To choose a good book, look in an inquisitor’s prohibited list.

John Aikin

 
 
 
 
 
Tác giả: Vụ Thỉ Dực
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 128 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 933 / 8
Cập nhật: 2017-09-25 01:36:04 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 67
ấy ngày sau, bốn người vào núi hằng ngày, trải qua khóa huấn luyện, ba người đều có tiến bộ rõ ràng.
Tuy rằng Đàm Mặc vẫn ôm ý đồ tấn công Lâu Điện nhưng đó chỉ là phản ứng nảy sinh vì sợ hãi cường giả. Mỗi lần đến bữa cơm, cậu sẽ thu hồi địch ý, ngoan ngoãn ngồi chồm hỗm một bên chờ ăn, thỉnh thoảng Lâu Linh nói chuyện với cậu, cậu ta cũng trả lời chứ không nói mỗi với Lâm Bảo Bảo như trước.
Đàm Mặc có trực giác của dã thú đánh giá một người tốt hay xấu. Mặc dù cậu biết Lâu Điện có thể uy hiếp đến tính mạng mình, nhưng sau khi Lâu Điện không giết bản thân, cậu ta bớt phóng túng đi nhiều, có thêm Lâm Bảo Bảo ở cạnh quản lý, mọi chuyện bình an vô sự. Về phần cậu ta có công kích con người không, hiện tại ở trong núi chưa gặp người ngoài nên họ không biết. Có điều, chí ít lời ba người Lâm Bảo Bảo, Lâu Điện và Lâu Linh nói, cậu sẽ tiếp thu một chút.
Tranh thủ cơ hội này, Lâu Linh và Lâm Bảo Bảo rèn luyện luôn. Đối tượng luyện tập chính là thú biến dị với thực vật biến dị trên núi, các cô học cách chiến đấu với thú biến dị, làm thế nào phát hiện thực vật biến dị âm thầm ẩn núp.
Đương nhiên, trong quá trình này cũng có một mặt bất đắc dĩ. Bởi vì mỗi lần thú biến dị phát hiện ra bọn họ, muốn tấn công thì một số con nhỏ yếu sẽ bị hơi thở từ người Đàm Mặc tỏa ra dọa chạy mất. Còn mấy con mạnh mẽ thì hai cô không kịp chạy, huống chi đối đầu trực diện? Đến khi Đàm Mặc thu liễm hơi thở, vất vả dụ dỗ thú biến dị đến, hai cô gái chưa kịp ra tay, Đàm Mặc giống như thú hoang nhào tới, cắn cổ thú biến dị trực tiếp cắn chết, uống máu.
Hai cô gái: = 皿 =! Đậu xanh!
Mỗi lần như vậy, nhìn miệng Đàm Mặc đầy máu, Lâm Bảo Bảo sẽ nổi bão, túm cổ áo Đàm Mặc đập bộp vào đầu cậu, để cậu ta chừa thói cắn thú biến dị, phải ăn thịt chín. Đương nhiên, lần nào vẻ mặt Đàm Mặc cũng mờ mịt nhìn cô ấy, hết sức vô tội, không biết mình làm gì sai.
Ở trong núi vài ngày, bọn Lâu Linh thấy trên mình bắt đầu có mùi giống người rừng, riêng Lâu Điện vẫn sạch sẽ chỉnh tề như cũ. Anh đứng dưới gốc cây, điệu bộ ấy vô cùng thu hút người khác, như thể không phải người phàm. Điều này làm cho hai cô gái rất hâm mộ, thắc mắc không biết anh làm như thế nào. Rõ ràng mọi người đi cùng nhau, mỗi ngày hứng gió chịu nắng mà anh vẫn giữ dáng vẻ sạch sẽ trắng trẻo, còn ba người phơi nắng đen sì.
Hôm nay, lại đi một vòng quanh núi, Lâu Linh quay đầu, xung quanh toàn núi non, cánh rừng trước mặt trở nên dày đặc. Lâu Điện chậm rãi đi bên cạnh cô, nhàn nhã như đang tản bộ lúc rảnh rỗi, tuyệt không nhìn ra bọn họ hiện tại ở sâu trong rừng núi, nơi mà đầy rẫy thú với thực vật biến dị nguy hiểm.
Đằng trước Đàm Mặc chạy lăng xăng như Tazzan. Dường như khi ở trên núi, cậu ta sống thoải mái hơn, mỗi ngày đuổi chim bắt thú, bao nhiêu con thú biến dị bị cậu ta kết liễu. Lâm Bảo Bảo đi bên cạnh cậu, nhìn bốn phía, đề phòng có thú biến dị ẩn núp đánh lén.
Lâm Bảo Bảo nhanh chóng nhận ra hôm nay họ đi hơi xa, hơn nữa trời đã tối dần, quay đầu nhìn về phía Lâu Điện, cô hỏi: “Linh Linh, điện hạ, trời tối rồi, chúng ta về chưa?”
Lâu Điện nhìn bầu trời, nói: “Về thôi.” Ban đêm qua đêm trong núi cực kì nguy hiểm.
Thấy Lâu Điện vuốt cằm, Lâm Bảo Bảo vội gọi: “Đàm Mặc!” Đợi anh quay đầu thì cô nói tiếp: “Chúng ta về thôi, ngày mai lại đến.”
Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng Trùng Sinh Mạt Thế Độc Sủng - Vụ Thỉ Dực