Thất bại rất cần cho sự trải nghiệm và trưởng thành của mỗi chúng ta. Tất cả những gì tôi đạt được ngày hôm nay đều do trước đây tôi dám cho phép mình phạm sai lầm.

Rick Pitino

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2133 - chưa đầy đủ
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1390 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:44:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1784: Thập Diện Mai Phục.
rùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1784: Thập diện mai phục.
Nhóm dịch Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Clb Quảng An hôm nay không khí nghiêm túc.
Nguyên nhân vì Cao Trường Hoành tiếp khách ở đây, mỗi lần Cao Trường Hoành tới, CLB đều vô cùng khẩn trương, Cao Nhị ắt đích thân giám sát, không cho xảy ra chút sai sót gì.
Cao đại thiếu gia chẳng hề biết mình trở thành "sát tinh" của CLB Quảng An, trong mắt hắn, một câu lạc bộ cao cấp phải hoàn mỹ như thế.
Hôm nay Cao đại thiếu gia mời khách chỉ có một vị, là Liễu công tử.
Liễu Tuấn tới dự lễ mừng thọ Cao lão, Cao Trường Hoành lần này đáp lễ.
Có điều làm người ta ngạc nhiên, Liễu Tuấn đi tới còn mang theo cặp công tác, lại còn tự mình cầm. Kỳ thực cán bộ tầng cấp như Liễu Tuấn đều bị người ta nói đùa là "tàn tậc bậc ba", trừ cái miệng của mình, còn thứ khác đều do thư ký làm, ngay cả di động cũng ở trong tay thư ký.
Cao Trường Hoành coi như không thấy, mỉm cười bắt tay Liễu Tuấn, rồi mời vào phòng ăn.
Trên bàn đã bày sẵn rượu và thức ăn, rượu là Mao Đài, Cao Trường Hoành còn nhớ sở thích Mao Đài của Liễu Tuấn, thức ăn chỉ có năm sáu loại, nhưng đều hết sức tinh xảo, Cao Trường Hoành là một người theo đuổi sự hoàn mỹ.
Mặc dù trên chính trường không thể tránh khỏi phải thỏa hiệp, nhưng trong phạm vi năng lực của mình có thể kiếm soát, Cao Trường Hoành cố gắng theo đuổi sự hoàn mỹ.
Hai người ăn cơm, có tới bốn người phục vụ.
Đó là bốn cô gái dung mạo và vóc dáng tốt nhất CLB Quảng An, mặc áo sườn xám màu đỏ chót, trang điểm nhẹ, quyến rũ vô cùng. Mỗi lần Cao đại thiếu gia tới đây, đều được hưởng thụ đãi ngộ cao nhất.
Hai người phân chủ khách ngồi xuống, Cao Trường Hoành ra hiệu phục vụ rót rượu.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Thời tiết nóng bức, uống ít rượu thì hơn.
Cao Trường Hoành gật đầu:
- Được, sau ba chén chúng ta đổi sang uống nước quả.
Cao tỉnh trưởng cũng chẳng phải là chẳng thích rượu mấy, hắn luôn cho rằng, thân trong quan trường, lúc nào cũng phải giữ sự tỉnh tạo, quá ham rượu, đôi khi làm lỡ việc. Hơn nữa còn vô tình gây ra trò cười. Đối với con cháu thế gia rất chú ý quan uy như Cao Trường Hoành mà nói, đó là sai lầm không thể tha thứ.
Phục vụ rót rượu cho hai vị tỉnh trưởng, hai phục vụ khác gắp thức ăn cho họ.
Cao nhị thiếu gia cho dù không phải là chuyên gia quản lý, nhưng lại sở trường tiếp đãi. Phục vụ của CLB Quảng An đều được huấn luyện nghiêm khác, mỗi một động tác đều ưu nhã, làm người ta như tắm gió xuân.
Có thể chen chân vào một trong bốn CLB đỉnh cấp ở thủ đô không phải là do may mắn.
Có điều dù sao vẫn là cô nương trẻ tuổi, không che giấu được sự tò mò của mình, thi thoảng nhìn trộm hai vị khách đặc thù của mình. Cao đại thiếu gia thì ai ai trong CLB Quảng An cũng biết, vị khách mà hắn mời, nhìn qua con trẻ hơn Cao đại thiếu gia, không ngờ cũng là tỉnh trưởng.
Ở nơi như CLB Quảng An, quan lớn tới đây tiêu phí, có cả những vị quan lớn hơn cả tỉnh trưởng. Nhưng vừa là tỉnh trưởng, vừa là trẻ trung, đẹp trai như thế, trừ Cao Trường Hoành ra, các cô phục vụ chưa thấy người thứ hai.
Hôm nay được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên rồi.
-Nào, Liễu tỉnh trưởng, tôi mời anh một chén. Cám ơn tới dự lễ chúc thọ của lão gia tử.
Cao Trường Hoành nâng chén rượu lên.
- Không cần khách khí.
Liễu Tuấn nang chén lên khẽ chạm vào chén của hắn, uống cạn. Cho dù trong tòa nhà thủy tạ này rất mát mẻ, trong ngày hè uống Mao Đài, vẫn như nuốt một cục lửa chạy từ cổ họng xuống bụng.
- Cao tỉnh trưởng, cám ơn anh đã ra mặt hòa giải. Mời anh một chén.
Liễu Tuấn nâng chén lên.
Ý tứ của câu này Cao Trường Hoành chũng hiểu là chỉ vào chuyện Tống Tiểu Lôi. Hắn cũng luốn suy đoán nguyên nhân Liễu Tuấn đột nhiên tới lễ chúc thọ, hắn chẳng tin Liễu Tuấn tới cám ơn chuyện Tống Tiểu Lôi.Chuyện như thế là thông lệ trên quan trường thôi, Liễu Tuấn đã có lời công an Tam Giang không thể hạ độc thủ Tống Tiểu Lôi được.
Nếu chọc giận Liễu Tuấn, thế nào y cũng có cách đòi nợ.
Không phải cám ơn, nói tới hợp tung liên hoành thị lại càng khó tin. Cao Trường Hoành đúng là không nắm bắt được, hôm nay mời Liễu Tuấn, không bài trừ ý đồ thăm dò "chân tướng". Có một số chuyện phải làm cho rõ, nếu không chẳng thể ngũ được.
- Liễu tỉnh trưởng khách khí quá, điều nên làm thôi mà.
Cao Trường Hoành mỉm cười, uống cạn chén.
Sau ba chén rượu, Cao Trường Hoành bảo phục vụ đưa nước quả lên, hai người vừa ăn vừa tán gẫu.
Bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa khẽ, cô phục vụ liền nhìn Cao Trường Hoành xin chỉ thị, hắn gật đầu. Cửa mở ra, một cô gái yểu điệu toàn thân đồ trắng ôm đàn tì bà đi vào, khom mình chào khách nói:
- Hai vị tiên sinh, giám đốc Cao bảo tôi tới hát một khúc trợ hứng cho hai vị.
Cô gái này chừng hai bảy hai tám, trông không phải xinh đẹp lắm, nhưng rất đoan trang, toàn thân phát ra "mùi sách vở", giọng nói nhu hòa dịu dàng, gây ấn tượng ban đầu rất tốt cho người ta.
Cao Trường Hoành nhướng mày lên, có thể thấy không phải do hắn an bài trước, mà do hứng thú của Cao nhị, muốn cho anh trai một sự bất ngờ. Nói ra đó là cách Cao Tương Hoành lấy thể diện cho anh trai, phàm là khách của Cao Trường Hoành, thì đáng có sự hưởng thụ cao nhất.
- Liễu tỉnh trưởng có nhã hứng này không?
Cao Trường Hoành giữ lễ tiết, hỏi Liễu Tuấn.
Liễu Tuấn mỉm cười:
- Clb Quảng An còn có tiết mục như thế này, xem ra lệnh đệ ngày càng tao nhã rồi.
Lời này làm Cao Trường Hoành cười phá lên, Liễu Tuấn đúng là thú vị.
Các cô phục vụ nhìn nhau, lộ vẻ ngạc nhiên, các cô phục vụ Cao Trường Hoành dùng bữa chẳng phải một hai lần nữa, hắn tựa hồ vĩnh viễn trầm ổn, mặt luôn mang nụ cười làm người ta không nhìn thấu được. Lần đầu tiên thấy cười sảng khoái thế này.
- Liễu tỉnh trưởng thật hóm hỉnh, tôi thấy đây chẳng phải cao chiêu do em tôi nghĩ ra, trên người nó chẳng lấy có chút tao nhã nào. Đoán chừng là những quản lý nó mời tới nghĩ ra. Liễu tỉnh trưởng hứng thú nghe một khúc chứ?
Có thể nhìn ra, Cao Trường Hoành thực sự rất vui vẻ.
Giống như Cao Tương Hoành nói, cuộc sống của anh trai hắn chẳng được vui vẻ khoan khoái như hắn, ngày nào cũng phải đeo mặt nạ, thần kinh căng thẳng, nghe người ta nói một câu, nghĩ trong đầu mấy lượt, trước khi mình nói một câu, cũng phải nhầm mấy lần.Theo Cao Tương Hoành đó không phải là cuộc sống của con người, sống như thế co cho làm hoàng đế, Cao Nhị cũng tuyệt đối không làm.
Đời người có mấy chục năm, cần gì phải làm khổ mình? Lạ là đối diện với Liễu Tuấn, Cao Trường Hoành lại rất thoải mái.
Liễu Tuấn cho dù chẳng phải là đối thủ của hắn, thì cũng chẳng phải là bạn.
Đây đúng là cảm giác kỳ diệu.
Có lẽ Cao Trường Hoành nhận định Liễu Tuấn không phải là tiểu nhân, cho dù có đói đầu với hắn cũng sẽ đường hoàng, không chơi trò ám toán. Người nghư thế, dù là là đối thủ cũng đáng tôn kính.
Liễu Tuấn cười nói:
- Nếu như đã tới, đương nhiên phải nghe một khúc, nhất định tài nghệ của cô nương này rất cao.
Cô gái kia nhún mìm thi lễ:
- Cám ơn tiên sinh khen ngợi.
Rõ ràng nghe thấy Cao Trường Hoành gọi y là "Liễu tỉnh trưởng", cô ta vẫn kiên trì gọi là tiên sinh.
- Mời cô ngồi.
Cao Trường Hoành lịch sự nói, không có chút vẻ coi thường nào.
- Cám ơn tiên sinh.
Cô gái áo trắng ngồi trên chiếc đột bên cạnh, mỉm cười hỏi:
- Xin hỏi hai vị tiên sinh muốn nghe khúc gì?
Liễu Tuấn nói:
- Câu hỏi này nói hơi tự tin đó, chúng tôi muốn nghe khúc nào, cô cũng đàn được sao?
- Đương nhiên là không ạ, có điều những khúc nổi tiếng, tôi cũng biết một chút, các khúc cải biên hiện đại, thì càng biết người ta.
Cao Trường Hoành cười:
- Liễu tỉnh trưởng định làm khó người ta sao?
Câu nói này giống bạn bè trên bàn rượu rồi, nếu như thuần túy là hai vị tỉnh trưởng nói chuyện, Cao Trường Hoành sao có thể ngang nhiên gây sự như thế?
Liễu Tuấn cười ha hả:
- Với âm nhạc, tôi chỉ là dân ngoài nghề, dù có muốn làm khó cô ấy, e cũng chẳng dễ. Tôi giấu dốt là hơn, tôi muốn nghe khúc (Sở Hán).
Cao Trường Hoành nói:
- Thế mà bảo là người ngoài nghề? Hiện giờ người ta chỉ biết Thập Diện Mai Phục thôi.
Thập Diện Mai Phục chính là vũ khúc truyền thống nổi tiếng của đàn tỳ bà, tiền thân là khúc Sở Hán thời Mình.
Cô gái áo trắng hơi ngạc nhiên, khom mìnhnói:
- Hai vị tiên sinh đều là hành gia, Thập Diện Mai Phục miêu tả trận chiến Cai Hạ thời Sở Hán, khúc đàn này, được ghi chép sớn nhất trong (Tỳ bà phổ) của Hoa Thu Bình tiên sinh thời nhà Thanh, trước đó (Sở Hán) miêu tả đề tài tương tự, đại thể là giống nhau, chi tiết có chút khác biệt.
Liễu Tuấn nói:
- Tôi chỉ vô tình được đọc trong sách, không rõ sự khác biết trong đó, không dám mạo nhận người trong nghề. Nhưng Cao tỉnh trưởng là người trong nghề, bất kể là Sở Hán hay Thập Diện Mai Phục, mời cô nương đàn một khúc, chúng tôi rửa tai lắng nghe.
- Vâng, nếu Liễu tiên sinh chọn Sở Hán, vậy tôi đàn Sở Hán.
Cô gái áo trằng ôm đàn tỳ bà lên, bắt đầu diễn tấu.
Cao Trường Hoành liếc qua Liễu Tuấn, đúng lúc y cũng nhìn lại, cả hai khẽ gật đầu.
Liễu Tuấn gọi danh Thập Diện Mai Phúc rốt cuộc là có ý gì?
Trùng Sinh Chi Nha Nội Trùng Sinh Chi Nha Nội - Khuyết Danh