The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 2133 - chưa đầy đủ
Phí download: 33 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1390 / 5
Cập nhật: 2017-09-25 04:44:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 1637: Quy Cách Phải Cao, Tầm Mắt Phải Rộng!
rùng Sinh Chi Nha Nội
Tác giả: Khuyết danh
Chương 1637: Quy cách phải cao, tầm mắt phải rộng!
Nhóm dịch Huntercd
Nguồn: Vip.vandan
Trầm Nhiêu nhìn món thịt quay nóng hổi trên mặt bàn, hai mắt như dại ra.
Cô thực sự không ngờ được thịt còn có thể làm được như vậy. Cũng không phải nói cách thức quay thịt của Hiểu Xuân làm cho cô giáo Trầm kinh ngạc. Cô giáo Trầm là môn sinh của Khổng Tử, tuân thủ nghiêm ngặt tín điều "quân tử xa nhà bếp". Gian phòng ngủ cũng có thể thu dọn được tàm tạm, về phần nói đến nấu cơm nấu ăn thì biểu hiện của cô giáo Trầm thường là mở to hai mắt, không rõ nguyên do.
Vì vậy món thịt quay của Hiểu Xuân tuy khiến Liễu bí thư sáng mắt, nếu nói thật thì cô giáo Trầm cũng không biết nó hay ở chỗ nào.
Cô giáo Trầm kinh ngạc chính là "vóc dáng" của món thịt Hiểu Xuân quay. Chiếu theo Trầm Nhiêu phỏng đoán, nếu nàng ăn món thị một năm, biết đâu có thể bằng được phân lượng của miếng thịt quay trên bàn.
Mời Trầm Nhiêu đến nhà Hiểu Xuân làm khách là đề nghị của Cận Hữu Vi.
Sở dĩ Cận công tử có đề nghị này một mặt là suy nghĩ cho bạn, mặt khác cũng là vì suy nghĩ cho mình.
Cận Hữu Vi rất rõ Liễu Tuấn có ý với Trầm Nhiêu, tuy nhiên hình như vẫn kề cà chưa chịu bắt. Cận công tử cũng khám xưng "cao thủ bụi hoa" duyệt nữ vô số, cho dù không theo kịp đẳng cấp của một con ong mật nhưng làm một con bướm cũng dư dả. Cận công tử liếc mắt đã có thể nhìn ra Liễu bí thư và cô giáo Trầm đã thành sự hay chưa.
Cận Hữu Vi đã nghĩ để Hiểu Xuân làm hiện trường giáo dục cho Trầm Nhiêu.
Tiểu nha đầu học một chút đi, xem vợ bé của người ta là làm như thế nào!
Đừng tưởng rằng làm vợ bé thì khẳng định không hạnh phúc, Hiểu Xuân hạnh phúc lắm đấy!
Quả thực Hiểu Xuân cũng hạnh phúc, năm kia cô đã sinh cho Cận Hữu Vi một thằng bé mập mạp, Cận Hữu Vi sướng đến phát điên lên, đã đặc biệt lập cho con trai một cuốn sổ tiết kiệm, một hơi chuyển qua 2tr, công khai nói cho Hiểu Xuân, đây là tiền cho con trai, em có thể dùng tùy thích. Hiểu Xuân cũng không động đến khoản tiền này, tiền để tiêu vặt và sinh hoạt mỗi tháng Cận Hữu Vi cho cô cũng đủ xài, còn có dành dụm nữa.
Xưa nay Cận công tử không phải là một người keo kiệt.
Hiểu Xuân cảm thấy nếu Cận Hữu Vi nói tiền này là cho con trai, vậy thì cứ giữ lại cho con. Đã theo Cận Hữu Vi nhiều năm, Hiểu Xuân vẫn là kiểu tư duy của phụ nữa sống trong núi -trong tay có tiền dư thì trong lòng mới yên.
Thế sự vô thường, vạn nhất ngày nào đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, con trai còn có 2 tr mà, cũng đủ nuôi nó trưởng thành.
Tất cả bình an, vậy tương lại số tiền này cũng có được công dụng, con trai cưới vợ mở công ty gì đó, cái gì cũng cần tiền mà.
Ngày hôm nay Cận Hữu Vi nói muốn mời bí thư ăn thịt và bạn của bí thư ăn thịt tới làm khách, Hiểu Xuân liền gửi con qua nhà cha mẹ, mời họ trông giúp một ngày, còn mình thì toàn tâm toàn ý chuẩn bị cơm nước. Cũng không phải nói sợ bí thư ăn thịt không thích trẻ con, chủ yếu là lo lắng mình vội làm sẽ không có thời gian chăm sóc nó.
Trầm Nhiêu nghe nói Cận Hữu Vi mời khách cũng vui vẻ đồng ý.
Ấn tượng của cô đối với Cận Hữu Vi rất tốt, cảm thấy người này đặc biệt trượng nghĩa. Cũng không hoàn toàn bởi vì Cận Hữu Vi giới thiệu cho cha của cô siêu thị Ngân Hải nên càng ngày làm ăn càng lớn. Có đôi khi, kết bạn cũng chú ý tới duyên phận. Nói chung cô giáo Trầm nhìn Cận Hữu Vi thuận mắt là được.
"Ha ha, Trầm Nhiêu, loại thịt quay này đã ăn qua chưa?"
Thấy vẻ mặt sợ hãi của Trầm Nhiêu, Cận Hữu Vi cười ha ha.
Trầm Nhiêu vội lắc đầu: "Cái này...lớn quá đi, làm sao mà nuốt đây?"
"Hì hì không sao đâu, cô cảm thấy ăn không vô nhưng có người lại nuốt trôi đấy. Đĩa thịt này là chuẩn bị cho cậu ta, mấy người chúng ta ăn rau là được rồi. Người này trời sinh chính là một động vật ăn thịt mà!"
Cận Hữu Vi cười khà khà nói.
"Dã nhân ăn thịt!"
Cô giáo Trầm thuận miệng bồi một câu.
Cận Hữu Vi cười ha ha, nhưng Liễu bí thư vẫn tỉnh rụi, không thèm để ý chút nào đến loại "đả kích" này.
"Này cô giáo Trầm, nghe nói trường Thất Trung các cô đang làm cải cách giáo dục, cô là người tiên phong nữa phải không?"
Cười xong Cận Hữu Vi hỏi việc trong trường học của Trầm Nhiêu. Liễu Tuấn đã từng kể cho Cận Hữu Vi rất nhiều "sự tích anh dũng" của Trầm Nhiêu. Cận Hữu Vi nghe nói Trầm Nhiêu là một cô gái yếu ớt mà lại dám giang hai tay ngăn cản xe BMW thì không khỏi cảm thấy bội phục. Vì vậy ấn tượng của Cận Hữu Vi đối với Trầm Nhiêu cũng rất tốt, cho nên cũng khá quan tâm đối với những biểu hiện tương quan của Trầm Nhiêu tại Thất Trung. Cận Hữu Vi biết, có một số việc Liễu Tuấn sẽ không tiện đứng ra hỏi, đương nhiên phải do thằng bạn tốt như cậu ta hỏi giùm rồi.
Trầm Nhiêu liền liên tục lắc đầu: "Không đúng không đúng, hiện tại em không làm cải cách giáo dục mà làm nghiên cứu môn học, em là trưởng bộ môn khoa Ngữ văn của trường học thôi!"
Nói đến đây, Trầm Nhiêu nhíu nhíu mũi, hình như rất có cảm giác thành tựu.
Kỳ thực chuyện này chính là do Dịch Hàn cố ý chiếu cố. Liễu Tuấn đã từng chính miệng phân phó, cải cách giáo dục cần phải do Chính phủ tới gánh chịu, đừng để một cô giáo trẻ như Trầm Nhiêu tới xung phong. Dịch Hàn cảm thấy rất đúng nên mới đưa Trầm Nhiêu tới tổ nghiên cứu, tách khỏi "đại sự cải cách" phiền lòng này.
Bây giờ Dịch Hàn là phó thị trưởng Phân công quản lý Giáo dục, quyền cao chức trọng, nếu đã chính miệng chiếu cố, mấy ông ở Thất Trung dù cho có hận Trầm Nhiêu đến thế nào cũng đành chịu.
Cận Hữu Vi vểnh ngón tay cái khen: "Rất giỏi!"
Trầm Nhiêu thản nhiên cười, nói: "Anh Cận đừng có cười, một ông chủ lớn như anh đâu có để ý tới những giáo viên nghèo như chúng em?"
Trước đây Trầm Nhiêu chỉ luôn miệng gọi Cận Hữu Vi "Cận tiên sinh", Cận Hữu Vi nghe mà đến nhức đầu, đã mấy lần nói Trầm Nhiêu cứ gọi tên thôi. Trầm Nhiêu cảm thấy dù sao cũng không hợp, Cận Hữu Vi lớn hơn cô cả 3,4 tuổi, nếu gọi thẳng tên vị miễn đi quá giới hạn, cuối cùng áp dụng biện pháp "trung hòa" như thế.
Cận Hữu Vi cười nói: "Này, ở trước mặt Liễu bí thư đừng gọi 3 chữ ông chủ lớn này, chúng mình ở trong mắt cậu ta chỉ là thương nhân vô lương, chỉ biết kiếm ba đồng tiền trái lương tâm thôi... Ha ha, kỳ thực nếu muốn nói ông chủ lớn thì bạn trai này của cô mới là ông chủ lớn, mức độ có tiền của cậu ta đã đến cảnh giới cô tuyệt đối không ngờ được đâu!"
Trầm Nhiêu không khỏi cảm thấy hứng thú, nhìn Liễu Tuấn chằm chằm: "Này ông chủ Liễu, anh thực sự có tiền như vậy ư?"
"Ừ!"
Liễu Tuấn tùy tiện gật đầu.
Trầm Nhiêu càng cảm thấy thú vị, lại hỏi: "Vậy tiền của anh đã đạt đến tình trạng nào rồi? Thủ phủ thế giới hả?"
"Ừ."
Liễu bí thư lại tùy tiện gật đầu.
Trầm Nhiêu hướng về Cận Hữu Vi làm một mặt quỷ, cười khanh khách. Có thể thấy Liễu bí thư hình như không muốn nói đến vấn đề này. Chẳng qua Trầm Nhiêu và Cận Hữu Vi đều không nghĩ đến, người này quả thật đã là thủ phủ thế giới. Y gật đầu chỉ là thừa nhận một sự thực mà thôi.
"Nào ăn cơm thôi..."
Hiểu Xuân từ phòng bếp bưng ra một món ăn cuối cùng, hương thung xào trứng gà. Cười bảo.
"A, hương thung xào trứng gà, thơm thật đấy..." Trầm Nhiêu vừa thấy món ăn này liền vui vẻ ra mặt, nhịn không được hít sâu một hơi, lộ ra vẻ say sưa, nói: "Hiểu Xuân, sao lúc này còn có hương thung?"
Hiểu Xuân cười nói: "Năm nay hương thung nẩy mầm hơi trễ."
"Oa, thật có có lộc ăn."
Trầm Nhiêu lộ ra vẻ thèm ăn.
Cận Hữu Vi nói: "Trầm Nhiêu, nếu cô thèm thì cứ đến đây thường xuyên, bảo đảm Hiểu Xuân sẽ làm nhiều món ngon hơn cho cô ăn."
Hiểu Xuân gật đầu: "Đúng vậy, cô giáo Trầm, nếu cô rảnh thì cứ đến đây, bình thường chỉ có tôi và thằng cu ở nhà thôi, nếu cô đến chúng ta có thể nói chuyện với nhau."
Liễu Tuấn liền nhìn Cận Hữu Vi, thản nhiên nói: "Ông chủ Cận, Hiểu Xuân là đang phê bình cậu không có quan tâm người ta đấy."
Cận Hữu Vi chỉ cười khà khà tránh câu trả lời, tiếp tục nói với Trầm Nhiêu: "Mà Trầm Nhiêu này, tôi cảm thấy cô nên học cách nấu ăn của Hiểu Xuân đi. Phụ nữ mà, nếu như bắt được dạ dày của người đàn ông thì chẳng khác nào bắt được cả người cậu ta!"
Trầm Nhiêu liếc nhìn Liễu Tuấn, chu miệng, không đồng ý: "Hứ! Anh ta có gì tốt mà tôi phải đi bắt chứ?"
"Ôi, cô giáo Trầm đâu có thể nói như vậy, Liễu bí thư là một người tốt, không thể tốt hơn..."
Hiểu Xuân lập tức nhảy ra vì Liễu bí thư "bênh vực kẻ yếu".
Trầm Nhiêu đỏ mặt, cô vốn cơ linh đa trí nhưng ở trước mặt Hiểu Xuân không thể thi triển được chút nào, chỉ bĩu môi nói: "Hừ, tôi cũng chưa nói anh ta không phải người tốt, hắn... hắn là đầu gỗ!"
Cận Hữu Vi nghe vậy mỉm cười.
Liễu bí thư nghe vậy mặt cũng rất hiếm thấy đỏ lên.
Chỉ có Hiểu Xuân nghiêm túc nói tiếp: "Cô giáo Trầm nhất định phải lý giải Liễu bí thư... đàn ông đều làm đại sự!"
Cận Hữu Vi không khỏi ưỡn ngực, hướng về Hiểu Xuân vươn ngón tay cái.
Trầm Nhiêu liền cười khanh khách, dưới gầm bàn vươn ngón chân kẹp lấy thịt ở bắp chân Liễu Tuấn véo một cái. Đây là "tuyệt kỹ" của Trầm Nhiêu, đầu ngón chân còn linh hoạt hơn cả đầu ngón tay của người khác, khi dùng để véo người cũng rất đau.
Mọi người không uống rượu mà chỉ uống nước, Liễu bí thư chỉ uống một ngụm nước rồi bưng bát gắp thịt ăn cơm. Cũng may mọi người rất rõ sức ăn của Liễu bí thư nên thấy cũng không làm lạ. Trầm Nhiêu thì chỉ quan tâm đến món hương thung xào trứng gà. Hiểu Xuân thấy vậy liền đặt nó tới trước mặt cô, cười nói: "Thích ăn thì ăn nhiều một chút đi, không đủ thì tôi sẽ làm thêm..."
Trầm Nhiêu vội nói: "Được rồi được rồi..."
Cận Hữu Vi bưng một chén cơm, chậm rãi xoay tròn, hình như ăn cơm là một nhiệm vụ rất gian khổ đối với Cận công tử.
Hiểu Xuân có phần lo lắng: "Sao thế, anh khó chịu hả? Hay là món ăn không ngon?"
"Ngon ngon!"
Cận công tử hơi hoảng, vội vàng và mấy miếng cơm vào bụng.
Hiểu Xuân lại gắp một miếng thịt vào bát cậu ta. Cận công tử chỉ đành kiên trì ăn chỗ thịt nạc, cố gắng không chạm vào chỗ thịt mỡ béo ngấy!
"À này Liễu Tuấn, lần này cậu chơi thật hả?"
Đang ăn cơm, thình lình Cận Hữu Vi hỏi.
Liễu Tuấn chỉ lo ăn cơm, không nói gì.
"Hắc hắc, muốn tôi nói hả, muốn chơi thì chơi cho to. Cái loại người như Tạ Viện mà cũng đáng để cậu tốn nhiều hơi sức để đối phó như vậy sao? Quy cách phải cao, tầm mắt cũng phải rộng một chút!"
Cận công tử cười hắc hắc, trong ánh mắt tỏa sáng, hình như có chuyện gì đã khiến cậu ta rất hưng phấn.
Liễu bí thư đang cũng hơi chậm lại động tác và cơm, tuy nhiên bất quá chỉ chậm một chút, sau đó rất nhanh lại khôi phục tốc độ bình thường, một mạch ăn 4 chén to mới no. Từ đầu chí cuối, đối với câu hỏi của Cận công tử Liễu bí thư vẫn chưa có sự hồi đáp gì, toàn là Cận Hữu Vi tự mình lẩm bẩm
Trùng Sinh Chi Nha Nội Trùng Sinh Chi Nha Nội - Khuyết Danh