When you reread a classic you do not see more in the book than you did before; you see more in you than was there before.

Clifton Fadiman

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 635 - chưa đầy đủ
Phí download: 21 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 2
Cập nhật: 2017-09-24 22:47:13 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 234: An Bài Thỏa Đáng
ghe xong Hứa Lập giới thiệu, Chung Đắc Lực cao hứng liên tục kêu lên.
- Hay hay, vậy chúng tôi yên tâm rồi. Công trường khi nào thì khởi công. Chúng tôi lúc nào có thể tới?
- Bây giờ có thể tới ngay, anh lập tức có thể tổ chức mọi người tới Tùng Giang, lộ phí toàn bộ do chúng tôi chi trả, tới lúc đó chỉ cần cầm vé xe tới tìm công ty Huệ Tân là được thanh toán.
Hứa Lập nghe Vương Đào nói là các đội viên xuất ngũ và người nhà có cuộc sống rất khó khăn, phần lớn chỉ là cố sống qua quà.
- Nhưng mà, nhưng mà công trường giờ vẫn chưa thi công, chúng tôi tới đây có gì để làm, mọi người cũng không có tiết kiệm gì nên sợ là không duy trì được tới lúc khởi công.
Chung Đắc Lực có chút lo lắng nói.
- Ai nói không có việc làm? Vừa nãy các anh cũng thấy đó, phụ trách bảo vệ kho hàng đều là cảnh sát Tùng Giang, trách nhiệm của bọn họ không chỉ là bảo vệ kho hàng cho chúng ta. Các anh tới là bọn họ có thể rút đi.
- Chúng tôi có gần ngàn người, trông kho hàng lại không cần bao người..
Một đội viên khác tên Trần Phó nói.
- Các anh yên tâm, chỉ cần người tới đây thì mặc kệ có việc làm hay không tôi đảm bảo công ty Huệ Tân đều sẽ lo việc ăn ở cho các anh, đến khi chính thức khởi công sẽ trả tiền lương. Chờ công trình kết thúc các anh sẽ trực tiếp gia nhập công ty du lịch làm hướng dẫn viên hoặc là nhân viên vệ sinh khu thắng cảnh, vệ sĩ … cam đoan các anh có công việc để làm. Phải không Tiểu Lâm?
Hứa Lập hỏi Lâm Thường Thanh – đại biểu công ty Huệ Tân ở Tùng Giang.
Lâm Thường Thanh sớm nhận được chỉ thị của Lý Tân là ở Tùng Giang chỉ cần Hứa Lập nói gì đều chấp hành vô điều kiện. Lý Tân cũng nói việc an bài số đội viên xuất ngũ này, dù bọn họ không có việc làm cũng sẽ bao ăn ở.
- Trưởng ban thư ký Hứa nói đúng, chỉ cần tới đây thì các vị cứ yên tâm, tất cả có công ty chúng tôi.
- Cảm ơn các vị, tôi thay mặt các đội viên xuất ngũ và hy sinh cảm ơn các vị. Chúng tôi lập tức về liên lạc chiến hữu, để bọn họ mau chóng tới đây.
Chung Đắc Lực kích động nói.
Y nói xong lên xe và nhờ Hứa Lập và Lâm Thường Thanh đưa bọn họ ra ga. Bọn họ muốn lập tức tới các nơi trong cả nước liên lạc với chiến hữu và người nhà đội viên đã hy sinh.
Hứa Lập khuyên.
- Lão Chung, các anh vừa bay từ Bắc Kinh tới Tùng Giang, chưa kịp ăn cơm, các anh ở Tùng Giang lại một đêm mai đi cũng không muộn mà.
- Không cần, chút việc này đáng gì chứ. Năm đó chúng tôi ba ngày ba đêm không chợp mắt băng rừng lội suối cũng có sao. Sớm một chút đi đón mọi người tới đây chúng tôi mới yên tâm.
Chung Đắc Lực căn bản không chờ được nổi một phút.
- Các anh đúng là…
Hứa Lập có thể hiểu tâm trạng của bọn họ. Mấy năm khó khăn đến hôm nay có thể giải quyết, bọn họ không gấp sao được. Lại nói dịch Sars đã bắt đầu bộc phát ở vài khu vực, mọi người tốt nhất có thể chạy tới Tùng Giang trước khi toàn Trung Quốc nhiễm dịch, nếu không tới lúc đó ga tàu kiểm tra ngặt không nói, nếu ai vì ngồi xe nhiễm bệnh tới đây thì chỉ có thể hại mọi người.
- Được rồi, tôi không giữ các anh nữa. Bây giờ là trung tuần tháng hai, chúng ta nói trước đầu tháng ba mọi người phải tới được Tùng Giang, không vấn đề gì chứ?
- Không vấn đề gì, gần một tháng vậy là đủ rồi.
Chung Đắc Lực nghiêm túc nói.
Lúc đám người Chung Đắc Lực gần đi, Hứa Lập bảo Lâm Thường Thanh lấy 50 ngàn tiền mặt và chiếc thẻ chứa 100 ngàn đưa cho Chung Đắc Lực.
- Tiền này các anh cầm để đi đường, nếu gia đình đồng chí nào quá khó khăn thì các anh dùng khoản tiền này mua vé xe cho bọn họ.
Chung Đắc Lực không muốn nhận số tiền này.
- Không cần, các vị bố trí công việc cho chúng tôi, chúng tôi đã rất cảm kích, số tiền này chúng tôi không thể cầm. Mà chúng tôi cũng còn chút tiền đủ để đi xe.
- Cầm.
Hứa Lập có chút không hài lòng.
- Tiền này không phải cho các anh tiêu, tiền này là danh cho người già và trẻ em, các anh không thể để bọn họ đi tàu ghế cứng chứ? Mời mấy tiếng cơ mà, xa có thể đi mấy chục tiếng, bọn họ có thể chịu được sao? Anh cầm tiền mua vé giường nằm cho bọn họ. Các anh không được để người tới đây rồi ngã bệnh. Nếu từng này tiền không đủ hoặc có khó khăn gì khác thì cứ gọi điện cho tôi. Đây là số điện thoại của tôi và mật mã thẻ, các anh nhất định phải đưa mọi người an toàn tới đây, hiểu chưa?
Chung Đắc Lực cầm tập tiền và chiếc thẻ mà cảm thấy rất nặng nề, mắt y đỏ lên. Y đứng thẳng người giơ tay chào Hứa Lập lớn tiếng nói.
- Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ.
Cất bước Chung Đắc Lực, tâm trạng Hứa Lập tốt hơn nhiều, rốt cuộc cũng có cơ hội đền bù nuối tiếc đời trước của mình. Chẳng qua chuyện còn lâu mới chấm dứt. Trong vòng một tháng sẽ có hơn ngàn người từ cả nước chạy tới Tùng Giang nhưng bây giờ ở đây mới có vài căn nhà còn đâu chưa có gì cả. Trời mùa đông giá rét như vậy, những người này tới sẽ ở tại đâu?
- Tiểu Lâm, các cô bây giờ có kế hoạch gì chưa, nếu như mọi người tới thì an bài như thế nào?
Lâm Thường Thanh mỉm cười nói:
- Trưởng ban thư ký Hứa, ngài cứ yên tâm, chủ tịch Lý gọi điện tới và chúng tôi đã bắt đầu chuẩn bị. Ở công trường này có thể lợi dụng các căn nhà cũ chưa giải tỏa để sáu trăm người vào ở, còn hơn 400 người chúng tôi đã chuẩn bị bọn họ ở lại khách sạn khu trượt tuyết.
- Ở đó không phải đã bỏ hoang một thời gian ư? Ở đó còn có thể ở được ư?
Hứa Lập hiểu khá rõ tình huống nơi này, năm ngoái và năm trước hắn cùng tập đoàn Kang và Lý Tân tới đó hai lần. Bởi vì khách của khu trượt tuyết đa phần là người Tùng Giang, du khách ở nơi khác trong tỉnh hoặc tỉnh ngoài tới là rất ít cho nên khách sạn khu trượt tuyết mặc dù có điều kiện tốt nhưng không có ai ở, sau đó theo thời gian khách sạn đã đóng cửa.
- Công ty bọn em và Tùng Giang hợp tác không phải có cả hạng mục khu trượt tuyết sao? Khách sạn cũng ở trong đó cho nên mấy hôm trước em nhận được điện của chủ tịch Lý, em liền liên lạc với cục Du lịch Tùng Giang và khu trượt tuyết, khách sạn tạm thời do công ty em tiếp quản. Em đã phái người tới quét dọn khách sạn, sửa lại lò sưởi, bọn em cũng đã mua than tới lúc ấy cam đoan mọi người có chỗ ở ấm áp.
Lâm Thường Thanh giải thích.
Trọng Sinh Vi Quan Trọng Sinh Vi Quan - Túy Tử Mộng Sinh