From my point of view, a book is a literary prescription put up for the benefit of someone who needs it.

S.M. Crothers

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 706 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 4 - Chương 03-04
hương thứ ba — Dũng khí
Không thèm để ý ánh mắt lạnh lẽo của Y Đằng Diệu có thể bắn chết tôi, tôi nện đế giày cao gót, đi thẳng ra khỏi văn phòng.
Trong bốn năm qua, tôi vẫn cố gắng tìm kiếm hạnh phúc, vì thế tôi sẽ không để bất luận kẻ nào khống chế mà trầm luân trong đó.
Tôi ngồi trên máy tính của mình chuyên tâm đánh văn bản.
Trong chốc lát……
“Thư ký Đồng, Y chủ tịch ‘lại’ kêu cô, báo cáo lịch trình làm việc, thuận tiện pha một tách café mang vào!” Thư ký trưởng Lý không đầy 30 tuổi, tóc dài uốn quăn, là người phụ nữ rất khiêu gợi, lúc này trên gương mặt kiều diễm động lòng người, chỉ hiện ra vẻ mặt không vui ra lệnh cho tôi.
Lại vào nữa?!...
Đang có nguyệt sự ở ngày thứ 3, bụng vẫn còn ê ẩm quặn đau, thật sự không c tâm tình đối phó với anh ta.
Huống chi, có một người mẫu chụp ảnh cho tạp chí đàn ông vừa mới đến chưa được năm phút, Y Đằng Diệu khẳng định là chuẩn bị mấy cảnh đẹp mắt cho tôi nhìn. Mỗi lần anh ta đều dùng phương pháp này, muốn làm cho tôi nhận rõ bản thân mình thiệt thòi, muốn khơi gợi lòng ghen tị, độc chiếm của tôi.
Nhưng hôm nay tôi thật sự không có tâm tình thưởng thức các trò đó của anh ta.
“Thư kí trưởng, báo cáo lịch trình là việc của chị mà, em đâu có tư cách! Hơn nữa, chị là người lên các lịch trình đó, nếu chủ tịch hỏi qua em, em làm thế nào có thể trả lời chứ?” Tôi chớp chớp đôi mắt to vô tội.
“Cũng phải! Chuyện đó vốn là việc của chị, nhưng mà Y chủ tịch…..” Kỳ thật, thư kí trưởng cũng có mơ tưởng, cô ta mặc chiếc váy ngắn mê người, ở trước mặt Y Đằng Diệu vài lần khoe ra đôi chân dài tự tin, cùng với các người mẫu tranh đua cao thấp!
“Thư kí trưởng, em còn chưa có đánh xong văn kiện này, hay là như vầy đi, em đi pha tách café, chị mang vào nhé!” Tôi thận trọng đem nhiệm vụ “vinh quang” này chuyển giao cho cô ta.
“Được rồi! Chị cũng phải cố mà đi thôi!” Thư ký trưởng Lý luôn mượn cớ ức hiếp tôi, lúc này vô cùng vui vẻ bưng tách café, lắc cặp mông to, một lần nữa mở cửa phòng của Y chủ tịch.
Tôi nghịch ngợm le lưỡi.
Quả nhiên, rất nhanh sau đó, hai má thư ký trưởng đỏ ửng, mang theo xấu hổ với không cam lòng cúi đầu vội vàng chạy đi ra.
Ha ha, để cho Y Đằng Diệu làm người ta đau mắt đi! Hy vọng lần này anh ta không giống như lần trước, ban ngày ban mặt biểu diễn mấy trò đụng chạm, đè thên trần của cô diễn viên, hôn đôi môi đỏ tươi của người ta, ánh mắt lại hung ác nham hiểm liếc ra ngoài cửa, quan sát biểu hiện người đang đi tới.
“Đồng—Tử—Y!” Trời đang nắng lại phát ra một tiếng sấm rền, trong văn phòng của Y chủ tịch vang ra tiếng rống giận, theo sau là cô người mẫu quần áo không tề chỉnh, vô cùng bi thảm bị ném ra ngoài văn phòng….
Tất cả mọi người trong văn phòng, bao gồm cả tôi, đều cảm thấy bất an. Không ai để ý đến chuyện bên ngoài, lo tập trung làm công việc của mình.
Trong văn phòng của Y Đằng Diệu vẫn phát ra tiếng cuồng giận …..
Tôi rụt cổ lại một chút….
Y Đằng Diệu tính tình rất táo bạo, nếu càng nóng giận càng giống như cơn bão cấp mười, không ai ngăn cản được. Có điều, khi anh ta tức giận, chưa bao giờ kêu tôi đi vào văn phòng, đại khái là sợ chính mình khống chế không được mà bóp gẫy cổ của tôi.
......
Trong chốc lát, cuối cùng tiếng quát tháo đã ngừng…….
Nhưng trong vòng mười thước, vẫn không có người dám lại gần.
......
“Thư kí Đồng, hôm nay tâm tình của Y chủ tịch thế nào?” Quản lý bộ phận thị trường, tay cầm văn kiện cẩn thận hỏi tôi.
“Có chút tồi tệ.” Đều là người Trung Quốc, nên tôi đối với người quản lý hơn 40 tuổi này luôn
“Vậy tôi......” Người quản lý nhìn bộ văn kiện trên tay của mình có chút khó xử….
“Cháu nghĩ chú đừng đi vào.” Tôi có lòng tốt nhắc nhở ông.
“Không được, có việc thật khẩn cấp!” Tâm trạng của người quản lý nặng nề, lo lắng nói. “Nội dung của bản hợp đồng hình như bị tiết lộ ra bên ngoài….”
À, thì ra văn kiện kia quả thật cấp bách, hơn nữa bộ phận thư ký chúng tôi không thể bỏ qua văn kiện khẩn cấp.
“Chết cũng phải đi vào!” Vẻ mặt người quản lí khẳng khái trưng ra bộ dáng hy sinh.
“Chúa chúc phúc cho chú, A men!” Nhìn bộ dáng suy sụp của người quản lý trung niên, tôi nhịn không được mở miệng vui đùa, đột nhiên bên trong cửa sổ văn phòng bắn ra một ánh mắt lạnh lùng, tôi nhất thời cứng đờ cả người.
“Vậy chú mau đi vào đi!” Tôi tỏ thái độ giải quyết việc chung, không muốn liên lụy người khác.
Quản lý gật đầu, đi được vài bước, ông ta quay đầu lại. “Thư ký Đồng, tôi nhớ cô hay mua tạp chí “Y học Trung Quốc” mỗi kì, vậy kì này có mua chưa? Chắc là chưa rồi, tờ này tôi mới mua lúc sáng, cho cô mượn xem trước!”
“Vâng, xin cảm ơn!” Tôi gật đầu, nhận lấy tờ tạp chí.
Mỗi kì tôi đều mua quyển tạp chí này…..Tôi thuần thục mở đến chuyên mục “Tâm sự của Bác Sĩ.”.
«“Hôm nay, tôi gặp được một bệnh nhân thật dũng cảm, vì cơ thể của cô bé có bệnh, cần phải thay lá gan, trước khi lên bàn mổ, tôi hỏi cô bé. “Em sợ sao?”
Cô bé nói, “Em không sợ. Trời sinh em ra là dân cờ bạc, em đánh cá thời gian, em đánh cá vận mệnh, tương lai em còn muốn đánh cá cả tình yêu nữa, em cá cược so với mọi người đều lớn hơn, cho nên em không sợ.”
Tôi vuốt vuốt tóc của cô bé, bởi vì cô bé ấy chỉ mới là “cô gái” mười bốn tuổi.
Cuộc phẫu thuật thực hiện hoàn toàn thuận lợi…..
Cô bé nhỏ dũng cảm kia vẫn không khóc.
Phẫu thuật xong, cô bé hỏi tôi. “Anh bác sĩ, em không có lá gan nữa, có phải về sau em sẽ trở nên thật nhát gan?”
Vì thế, tôi lại hỏi cô bé. “Vậy bây giờ em sợ đánh cá với thời gian, sợ đánh cá với vận mệnh à?”
Cô bé ấy vẫn kiên định lắc đầu.
Tôi nở nụ cười, bởi vì tôi biết, cô bé sẽ cho tôi đáp án kiên định ấy.
Cô bé thật dũng cảm, tôi tin tưởng vì em không sợ thua, có thể thắng rất nhiều, rất nhiều thứ khác, bởi vì Thượng Đế lấy đi lá gan của em, nhưng đã để lại cho em dũng khí.
Mà có rất nhiều người thân thể khỏe mạnh, lại chỉ có thể lựa chọn chờ đợi… chờ đợi dũng khí quay trở về trong lồng ngực…. (wow BB, so meanings )>
......
Bác sĩ: Trầm Dịch Bắc »
Chương thứ bốn — Trung Quốc, tôi muốn trở về!
« Tối hôm nọ, tôi trực ở phòng cấp cứu, nhận được một bệnh nhân bị thương nặng do tai nạn xe cộ. Bệnh nhân đã lâm vào hôn mê sâu, lỗ tai bên phải đã chảy máu rất nhiều…. Tôi dựa kinh nghiệm mà phán đoán, trong não bệnh nhân đã tụ máu, khả năng còn sống rất thấp.
Lúc chụp CT não kiểm tra, chứng minh hoài nghi của tôi đã đúng, vì thế tôi lập tức cho tiến hành giải phẫu.
Khi chuẩn bị đem bệnh nhân vào phòng phẫu thuật, có một người phụ nữ trung niên chạy đến níu lấy tôi, móng tay của bà ấy bấm trên cánh tay của tôi, bà khóc nói. “Bác sĩ, tôi cầu xin anh, nhất định phải cứu sống anh ấy, tôi không thể không có anh ấy….”
Tôi cố hết sức, cuối cùng rồi con người có cố gắng bao nhiêu đi chăng nữa, cũng không chạy nhanh hơn bước chân của tử thần.
Lúc sắp kết thúc cuộc phẫu thuật, đường cong của điện tâm đồ biến thành thẳng tắp. Giống như tôi đã đoán trước đó, bệnh nhân không thể sống được.
Tôi dùng máy rung tim châm vào ngực ông ấy, cố gắng không ngừng đè lồng ngực bệnh nhân, tôi hiểu được, đây chính là hình thức an ủi, đưa tiễn cuối cùng thay người nhà của bệnh nhân.
Khi phủ lên người bệnh nhân tấm vải trắng, lòng của tôi một mảnh yên tĩnh. Đối với tôi mà nói, sinh lão bệnh tử đã sớm tê liệt.
Bởi vì trên tay còn dính một chút chất dịch, tôi đưa tay rửa sạch sẽ, mới bước ra khỏi phòng phẫu thuật.
Không nghĩ tới, khi mở cánh cửa của phòng giải phẫu, người phụ nữ trung niên cùng một đứa bé còn quỳ gối ngoài cửa.
Tôi hoảng sợ, tôi đã làm hết sức mình, tôi chỉ có thể an ủi bọn họ, xin họ nén bi thương.
Người phụ nữ trung niên không ngừng khóc lặp lại lời nói. “Bác sĩ, cầu xin anh, cầu xin anh…”
Tôi chỉ có khả năng dùng lời an ủi để khuyên bảo.
Người phụ nữ trung niên khóc nói. “Bác sĩ, người chết không phải là người nhà của anh, không phải là người anh yêu ….”
Tôi lẳng lặng đứng ở nơi đó, nội tâm từ trước đến này chưa từng bị chấn động đau đớn như vậy. Đúng, người chết, không phải là người tôi yêu…Chỉ cần người tôi yêu có một chút đau đớn nhỏ, trái tim tôi liền không ngừng lo lắng…Bởi vì không phải người tôi yêu, cho nên mới có thể mất cảm giác như vậy……..
Có câu “Lương y như từ mẫu”… thì ra, tôi chưa từng làm được như câu nói đó…
Vài năm trước đây, người của tôi yêu hỏi, vì sao tôi chọn ngành y, tôi chỉ cười màói, cũng không có trả lời cô ấy.
Thật ra, thầy giáo dạy lớp vỡ lòng của tôi, cũng là bạn tốt của ông nội tôi, ông ấy dạy tôi hai chữ “Nhân tâm”. Vì chữ này, tôi đi theo ngành y, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng của tôi dần dần chết lặng. Ngược lại, tôi có một người bạn tốt, bởi vì xảy ra biến cố tình yêu lúc trẻ, cô ấy đành phải gác lại giấc mơ học Y khoa, nhưng hai chữ “Nhâm Tâm” này, cô ấy chưa từng vứt bỏ. Trong lòng tôi, cô ấy mới có tư cách xưng là người “Bác sĩ”.
Trên vai gánh nặng trách nhiệm cùng sứ mạng, ý nghĩa của sinh mệnh là gì?...Tôi lại một lần nữa tự hỏi….
…….
Bác sĩ: Trầm Dịch Bắc »
Lời văn của Bắc Bắc….lời văn của anh thật là ấm áp…..tôi chậm rãi lật tờ tạp chí qua.
Người mà anh yêu?..... Người đó, chắc hẳn là chỉ tôi….
Anh ấy vẫn yêu tôi, tôi chưa từng nghi ngờ, chỉ là loại yêu này…chưa bao giờ là tình yêu trai gái.
Ngược lại, anh một lòng tưởng nhớ người “bạn tốt”, người đã từng trải qua cảm giác tình yêu trai gái…......
Chúng tôi đã chia tay bốn năm, nhưng anh đã xảy ra những chuyện gì, tôi đều có thể nhìn thấy trong cuốn tạp chí này.
Anh rất nổi tiếng trong chuyên mục “tâm sự của bác sĩ” của tạp chí y khoa nổi danh trong nước này. Trong các bài viết của anh, đều đủ các loại miêu tả dịu dàng, sâu sắc. Cái chết không đáng sợ, bệnh tật không đáng sợ, yên lặng dũng cảm cười đối mặt với cuộc đời. Bài viết của anh luôn có linh hồn, luôn dùng câu chữ đơn giản, nói cho người khác biết ý nghĩa của sinh mệnh là gì.
Cho dù đã phân ly, nhưng bởi vì anh đứng ở nơi dễ nhìn thấy, vì thế tôi biết rất nhiều tin tức về anh, anh thăng chức, anh tốt nghiệp bác sĩ…….Anh tham gia mấy cuộc phẫu thuật lớn trong nước, được rất nhiều bác sĩ chuyên nghiệp khen ngợi và khẳng định tài năng……
Anh đã rất nổi tiếng, vì thế khi một vị phóng viên hỏi vì sao anh bận rộn như vậy, vẫn nhận lời tham gia viết chuyện mục “Tâm sự của bác sĩ” trong tạp chí Y khoa?
Tôi cũng rất muốn biết, bởi vì anh sống nột tâm, tôi nghĩ cho dù có tâm sự, anh sẽ viết nhật kí chứ không nguyện ý tìm người trút ra.
Nhưng anh nói, anh mất liên lạc với người quan trọng nhất của cuộc đời anh. Cho nên anh cộng tác với chuyên mục này, để chia sẻ cùng cô ấy những chuyện xảy ra với anh trong những năm qua…
......
Hôn lễ của Đại Đồng cũng gần đến, tôi cũng cảm thấy lòng nhớ nhà như cắt….
Trái tim bắt đầu rung động, bốn năm trôi qua ….tâm tình sớm đã lắng đọng lại. Lúc này hẳn là đã có đủ dũng khí để đối mặt với anh, có phải là ngày nên trở về nhà hay không?
Trong lòng tôi, anh là người thân duy nhất trên thế giới còn sót lại.
Suy nghĩ, rung động mà do dự……
Tiếng chuông di động vang lên, tôi nhìn trên màn hình, hoảng sợ,…. tiêu đời! Tôi quên mất thông báo cho người môi giới hôn nhân, tôi không hài lòng cái gã đầu heo kia, vô cùng không hài
“Cô Đồng phải không? Tôi là Kim bên công ty môi giới hôn nhân, xin dành một chút thời gian rảnh đến đây, chúng tôi sẽ hoàn lại lệ phí cho cô!”
Bà ta khách sáo nói một tiếng trả lại lệ phí, tôi ngơ ngẩn cả người, tuy rằng vừa nhìn thấy cái gã đầu heo kia, tôi có hy vọng muốn lấy lại tiền thật, nhưng dễ dàng như vậy thật cũng quá kì quái!
“Vì sao trả lệ phí lại? Tôi chỉ là không vừa ý với người đó mà thôi, còn hy vọng các người giới thiệu tiếp tục mà!” Tôi cố ý nói.
“Cô Đồng……Xin cô tha cho tôi đi! Chúng tôi không có đi hỏi thăm thông tin về cô mới vô tình để cô nhập hội. Chủ tịch tập đoàn Y thị……Chúng tôi là người làm ăn nhỏ làm sao dám đụng vào….” Tiếng bà ta nơm nớp lo sợ, hối hận không thôi.
Mặt của tôi trầm xuống, quả nhiên lại là vì Y Đằng Diệu!
“Không cần để anh ta xen vào, tôi với anh ta không có liên quan gì cả!” Tôi không hờn không giận thận trọng nói với bà ta.
“Cô Đồng, cô không phải là cố ý làm chúng tôi khó xử chứ?” Giọng bà ta như sắp khóc. “Hai ngày trước, anh Lý chỉ nhất thời hồ đồ sờ bàn tay nhỏ bé của cô một chút, không biết Y chủ tịch làm sao biết được, mà bẻ gãy xương tay của người ta….”
Tôi lạnh toát cả người, dằn cây bút bi trong tay thật mạnh xuống bàn giấy. Thật quá đáng mà! Tôi tức đến nổi cơ thể run lên.
“Cô không biết đâu, lúc cô mất tích hai ngày,Y chủ tịch tưởng chúng tôi mời cô tham gia kết bạn ở đảo Jeju hai ngày cuối tuần nên kiên quyết bắt cả đoàn chúng tôi vừa bay đến đảo Jeju đã phải lập tức bay trở về. Tuy rằng Y chủ tịch có bồi thường tiền, nhưng không phải là vấn đề….cứ tình trạng này, công ty chúng tôi làm sao còn uy tín, danh dự nữa?”
Thật quá đáng! Thật là quá đáng mà!
“Bặp.” một tiếng, tôi tức giận đưa tay bẽ gẫy cây bút bi trong tay.
Tôi phẫn nộ trừng trừng hai mắt nhìn cánh cửa ngoài ban công.
“Ầm” một tiếng, cửa mở…
Quản lý bộ phận sản xuất cúi đầu, cúi mặt đi ra…
“Các người đều là đám lợn Trung Quốc ngu xuẩn! Cút đi hết cho tôi!” Bên trong không ngừng phát ra tiếng ném các loại văn kiện cùng với tiếng gầm gừ giận dữ…..
Đám lợn Trung Quốc ngu xuẩn?!!!!
Đủ! Đủ rồi! Đủ quá rồi!
Ở trong lòng tôi phận nỗ điên cuồng gào thét dữ dội! Bây giờ anh ta bắt đầu sỉ nhục đến cả quốc gia của tôi!
Tôi mở máy tính ra, “tách tách tách”, nhanh chóng đánh xuống mấy chữ:
“Y Đằng Diệu! Anh đúng là con lợn lai Hàn - Nhật khốn kiếp! Anh đi chết đi! Bổn tiểu thư mặc kệ!”
Cầm lấy giỏ sách, tôi cũng không quay đầu, thong thả bước ra khỏi văn phòng.
Trung Quốc! Tôi muốn t
Trời sáng rồi nói tạm biệt Trời sáng rồi nói tạm biệt - Đản Đản 1113