Chớ nên vì ngượng ngùng khi mắc phải lỗi lầm nhỏ mà mãi che giấu, khiến chúng biến thành tội ác lúc nào không hay.

Khổng Tử

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Hi
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 363 - chưa đầy đủ
Phí download: 17 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 693 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 07:42:53 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 7 - Chương 316: Nhằm Vào
ịch giả: Chu Cường
"Đừng có dông dài, có chuyện gì thì nói đi."
Liêu Cương quát khẽ một tiếng.
Nữ trợ lý trẻ do dự một chút, vừa định mở miệng nói thì vẻ mặt nhóm người Bộ Phàm, La Kiếm, Triệu Thuẫn khẽ động. Nhìn ra bên ngoài cửa, bọn họ có thể chất mạnh mẽ nên có thể nhận biết được âm thanh cách đó một nghìn mét. Bọn họ nghe thấy những tiếng bước chân nhẹ cùng với những cỗ khí tức lạ đang tiến về phía này.
Trong khi bọn họ đang nghe ngóng động tĩnh, thì có bốn bóng người đang đi theo sau lưng một vị tướng quân có dáng người cao lớn đi về phía phòng họp. Thông qua tiếng bước chân nặng nhẹ có thể phán đoán ra được thể trọng và vóc dáng của người đó, đồng thời thông qua cảm nhận có thể phân biệt được giới tính.
Hai nam, hai nữ…Trong đó có…hai đứa trẻ con?
Nhóm người Bộ Phàm, La Kiếm không khỏi nghi hoặc, không biết cảm giác của mình có sai hay không, hay đối phương cố ý che dấu? Người đến tiếp viện còn mang tới hai đứa trẻ con?
Liêu Cương đồng dạng vừa mới nhận biết được tình huống bên ngoài. Hắn không dám thất lễ, lập tức chủ động tiến tới nghênh tiếp. Hắn mở cánh cửa lớn nhìn thấy đằng sau lưng thủ hạ của mình là Thiệu tướng quân là bốn bóng người xa lạ. Phân biệt là hai nam nữ trẻ tuổi cùng với hai đứa trẻ con chừng bảy, tám tuổi.
Trẻ con?
Liêu Cương vừa mới nhìn thấy lập tức cảm thấy sững sờ.
Nhưng dù sao hắn cũng có kinh nghiệm, ngay lập tức khôi phục vẻ bình thường, trên mặt nở một nụ cười, đưa tay ra nói:
"Vô cùng cảm tạ các vị đường xa đến đây, tôi là Liêu Cương, thủ lĩnh căn cứ Long Chiến sĩ. Mọi người cứ nói một tiếng Liêu ca là được."
Để Liêu Cương sững sờ chính là người nắm tay hắn không phải là hai nam nữ trẻ tuổi kia mà là một bé gái có mái tóc màu tím đi ở chính giữa. Bé gái này vô cùng lễ phép dùng bàn tay nhỏ nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay hắn, mỉm cười gật đầu nói:
"Xin chào, chúng tôi đến từ căn cứ Tinh Thần. Nghe nói căn cứ Long chiến sĩ gặp nạn, cố ý tới tiếp viện, hi vọng không tới trễ."
Âm thanh non nớt lanh lảnh, nhưng có cảm giác tự tin thành thục.
Liêu Cương, Thiệu tướng quân cùng mấy người Bộ Phàm cùng ngẩn người ra. Nhóm người La Kiếm cũng liếc mắt nhìn tới. Trong mặt bọn họ lộ vài phần kinh ngạc. Không ai nghĩ tới, bé gái này lại là người hiểu chuyện đến như vậy. Hơn nữa cách nói chuyện, thần thái vô cùng thong dong tự tin. Cho dù là hoàng tử, công chúa của hoàng thất nước Anh ở tuổi tác như vậy cũng không có sự tự tin thành thục đến như vậy.
Rất nhanh, Liêu Cương mới ý thức được mình đang thất lễ, hắn vội thu lại bàn tay, trên miệng vẫn duy trì nụ cười:
"Mấy vị mau vào đi, chúng tôi đang chuẩn bị dùng cơm. Mấy vị tới thật đùng lúc. Tiểu Phúc, mau đem thêm mấy bộ đồ ăn đến đây."
Nữ trợ lý trẻ nhìn bốn người bọn họ rồi cúi đầu lui ra.
"Phòng khách thật xa hoa."
Bốn người bọn họ tiến vào phòng khách nhìn trang trí xung quanh cùng với những bức tranh treo trên tường, thở dài nói.
Bốn người này chính là Lâm Thi Vũ, Hắc Nguyệt, Vưu Tiềm và Lãnh Chân phụng mệnh mà tới.
La Kiếm liếc mắt nhìn bốn người bọn họ, cười gằn nói:
"Căn cứ Tinh Thần các ngươi không còn ai khác sao. Tại sao đi tiếp viện lại mang theo hai đứa trẻ con đến. Đợi lát nữa ra chiến trường, ai có thời gian mà chăm sóc chúng đây. Nghe nói binh lực căn cứ Tinh Thần còn chưa tới 1 vạn. Sẽ không phái một đám trẻ con tới chứ?"
Vưu Tiềm dùng ánh mắt kỳ quái nhìn hắn nói:
"Ngươi là ai vậy? Chúng ta quen biết ngươi sao?"
"Ta là ai? Các ngươi không cần biết!"
Trên mặt La Kiếm lộ vẻ ngạo nghễ, cười lạnh nói:
"Thủ lĩnh các ngươi rất thông minh. Trong liên minh thảo luận việc tiếp viện, tất cả mọi người đều chủ động đưa ra đề nghị. Cả căn cứ Tinh Thần cũng vậy, nhưng không ngờ lại phái một ít tôm cua tới. Ta rất hiếu kỳ, lần này các ngươi sẽ đembao nhiêu người tới. Sẽ không phải chưa tới một nghìn người chứ?"
Triệu Thuẫn và Tôn Vũ liếc mắt nhìn nhau, rồi dùng ánh mắt thông cảm nhìn Liêu Cương.
Vưu Tiềm nhíu mày nói với Liêu Cương:
"Liêu ca, chúng tôi đường xa tới đây tiếp viện. Các người lại cho một con chó điên đến gây khó dễ cho chúng tôi. Có gì để nói không?"
Liêu Cương thầm cười khổ, vấn để Vưu Tiềm nói ra quá ác hiểm, nếu như hắn đáp lại thì chẳng khác nào thừa nhận La Kiếm là chó điên. Nhưng nếu không trả lời, lại tỏ thái độ không đúng mực. Khiến những người khác thất vọng, tâm tư nhanh chóng chuyển động nói:
"Cậu nói đùa, La phó trưởng đoàn không phải là người của căn cứ chúng tôi. Cậu ta là Phó thủ lĩnh căn cứ Hồ Nam. Cũng là người mang quân đến tiếp viện giống như các vị."
"Thế chúng tôi không giống hắn."
Lâm Thi Vũ nhìn Liêu Cương có thâm ý khác, lạnh nhạt nói:
"Đã sớm nghe qua đại danh của căn cứ Hồ Nam. Nghe nói thủ lĩnh Tư Mã là một người có tình yêu đồng loại, đồng thời là vị thi nhân xuất sắc, không biết có thật không?"
La Kiếm nhíu mày nhìn Lâm Thi Vũ, khẽ cau mày, một đứa trẻ con mới bảy tám tuổi mà lại có cách nói chuyện bình tĩnh, thong dong như thế này, khiến cho hắn có cảm giác vô cùng quái dị. lúc này hắn mới gật đầu nói:
"Các ngươi biết thế là được."
Lâm Thi Vũ cười nhạt một tiếng nói:
"Có người nói, ban đầu khi liên minh thành lập, tất cả các thủ lĩnh căn cứ tụ tập một chỗ để tiến cử người lãnh đạo. Hứa tư lệnh của căn cứ Viêm Hoàng đã đoạt vị trí trở thành người lãnh đạo từ tay thủ lĩnh Tư Mã của ngươi. Thủ lĩnh ngươi có nói những lời khiến cho mọi người vô cùng xúc động, nào là cảm giác mất cha mất mẹ, mất người yêu,mất đi người thân. Rồi sự cô đơn khi đối mặt với bóng tối, khi không có ai ở bên cạnh. Người tài hoa như thế, kiếp trước có lẽ sẽ được lãnh giải Nobel, ta thật sự rất kính nể!"
La Kiếm không nghĩ đến đứa bé gái trước mặt mình lại dám mở miệng trào phùng mình, hắn đứng bật dậy phẫn nộ quát:
"Ngươi dám vu khống thủ lĩnh chúng ta!"
"Đây là ta ngưỡng mộ!"
Lâm Thi Vũ chớp chớp hai mắt nói.
"Ngươi!"
La Kiếm siết chặt nắm đấm, gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay. Trước khi hắn đi tiếp viện đã được thủ lĩnh dặn dò. Nếu có thời điểm đụng độ người của căn cứ Tinh Thần đến tiếp viện, có cơ hội hãy đã kích bọn chúng một trận.
Mặc dù bọn họ và căn cứ Tinh Thần không có thù oabs, thế nhưng căn cứ Viêm Hoàng lại cướp mất vị trí lãnh đạo của họ. Nếu bọn họ muốn chiếm được vị trí lãnh đạo,muốn làm lung lay vị trí của Viêm Hoàng sẽ chỉ như châu chấu đá xe mà thôi. Thậm chí còn làm cho những căn cứ khác bất mãn. Nên chỉ có thể tìm mọi cách làm giảm danh tiếng của căn cứ Viêm Hoàng.
Mà Hứa tư lệnh rất coi trọng căn cứ Tinh Thần. Đó chính là mục tiêu của bọn họ. Nếu bọn họ có thể chứng mình được căn cứ Tinh Thần không có đủ năng lực, phẩm chất. Chẳng khác nào chứng minh được Hứa tư lệnh là người chân chậm mắt kém, không có tầm nhìn.
Giang Đồng khẽ cười nói:
"La phó trưởng đoàn, đừng vì một cô bé con mà tức giận làm gì. Đó không phải là ỷ lớn bắt nạt bé hay sao?"
La Kiếm quay lại dùng ánh mắt âm lãnh nhìn hắn, lạnh lùng hừ một tiếng, sửa sang lại quần áo, một lần nữa ngồi xuống, lạnh lùng nói:
"Không nghĩ tới một đứa trẻ con của căn cứ Tinh Thần lại có miệng lưỡi sắc bén đến như vậy. Người bình thường sẽ không dựa vào lời nói để giết quái vật. Ta coi ngươi là trẻ con không biết cách nói chuyện. Tha thứ sự mạo phạm của người đối với thủ lĩnh của chúng ta. Nếu như tái phạm lần nữa, Hừ!"
"Thật không?"
Lâm Thi Vũ khẽ mỉm cười, híp mắt lại nói:
"Quyền đặc xá lần đầu đã bị người dùng mất rồi. Nếu như lại để ta nghe được ngươi có thái độ bất kính với thủ lĩnh của chúng ta. Ngươi sẽ không bao giờ bước được chân ra khỏi cánh cửa này."
Sắc mặt La Kiếm đỏ bừng tức giận, nói:
"Ngươi đang uy hiếp ta? Chỉ bằng mấy người các ngươi sao?"
"Sai rồi, chỉ bằng vào một mình ta là đủ."
Bên dưới hàng lông mi của Lâm Thi Vũ lóe lên một tia lửa điện.
Trọng Khải Mạt Thế Trọng Khải Mạt Thế - Cổ Hi