The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 583: Sát Thần Phát Uy
hi Hầu Chính Minh gọi cho Anh Phàm nói tối đến khách sạn Cát Lâm có thể cảm nhận đầu điện thoại bên kia Anh Phàm đang sửng sốt, Hầu Chính Minh loáng thoáng cảm thấy mình đã mắc sai lầm rồi. Hắn hỏi Anh Phàm nhưng Anh Phàm lại nói không có chuyện gì, tối gặp mặt.
Hầu Chính Minh lúc đó dù cảm thấy không đúng nhưng cũng không nghĩ nhiều cho đến khi tiến vào Thưởng Nguyệt thính không thấy Anh Phàm hắn mới suy nghĩ và biết chuyện gì xảy ra. Hôm nay Hứa Lập mời khách mà không thông báo cho Anh Phàm.
Trước kia khi cùng nhau ăn cơm với Anh Phàm, khi uống say Anh Phàm cũng từng nói chức chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh của Cát Lâm hắn phải được, cũng không để ai khác được. Xem ra với vị chủ nhiệm Hứa Lập mới tới nhưng Anh Phàm đã gây chuyện, nếu không Hứa Lập mời khách ở khách sạn Cát Lâm cũng phải mời phó chủ nhiệm là Anh Phàm.
Lúc này đột nhiên Anh Phàm xông tới như muốn đánh Hứa Lập một trận, cục diện này có thể nói là do mình tạo nên. Nếu chốc nữa hai người gây chuyện lại nhắc tới chuyện mình tố cáo thì mình không phải kẻ gây họa sao? Đến lúc đó dù mình giải thích thế nào cũng không rõ, hắn không sợ đắc tội Hứa Lập nhưng đắc tội với Tiếu gia và Hạng gia thì sau này mình sống làm sao? Nghĩ như vậy mồ hôi lạnh trên lưng Hầu Chính Minh cũng chảy xuống.
Hứa Lập thấy Anh Phàm đột nhiên xông vào liền nhướng mày, hắn thật ra không hoài nghi Hầu Chính Minh. Dù sao Anh Phàm làm ở Bắc Kinh nhiều năm như vậy nếu nói ở khách sạn hắn không đặt tay chân thì Hứa Lập cũng không tin. Nhưng Hứa Lập đã đánh giá thấp năng lực Phó Nguyệt, ở địa bàn của mình thì sao Phó Nguyệt sẽ để Anh Phàm nhúng tay vào chứ. Cho nên khi thấy Anh Phàm đến làm Phó Nguyệt cảnh giác hơn, chẳng lẽ trong đám nhân viên của mình còn có ai làm tay sai cho Anh Phàm? Nhưng hôm nay Hứa Lập mời khách mìnhcũng chỉ có cho vài người biết mà thôi, hơn nữa khách là ai mình cũng không biết sao lại lộ bí mật được? Hơn nữa với những người này Phó Nguyệt cũng rất tín nhiệm, nếu những người này Anh Phàm cũng mua chuộc được thì mình quá thất bại rồi, sau này không biết tin ai được.
Hầu Chính Minh thấy Anh Phàm kéo mình lại chào hỏi, y nhất thời chột dạ đẩy Anh Phàm ra nói:
- Tôi không nói với anh là có tới hay không, sao anh biết được?
Hầu Chính Minh vừa nói vừa quay lại nháy mắt với Anh Phàm, hy vọng Anh Phàm phối hợp với mình.
Những lời của Hầu Chính Minh như chưa đánh đã khai, chính là do hắn tiết lộ bí mật. Phó Nguyệt thở dài, xem ra nhân viên của mình không phản bội mình.
Hứa Lập liếc nhìn Phó Nguyệt, với người phụ nữ Phó Nguyệt này hắn cũng hiểu rõ thêm chút, không ngờ cô có thể quản được mấy chục người trong khách sạn chặt như vậy, ngay cả người Anh Phàm cũng không vào được. Nhưng điều này Hứa Lập nhìn cũng không thấy làm vui, ngay cả Anh Phàm ở Bắc Kinh vài chục năm mà không sắp xếp được cho người vào địa phận của Phó Nguyệt thì mình muốn động vào cũng khó khăn.
Vẻ mặt của Hầu Chính Minh khiến Anh Phàm sửng sốt, y ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh và chỉ thấy có mỗi chiếc ghế phía ngoài cùng để trống, vị trí này không phải của Hầu Chính Minh đó chứ?
Anh Phàm cũng run lên, những người này mình không biết ai ngoài Hầu Chính Minh, nhưng Hầu Chính Minh là người như thế nào thì Anh Phàm biết rõ. Bữa ăn này người không đủ cấp bậc sẽ không đến. Ngay cả Hầu Chính Minh ở Sở công an thành phố cũng có quyền thế mà ngồi ở vị trí cuối thì thân phận những người khác nghĩ cũng biết, hôm nay mình không lên đến đây rồi.
Anh Phàm nghĩ vậy định dẫn người đi ra nhưng người thanh niên ngồi bên Hứa Lập lớn tiếng nói:
- Anh là ai? Lão Hầu, hắn là bằng hữu của ông?
Người trẻ tuổi đứng lên nói ngay cả một cái chớp mắt cũng không có.
Hầu Chính Minh nghe thấy Hạng Long hỏi mình lắc đầu nói:
- Không phải.
Nhưng ngay lập tức lại nghĩ đến nước này mình có che dấu cũng làm gì, hắn gật đầu nói:
- Vâng, là bằng hữu của tôi.
- Nếu các người là bằng hữu thì ông theo hắn đến Húc Nhật thính đi?
Hạng Long nhìn Hầu Chính Minh cười lạnh nói.
- Không, không cần…
Hầu Chính Minh biết Húc Nhật thính ngay bên cạnh Thưởng Nguyệt thính, về chất lượng cũng cao hơn bên này. Quan trọng nhất là Húc Nhật vừa ăn cơm vừa có thể chơi đùa, chỉ vào đó là có thể mất mười mấy đến 200 nghìn. Chút tiền đó với Hầu Chính Minh mà nói là quả bom lớn, nếu đắc tội với Hạng Long và Tiếu Thiên Minh thì sau này mình không có cơ hội nhận được chỗ ngon rồi.
Anh Phàm thấy vẻ mặt xấu hổ của Hầu Chính Minh cũng nghĩ, Hầu Chính Minh cũng còn hữu dụng với mình, mình và hắn gặp nhau cũng 7 năm không thể vì chuyện hôm nay khiến hắn hận mình. Ngược lại nếu mình có thể giúp hắn hóa giải cục diện trước mắt thì sau này hắn phải trả ơn mình.
- Xin lỗi các vị, tôi nghe trưởng phòng Hầu nói hôm nay tới khách sạn Cát Lâm chúng tôi nên muốn tới kính một chén rượu, là ngoài ý của hắn.
Anh Phàm đi tới chỗ Lý Nhã Ngọc nói:
- Trưởng phòng Lý, cô mang cho tôi một bình rượu, tôi mời mọi người một chén…
- Anh là ai? Tôi không nhận ra anh, tôi cũng không có thói quen ai mời rượu cũng uống.
Hạng Long hôm nay đến là giúp Hứa Lập khống chế cục diện, hơn nữa mấy hôm trước ngồi cùng Hứa Lập, cũng nghe Hứa Lập nhắc tới phó chủ nhiệm văn phòng Bắc Kinh không hợp với hắn. Hôm nay nhân cơ hội này phải giáo huấn hắn cho hắn biết có người không thể đắc tội, mà muốn đắc tội cũng không được.
Hạng Long nói vậy Anh Phàm cũng thấy tức tối. Chẳng qua người trẻ tuổi này ngồi chính giữa nên hắn cũng không dám đắc tội, ngược lại mặt tươi cười nói:
- Tôi là Anh Phàm, phó chủ nhiệm văn phòng đại diện Cát Lâm ở Bắc Kinh, trước kia chúng ta chưa từng gặp nhưng hôm nay gặp rồi cũng coi là duyên phận. Tôi kính các vị một chén coi như là chân thành cảm ơn các vị tới khách sạn Cát Lâm chúng tôi.
Anh Phàm nói xong liền cầm chai rượu ở bên muốn tiến lên rót rượu ọi người.
- Văn phòng đại diện Cát Lâm ở Bắc Kinh thì tôi chỉ biết Hứa Lập, đó là huynh đệ của tôi. Còn anh cút ngay cho tôi.
Hạng Long vỗ bàn chỉ vào Anh Phàm quát.
Hạng Long đột nhiên lạnh lùng, cũng mang vẻ mặt hung ác đầy sát khí như muốn ăn thịt người. Vẻ mặt này của Hạng Long mấy năm trước ở vũ trường cũng xuất hiện, người bình thường nhìn đã sợ, một khi vẻ mặt này của Hạng Long xuất hiện cũng là hắn muốn ra tay. Hạng Long cũng vì thế mà được mọi người đặt cho danh hiệu Sát thần.
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh