As a rule reading fiction is as hard to me as trying to hit a target by hurling feathers at it. I need resistance to celebrate!

William James

 
 
 
 
 
Tác giả: Lạc Thanh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 488 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 23:43:41 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 68: Đợi Thêm Một Lát
hông chỉ là vương gia, Bích Lạc là một nha hoàn lanh lợi có năng lực, theo sau Thẩm Nhược Vân nhìn thấy tình huống trong hậu viện không bình thường nên vội mời vương gia tới xem, cũng mời luôn cả các tiểu thiếp phu nhân tới.
Thẩm Nhược Vân đang chờ ở cửa hậu viện, nàng đích thân canh chừng ở lối ra duy nhất, lần này là Tiêu Sơ Âm tự chuốc lấy phiền phức, nàng xem nàng ta phải giải thích thế nào đây.
“Thiếp thân tham kiến Vương gia!” Nàng cúi người hành lễ, đám tiểu thiếp vừa mới tới cũng cúi đầu đồng thanh nói: “Tiện thiếp tham kiến Vương gia!”
Vũ Văn Tư Dạ gật đầu, đưa tay nâng Thẩm Nhược Vân dậy ôm vào lòng, đường nét mềm mại trên mặt khẽ cười nói: “Sao hôm nay lại dậy sớm vậy, không ngủ thêm một chút nữa?”
Ba tiểu thiếp đứng một bên nhìn hai người tình nồng ý mật, trong lòng không biết là tư vị gì, nhưng cũng chỉ có thể im lặng để ở trong lòng, các nàng đấu với vương phi còn được, Thẩm trắc phi và vương gia là lưỡng tình tương duyệt, cả nghĩ các nàng cũng không dám nghĩ.
“Tối qua thiếp thân lo lắng Vương phi ở trong phòng chứa củi sẽ khó chịu nên không ngủ được, ngủ dậy vội đến nhìn xem tình hình của vương phi, nhưng mà…” Nàng cúi đầu xuống, muốn nói lại thôi.
“Vân Nhi, nàng lúc nào cũng vậy, lo lắng cho người khác lại không nghĩ ình, thân thể nàng yếu ớt, buổi tối đã không ngủ sớm, ban này lại dậy sớm, sau này không cho phép như vậy nữa, biết không?” Tâm tình của Vũ Văn Tư Dạ dường như không tệ, trước mặt mấy tiểu thiếp lại yêu thương dặn dò Thẩm Nhược Vân.
Thẩm Nhược Vân gật đầu, vẻ mặt biết điều: “Vân Nhi biết rồi, Vương gia vẫn nên thăm tỷ tỷ trước đi.”
Vũ Văn Tư Dạ nghe thấy tên của Tiêu Sơ Âm, khuôn mặt liền sa sầm lại, khinh thường nói: “Chỉ cần nàng ta còn chưa chết thì không có gì phải lo lắng.”
Thẩm Nhược Vân mềm yếu ngước mắt nhìn Vũ Văn Tư Dạ, giống như cẩn thận khuyên giải an ủi: “Thiếp thân lo lắng Vương phi nương nương…”
“Vân Nhi, sau này nàng bớt tiếp xúc với nàng ta đi.” Vũ Văn Tư Dạ đột nhiên nói.
Thẩm Nhược Vân sửng sốt, trong lòng khẽ run lên, hai tay buông thỏng trong áo nắm chặt lại, chẳng lẽ hắn phát hiện rồi sao?
“Bổn vương sợ nàng ta gây bất lợi cho nàng.” Vũ Văn Tư Dạ trịnh trọng nói.
Thẩm Nhược Vân thở dài nhẹ nhõm, cúi đầu nén nụ cười, nhàn nhạt đáp lại: “Vâng, thiếp thân đã biết.”
Vũ Văn Tư Dạ nhấc chân đi vào hậu viện liền nhìn đến cánh cửa phòng chứa củi đang mở rộng, từ ngoài nhìn vào, trong phòng không một bóng người, hắn xoay chuyển ánh mắt dừng lại ở một góc hẻo lánh của hậu viện.
Tiêu Sơ Âm đưa lưng về phía bọn họ, quay về góc khuất ấy không biết làm gì, khóe miệng Thẩm Nhược Vân nở nụ cười lạnh, nhưng lại dịu dàng lên tiếng: “Tỷ tỷ, Vương gia đến thăm người.”
Trong viện lớn như vậy, Tiêu Sơ Âm đối mặt với một góc nhỏ, trâm cài cong vẹo cắm trên đầu, chút tóc đen từ trên búi tóc rơi lả tả, nàng quay đầu nhìn vẻ mặt của bọn họ, có chút ngoài ý muốn, giọng điệu ấp úng, né tránh nói: “Hả…đợi một chút…đợi một chút.”
Thẩm Nhược Vân quay đầu nhìn khuôn mặt đen thui chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của Vũ Văn Tư Dạ, cười cười, tiến lên hai bước nói: “Tỷ tỷ đang làm gì thế?”
Tiêu Sơ Âm nghiêng người ngăn cản ánh mắt nàng ta tiến tới dò xét, quay đầu nhìn chằm chằm Vũ Văn Tư Dạ: “Chờ một chút, sắp xong rồi.”
“Có phải ngươi không rõ ràng tình huống hiện tại hay không hả, Tiêu Sơ Âm, bây giờ trong vương phủ này không đến lượt ngươi nói chuyện, lúc này ngươi phải nên chạy vào phòng chứa củi cho bổn vương mới đúng chứ!” Vũ Văn Tư Dạ nhìn dáng vẻ không sao cả, không biết chuyện gì xảy ra của nàng thì lại cảm thấy trong lòng có chỗ không thoải mái.
“Vương gia, dù sao ngươi cũng đợi lâu vậy rồi, chẳng lẽ đợi thêm lát nữa cũng không được sao?” Nàng nhếch khóe miệng tỏ vẻ khinh thường.
Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư - Lạc Thanh