi đi trước.
Chờ vị Vu tiên sinh kia đi, Lâm Bảo Bảo vui vẻ nắm chặt tay Lâu Linh, còn Đàm Mặc vốn bị Lâm Bảo Bảo dùng sức mạnh cưỡng chế nắm tay, cũng mừng rỡ chạy đến trước mặt Lâu Điện, chìa tay nói: “Anh Lâu, thịt!”
Sắc mặt Lâu Điện hơi tối, hai cô gái trước mắt tay nắm chặt tay nhau. Anh đành lấy từ không gian một túi bò khô vứt cho Đàm Mặc đòi ăn thịt, sau đó chân dài bước một bước về phía hai cô gái, như kiểu phát rồ tách bàn tay các cô rời khỏi nhau, để mình nắm lấy tay Lâu Linh.
Đàm Mặc nhận đồ của người ta, được Lâu Điện ám chỉ, lôi Lâm Bảo Bảo cách xa một chút.
“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Lâu Linh hỏi, không thèm nhìn người nắm tay cô giống như đề phòng cô ngoại tình. Cô đã tuyệt vọng với một mặt nào đó của anh, biện pháp tốt nhất là giả vờ như không thấy, mặc kệ anh tự chơi.
“Không phải là mượn sức à!” Lâm Bảo Bảo đáp.
Thực ra chuyện mượn sức này từng xảy ra rất nhiều lần. Sau khi đến căn cứ Tây Bắc, Lâm Bảo Bảo, Đàm Mặc, Trần Khải Uy, Dịch Tranh tổ đội bốn người làm nhiệm vụ, thường xuất hiện trước mặt mọi người. Bởi vì độ hoàn thành nhiệm vụ của bọn họ cao, khiến họ bị đám dị năng giả khác nhìn chằm chằm. Đương nhiên, thực lực của họ, hễ người có mắt đều thấy, Đàm Mặc nhã nhặn mà dũng mãnh phi thường, Lâm Bảo Bảo khống chế dị năng vô cùng thuần thục, lại cộng thêm cả vũ lực, ngược lại dị năng giả hệ băng Trần Khải Uy hơi yếu một chút, nhưng từng được Lâu Điện chỉ dẫn nên cũng mạnh hơn dị năng giả cùng cấp.
Dị năng giả mạnh luôn được khắp nơi theo đuổi và mượn sức, hơn nữa họ chỉ có bốn người, thoạt nhìn không giống một đội, cho nên rất nhiều đội dị năng có thực lực đều muốn mời bọn họ gia nhập. Mà khi những người đó đến thuyết phục thì thường chọn Lâm Bảo Bảo có vẻ giống người bình thường để xuống tay, chuyện này xảy ra thường xuyên khiến Lâm Bảo Bảo thấy rất phiền.
Đàm Mặc thì không cần phải nói, một tên ngốc, chỉ nghe Lâm Bảo Bảo và Lâu Điện nói, đầu óc đã không tốt thì không thể thuyết phục. Trần Khải Uy là một hũ nút, một lòng muốn đi theo Lâu Điện. Bà chị gái ngốc Dịch Tranh chỉ biết ông nói gà bà nói vịt nói chuyện với bạn, nói một lúc chỉ tổ mệt người. Cho nên, thoạt nhìn bình thường nhất, Lâm Bảo Bảo trở thành đối tượng chào mời của những người đó.
Lâu Linh thường xuyên chạy khắp nơi với Lâu Điện ở bên ngoài, hơn nữa chỗ cô đến đều là nơi nhiều zombie đến nỗi dị năng giả cũng không dám dễ dàng đặt chân tới, khiến hai người ít tiếp xúc với người khác, không ai chú ý tới cô, cũng chưa từng bị người ta thuyết phục đi ăn máng khác. Hiện tại nghe Lâm Bảo Bảo không nhịn được oán giận, cô cảm thấy buồn cười.
“Các cậu vừa trở về à? Mấy ngày qua đi đâu?” Lâm Bảo Bảo ôn hòa xem Lâu Linh, hoàn toàn không còn vẻ cao ngạo như lúc trước với Vu tiên sinh.
“Đúng vậy, đi xem khắp nơi, thu thập ít hàng hóa, thời tiết lạnh nên bọn mình quay về.” Lâu Linh nói, nhẹ nhàng thở ra một hơi, hơi thở biến thành làn sương trắng biến mất trong không khí.
Nghe cô nói như thế, Lâm Bảo Bảo vừa suy nghĩ là biết họ làm chuyện gì. Chắc hẳn hai người đến mấy thành phố đông đúc zombie mà hàng hóa dồi dào. Hơn nữa vật tư họ thu thập được không phải dùng cho bản thân, đều đưa cho Lâu Đường xây dựng căn cứ.
Có lẽ loại hành vi này từ góc độ người ngoài thì là cực kì ngu ngốc, ngay cả Lâm Bảo Bảo cũng cảm thấy: Nếu cô có một không gian, chưa biết chừng cô cũng sẽ tham lam tận dụng khả năng thu thập nhiều vật tư để bản thân sử dụng, càng nắm trong tay mình nhiều thứ càng an tâm, đâu thèm quan tâm người khác có đường sống không? Nếu có người như vậy vô tư hiến dâng vì người khác, có lẽ cô còn cười nhạo sau lưng người ta. Có điều, đổi thành Lâu Linh thì cô lại cảm thấy vô cùng bình thường, thậm chí không nảy sinh nổi tâm lý cười nhạo, ngược lại muốn giúp cậu ấy một tay.
Chuyện bản thân không làm được, người khác có năng lực làm được thì bạn không có quyền châm chọc họ. Hơn nữa thực ra Lâm Bảo Bảo cũng rất bội phục mấy người chí công vô tư. Chính vì không làm được nên cô càng khâm phục họ. Dù cho đó là hành vi ngốc nghếch, người ta cũng cảm thấy đó là việc có ý nghĩa.
Hiện tại còn có người đi tới nơi nguy hiểm, mệt gần chết mà hoàn toàn không phải vì bản thân, làm cho trong lòng cô vừa thương tiếc vừa vui sướng. Cô cảm thấy đây mới đích thực là Lâu Linh.
Nghĩ như vậy, Lâm Bảo Bảo không để ý đến Lâu Điện mặt đen sì, ôm Lâu Linh cọ cọ, thấy đối phương cũng cọ đáp lại hai lần, hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
Sau khi cười xong, Lâm Bảo Bảo khẽ nói: “Tiểu Linh, điện hạ, tớ phát đoạn thời gian gần đây những dị năng giả kia muốn rục rịch, các cậu cẩn thận một chút.” Nói, ánh mắt cô nhìn về phía phương hướng đại sảnh tiếp đón dị năng giả, nói thêm: “Nghe nói dạo trước đội trưởng của đội dị năng Phi Hổ thu được khá nhiều hàng hóa, rất nhiều dị năng giả đầu quân cho hắn ta. Nếu để hắn phát triển an toàn, có lẽ hắn sẽ lên kế hoạch chiếm lấy quyền lợi ở căn cứ…”
Sắc mặt Lâu Linh hơi thay đổi nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại. Năng lực ngoại giao của Lâm Bảo Bảo khá mạnh, là tay cừ tìm hiểu tin tức, tin tức này chưa lộ ra tiếng gió mà cô đã thám thính rõ ràng, còn sớm hơn người bên phía quân đội. Bởi vì quan hệ với Lâu Linh, Lâu Điện, hiển nhiên Lâm Bảo Bảo muốn tiết lộ tin tức này cho người nhà họ Lâu.
Nhưng mà Lâu Điện vô cùng bình tĩnh, mỉm cười nói: “Tháng Năm bọn họ đã gây chuyện một lần, không ngờ chưa hết hi vọng.” Dứt lời, anh sờ cằm, híp mắt nở nụ cười.
Rõ ràng cười thanh tú văn nhã nhưng Lâu Linh lại cảm thấy một dòng nước lạnh nổi lên, trong lòng yên lặng thắp một nén hương cho đội dị năng Phi Hổ gì gì đó.
Mấy người đang tán gẫu thì gặp Thu Dung mặc quân trang mang theo mấy người lính bước qua, nhìn thấy bọn họ thì dừng lại.
“Chị dâu!”
“Chị Thu!”
Bốn người chào hỏi lẫn nhau.
Ở bên ngoài Thu Dung tạo cho người ta cảm giác về một người đàn bà thép sắc bén, khôn khéo, khi thấy bọn họ thì cô mỉm cười, hàn huyên vài câu, dặn Lâu Điện Lâu Linh tối nay đến nhà ăn tối rồi vội vội vàng vàng đi tiếp.
Lâm Bảo Bảo xem phương hướng Thu Dung rời đi, hơi đăm chiêu, sau đó vỗ tay tán thưởng: “Aizz, tớ nghe nói, thực vật và động vật biến dị trên núi sẽ tranh thủ khi đến mùa đông để bắt đầu tấn công căn cứ. Người phụ trách căn cứ đang định chiêu mộ dị năng giả cùng với quân đội lên núi bọn chúng, đuổi chúng cách xa căn cứ, tránh về sau tạo thành nguy hiểm cho căn cứ.”
Lâm Bảo Bảo nói không sai, quả nhiên sau bữa cơm chiều ở nhà họ Lâu, Lâu Đường thông báo việc này, đồng thời hỏi Lâu Điện có rảnh đi diệt trừ thực vật biến dị trên ngọn núi sau căn cứ không.
Mùa đông năm ngoái, thực vật biến dị và động vật đột nhiên tiến công căn cứ, bởi vì không kịp chuẩn bị, lại đang trong quá trình xây dựng nên rất nhiều người sống sót phải chết, tổn thất nặng nề. Hiện tại, số lượng nhân loại và zombie chênh lệch nghiêm trọng. Con người quá ít ỏi, mỗi cá nhân đều là tài sản quý giá nhất của nhân loại, cũng là thành viên để ngày sau nhân loại xây dựng lại quê hương, Lâu Đường cũng không muốn thấy quá nhiều người chết trong tay zombie và thực vật biến dị, động vật.
“Tất nhiên cháu rảnh, cháu sẽ đi với Tiểu Linh.” Lâu Điện cười nói, “Bác trai không cần phải lo lắng, thực vật biến dị và động vật không tạo thành nguy hiểm lớn với căn cứ.”
Lâu Đường vốn dĩ hơi lo lắng nhưng thấy dáng vẻ Lâu Điện ung dung thản nhiên, trong lòng bỗng nhiên buông lỏng, bật cười. Sau đó ông hơi áy náy, “Các cháu mới trở về, đáng lẽ nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày mà lại đi ra ngoài…”
Lâu Linh hăng hái nói: “Không sao ạ, chúng cháu tuổi trẻ còn khỏe, mấy chuyện này bác cứ giao cho giới trẻ đi làm!”
“Đúng đúng đúng!”Lâu Nghiên phụ họa: “Ba ơi, ba cho con đi ra ngoài với anh nhỏ đi!”
“Không được!” Ba giọng nói cùng vang lên.
Lâu Thượng vỗ vỗ cô bé chui trong góc vẽ vòng tròn, đang định mở miệng thì Lâu Điện liếc anh một cái, không khỏi rùng mình, sau đó sờ mũi.
Đến khi Lâu Điện chào mọi người ra về, Lâu Thượng mượn cớ tiễn bọn họ ra ngoài, nói thầm với Lâu Điện.
————————
Tác giả có chuyện muốn nói: Mục tiêu hôm nay:
Mục tiêu của Lâu Linh: Ngao ngao, tiêu diệt thực vật biến dị!
Mục tiêu của Lâu Điện: Ủng hộ mọi quyết định của em gái!
Dạo này bạn Lan rảnh hơn 1 chút nên có thể sẽ quay về đăng nguyên chương. Tuy nhiên, trước hết cần có 1 vấn đề cần hỏi ý kiến các nàng:
Phải nói rõ luôn ngay từ đầu là ta nêu nó ra đây không phải để gây chiến tranh gì hết.
Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng - Vụ Thỉ Dực