Nguồn gốc của thiên tài là nguồn gốc của nhiệt huyết.

Benjamin Disraeli

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 50 - chưa đầy đủ
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 706 / 5
Cập nhật: 2017-09-24 22:56:17 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Quyển 2 - Chương 09-10
hương thứ chín — Khai chiến [thượng]
Vẫn là bảy giờ sáng như trước…….
“Con heo lười…dậy đi…con heo lười….dậy đi.. con heo lười.” Tiếng kêu quỷ quái này vẫn cứ lẩn quẩn bên tai.
Đồng hồ báo thức máy móc lập lại tiếng báo thức…không phải là tiếng dịu dàng như ngọc kia. Mở to mắt, đầu tiên là nước mắt rớt xuống…
Đã không nhớ rõ đã qua bao nhiêu ngày, một tuần hoặc hai tuần? Cũng có thể là ba tuần rồi…..Lúc đầu, tôi …tôi tránh né rõ ràng như vậy Bắc Bắc làm sao không biết? Vì thế, dần dần đi sáng về khuya đổi lại là anh….Ở dưới cùng một mái nhà, ngay cả cơ hội chạm mặt nhau hai người
Chỉ trừ lúc mỗi đêm khuya, khi Bắc Bắc trở về nhà, tắm rửa xong, mái tóc ướt còn rơi xuống từng giọt nước, anh ngồi trên đầu giường nhìn tôi…Yên lặng chờ đợi, một ngày nào đó, tôi sẽ giống như trước kia đối với anh ngọt ngào mỉm cười. “Lại đây Bắc Bắc, Y Y giúp anh lau khô tóc.” Nhưng tôi chỉ lưu cho anh một tấm lưng và hơi thở đều đặn giống như ngủ say……Bắc Bắc…vẫn là nằm ngủ bên cạnh tôi…chỉ có điều anh đem thân thể mình cách xa…cách tôi rất xa..rất xa…..
Thật ra, cả hai chúng tôi đều sợ hãi……
......
Không còn vòng tay ôm ấp ấm áp để có thể nũng nịu dựa vào…
Tháng bảy, thật không thích hợp nằm lại trên giường.
Tôi ăn mặc chỉnh tề, đi vào toilet, nước súc miệng đã có sẵn, nhưng không còn ấm nữa, kem đánh răng cũng được bôi sẵn để đó…..Tất cả thoạt nhìn có chút u buồn…
Đứng trước gương, tôi đưa lược chải mái tóc…dù sao, không có người ở trước cửa thúc giục tôi ăn bữa sáng.
“Anh mua bánh bao nhân thịt để trong lò vi-ba*, hâm nóng lên là có thể ăn.” (*: vi-ba: Microwave)
“Nước chanh anh làm sẵn để trong tủ lạnh, để lạnh một chút là có thể uống.”
Hai mảnh giấy ghi sẵn dán trên phía trái, phía phải của tấm gương ….Tôi thở dài, buông lược …Thật sự là một tên ngốc mà!
Tôi mở tủ lạnh ra, lấy bình nước chanh, đổ hết vào bình nước không chừa một giọt.
Bánh bao nhân thịt hâm nóng một phút rồi lấy ra…Bánh bao này rất ngon, lái xe cũng mất nửa tiếng đồng hồ mới đến chỗ, cho nên Bắc Bắc sáng sớm thường thường mua cho tôi ăn. Nhưng bữa sáng hôm nay tôi đem theo đều rơi vào miệng của Giang Mạnh Kì.
Không thể nhận sự yêu thương, chăm sóc của cậu ta…lại không đành lòng làm tổn thương….cho nên, kết quả bữa sáng mỗi ngày đều biến thành như vậy.
......
Tôi không tức giận, chỉ là hoàn toàn mờ mịt…
......
Tôi không phải là Đồng Tử Y dũng cảm, cho nên có đôi khi, muốn hy vọng…yêu hoặc không yêu có thể tự nhiên quên đi trong chốc lát. Như vậy, tôi sẽ không còn là gánh nặng của anh nữa.
......
Buổi sáng, tôi vẫn ngồi xe buýt đến chỗ làm. Bắc Bắc vẫn tưởng Giang Mạnh Kì đưa đón tôi. Là tôi cố ý để cho anh nghĩ như vậy….
Tôi không có cách nào thản nhiên chấp nhận sự ân cần chăm sóc của người khác.
Tình yêu, không phải là một cộng với một, thì có thể thành hai.
Chín giờ, làm việc đã được một tiếng.
“Tôi với cậu đổi bữa sáng cho nhau nào.” Giang Mạnh Kì lấy từ ba lô ra cái hộp đựng thức ăn, đương nhiên cũng lấy luôn hộp đựng đồ ăn sáng của tôi. Thật trùng hợp, đều là bánh bao nhân thịt, thậm chí ngay cả loại thịt làm nhân trong đó cũng là một kiểu khẩu vị.
Bởi vì, Giang Mạnh Kì nghe nói, tiệm bánh bao này là tiệm tôi yêu thích nhất.
Chỉ là rõ ràng bữa sáng giống nhau, vì sao còn muốn trao đổi…Mọi người trong lòng đã hiểu chỉ có điều không nói.
“Đồng Tử Y, có khách tìm kìa.” Một nữ đồng nghiệp chạy đến văn phòng tôi báo, cô ta nhìn thấy tôi và Giang Mạnh Kì đang ăn sáng cùng nhau thì cười ám chỉ. “Mới sáng sớm đã ngọt ngào như vậy rồi.”….
Tôi không có giải thích…bởi vì chưa bao có, thì không cần phải giải thích.
“Người tìm cô cũng rất đẹp trai nha, Đồng Tử Y, cô được hâm mộ như vậy còn bọn tôi phải làm sao?” Nữ đồng nghiệp trêu ghẹo nói.
Đẹp trai dễ nhìn?. Chẳng lẽ là Bắc Bắc?.... Anh đến công ty tìm tôi?...Lòng tôi co quắp lại.
“Đang nghĩ cái gì? Còn không mau đi ra! Chiến tranh lạnh cũng nên kết thúc đi!” Giang Mạnh Kì đẩy tôi đi.
Là nên đối mặt lúc này sao??
Được rồi….!!
Tôi hít sâu một hơi..có lẽ…có lẽ…tôi nên bắt đầu uống nước chanh này…có lẽ…có lẽ tôi nên cùng anh đi xem phim….bồi dưỡng thêm một chút tình cảm…có lẽ…có lẽ......Nhiều có lẽ như vậy... nhưng khi nhìn thấy gương mặt vị khách trong phòng…toàn bộ đều rơi mất…
Gương mặt sạch sẽ xinh đẹp giống như yêu tinh kia đang đứng đối diện với tôi lặng lẽ châm biếm…Anh ta từ từ đi vào, lưng của tôi càng thẳng càng run rẩy…
“Tôi nghĩ chúng ta đã gặp qua nhau, tự giới thiệu một chút, tôi là Tống Nhiếp Thần là……..Bắc Bắc.” Anh ta cố ý không nói ra hai chữ Tình Nhân.
Nói xong, anh ta mỉm cười với tôi….nụ cười phách lối…Nụ cười như thương hại kẻ chiến bại, lại không giấu được sự đắc ý trong đó.
Nhìn nụ cười đó, ngược lại tôi không hề cảm thấy khẩn trương. Tôi cũng mỉm cười như vậy, cười đến rạng rỡ, cười đến không sao cả.
“Chào anh, tôi cũng xin tự giới thiệu một chút… Tôi là Đồng Tử Y…là vợ của Bắc Bắc.”
Chương thứ mười — Khai chiến [hạ]
“Vợ?” Anh ta giống như nghe được một chuyện buồn cười…láo xược cất giọng cười to….
Tôi vẫn nhếch môi lên như cũ, ánh mắt dừng trên thân hình hoàn mỹ đó
Đột nhiên trong lúc này cảm thấy, Trầm mẹ cũng ôn hòa nhưng lại có nụ cười lạnh như băng, thật không quá khó để hình dung.
“Cô thật quá giỏi, dùng độc chiêu như vậy ép buộc người đàn ông phải cưới mình. Sau đó trước mặt một người khác, sắc mặt không đổi, kiêu ngạo tự xưng mình là vợ của người đó. Đồng Tử Y, cô còn lợi hại hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi …Tôi còn nghĩ hôm nay tôi đến là để “an ủi” một người đàn bà khóc lóc nữa kìa.” Vẻ mặt anh ta tràn ngập châm chọc.
“Làm anh thất vọng rồi, tôi không phải là người đàn bà cần “an ủi”, tôi rất ít rơi nước mắt.” Tôi cười lạnh như băng, nói dối thật tự nhiên.
“Xem ra, tôi đã đánh giái thấp cô rồi, chúng tôi vẫn cứ nghĩ rằng cô quấn quanh anh ấy để sống như một nhánh dây leo.”
“Chúng tôi.” Hai chữ này, thật đau đớn….
Tôi cười, đem đau đớn kia đè xuống. “Thật có lỗi, anh nói sai rồi, tôi chính là một đóa hoa ương ngạnh, dựa vào bản thân mà sinh tồn. Cho nên bất luận hôm nay anh đến đây với mục đích gì, anh đều có thể đem trở về….Đối với người đàn ông của mình…Đồng Tử Y — tôi, tuyệt đối không buông tay!”
Giọng của tôi không tức giận, thảnh thơi tìm một chỗ ngồi xuống, thoạt nhìn bình tĩnh tự nhiên, chỉ có tôi biết, lòng bàn tay mình đã đổ mồ hôi lạnh.
“Người đàn ông của cô?” Anh ta cười nhạt. “Cứ cho là hai người ở cùng chung một mái nhà đi, thậm chí cô có vinh hạnh ngủ chung trên giường với anh ấy, thì anh ấy là người đàn ông của cô sao?”
“Ít nhất, trên giấy kết hôn ghi tôi là..Bà Trầm.” Tôi nâng cằm lên thành góc 45 độ, ngạo mạn nhìn về phía anh ta.
Tôi chưa bao giờ nghĩ đến sẽ có một ngày gặp phải hoàn cảnh này…. có con hồ ly tinh lại đây khiêu chiến…mà buồn cười…con hồ ly tinh lại là một người đàn ông!
“Bắc Bắc, không, yêu, cô.” Anh ta gằn từng chữ, từng chữ một, cười nói. Ánh mắt càng lợi hại, ý đồ muốn đâm tôi đến thương tích đầy người.
Nhưng tôi là ai chứ? Đồng Tử Y — tôi tuyệt đối không ở trước mặt kẻ địch mà khuất phục!
“Không yêu thì sao chứ?” Tôi cười như con mèo, âm điệu lại tựa như tảng băng đánh trả kẻ địch. “Ít nhất chúng tôi có thể giả bộ yêu nhau, còn anh thì sao? Nếu anh ấy yêu anh, tại sao hôm nay anh lại đứng ở chỗ này với ý đồ muốn làm tôi bỏ đi?”
Tôi thật thông minh, dù Bắc Bắc có thật là GAY, tính tình anh điềm tĩnh, nếu anh đã yêu thì nhất định không để cho bất cứ kẻ nào ngăn cản, đêm đó khi Bắc Bắc đưa ra lời chia tay, đã làm cho người đàn ông này nóng nảy ….
“Anh nhìn tôi xem!” Tôi từng bước lại gần bên cậu ta. “Tôi là đàn bà, tôi có ngực, anh có sao? Thân phận tôi có thể được mọi người chấp nhận, anh có sao? Tôi có thể sinh con đẻ cái cho anh ấy, anh có thể sao?”
“Sinh con đẻ cái?” Anh ta cười lạnh châm chọc, giống như cuối cùng cũng tìm được vũ khí lợi hại tấn công tôi. “Anh ấy không đụng vào cô, làm sao cô có thể sinh con đẻ cái?”
Tôi đờ cả người nhưng ngữ khí vẫn cứng cỏi. “Đời sống “tình dục” của vợ chồng tôi, hình như không liên quan gì đến người ngoài như anh!”
Một bàn tay nâng cằm của tôi lên, dùng ngón tay ái muội vuốt ve qua lại nói. “Cô nói xem phải làm sao bây giờ, ời sống “tình dục” của chồng cô chỉ có tôi mới có thể đáp ứng. Muốn tôi có lòng tốt nói cho cô biết, anh ấy thích tư thế làm tình nào hay không?”.....
Một cơn buồn nôn dợn lên trong cuống họng tôi.
“Có thể lấy tay của anh ra không? Lợi dụng vuốt ve vợ của người tình, anh cảm thấy đắc ý lắm sao?” Tôi lạnh lùng nhìn theo ngón tay đang vuốt ve hai má mình của anh ta.
“Tôi và Bắc Bắc khác nhau, tôi yêu nhất là đàn ông. Nhưng với đàn bà tôi cũng có thể thỉnh thoảng yêu một chút.” Anh ta cười xấu xa pha chút phóng đãng.
Tôi quả thật đã đoán đúng, đây là một tên GAY không biết kiềm chế cuộc sống sinh hoạt cá nhân.
“Em cảm thấy em đối với tôi như vậy là yêu sao? Nếu là yêu, chúng ta đã quen nhau hơn một năm rồi, tại sao em còn dây dưa không rõ cùng những người khác?” Quả nhiên trước khi kết hôn, người mà Bắc Bắc nói chuyện qua điện thoại là anh ta.
“Anh làm sao biết chồng tôi không thể đối với đàn bà cũng thỉnh thoảng yêu một chút?” Tôi phản phé lại.
“Tôi đã nói….” Anh ta nói nhỏ bên tai tôi. “Đời sống ‘tình dục’ của chồng cô chỉ có tôi mới có thể đáp ứng.”
Tôi cười to không chút yếu thế …
“Anh có thể đi rồi! Đêm nay, tôi sẽ cho chồng tôi nếm thử cái gì gọi là đàn bà chân chính…Yên tâm đi, bảo đảm chồng của tôi sẽ không bao giờ kiếm anh để tìm cảm giác nữa.”
Tống Nhiếp Thần giương mắt lên, phát họa ra nụ cười ác độc. “Như vậy… tôi liền lẳng lặng chờ xem, cô— ‘người đàn bà chân chính’ sẽ trình diễn tình cảm mãnh liệt như thế nào?”
Nói xong anh ta tao nhã xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Đúng rồi.” Tôi thảnh thơi mở miệng, châm chọc nói. “GAY không phải là đáng xấu hổ, nhưng để trở thành người biến thái như vậy, quả thật là việc không dễ dàng gì!”
Mặt nạ tao nhã của Tống Nhiếp Thần nhất thời bị tôi xé rách. Anh ta rời đi trong bước chân giận dữ, thậm chí tôi còn có thể nghe được tiếng sàn nhà rên rỉ.
Tôi ra vẻ là người đã thắng một trận, nhưng tôi vui sướng sao??
Tôi vui sướng, vô cùng vui sướng chạy một mạch đến toilet khóc rống một hồi. Nước mắt ngừng rơi, tôi phát giác ra, dũng khí đã trở lại. Tôi là cô gái dũng cảm không ngại khó khăn — Đồng Tử Y!
......
Tôi đứng ở cửa hàng bán đồ lót sexy rực rỡ sắc màu.
“Bộ này có được không?” Tôi cầm bộ đồ lót màu đen khiêu gợi...hỏi nhỏ Đại Đồng bên cạnh.
Đại Đồng nuốt nuốt nước miếng, không ngừng hỏi lại. “Cậu khẳng định cậu muốn mặc chứ?”
“Bộ này không đủ gợi cảm hả?” Tự nhiên tôi chán ghét bỏ bộ nội y đó xuống, đi vào bên trong gian bán nội y sexy.
Bộ màu đen này làm bằng renc vào sẽ giống như chiếc vây của mấy nàng tiên cá…Tôi hài lòng đắn đo cầm nó trong tay…
“Cậu khẳng định chứ? Má ơi, bộ quần áo này làm sao mà mặc? Cậu muốn hại đàn ông phun máu mũi chết?!”
Phải không? Vì sao cuối cùng tôi cũng cảm thấy không vừa lòng? Tôi nhíu mày. “Kêu tên chướng mắt kia vào đi.”
Giang Mạnh Kì đang đứng bên ngoài, trưng ra bản mặt dày dạn theo chúng tôi đi dạo phố, lúc này cậu ta xấu hổ đứng ngoài cửa nhìn trời nhìn sao….
Tôi nâng nâng bộ nội y bằng ren trong tay, hung dữ hỏi người vừa bị Đại Đồng bắt làm “con tin”. “Cậu dùng ánh mắt đàn ông mà nhìn thì cái này có đủ để kích thích không?”
Giang Mạnh Kì nhìn thẳng, trên gương mặt giống như bị người ta cho nuốt nửa ký bột thạch tín.
“Nè! Tôi cũng là đàn ông vậy, các cậu hơi quá đáng nha!” Cậu ta kháng nghị.
Kháng nghị không có hiệu quả, tôi hung dữ. “Chính là đàn ông nên mới hỏi!”
Giang Mạnh Kì thõng vai xuống, cảm thấy mất mặt. “Được rồi, được rồi, tôi trả lời, đủ kích thích, vô cùng đủ…chúng ta đi được chưa!” Rõ ràng chỉ nói cho có lệ.
Nhưng tôi sẽ không để cho cậu ta trả lời qua loa như vậy, bởi vì đêm nay rất quan trọng với tôi….
“Cho phép cậu tưởng tượng một chút, bổn cô nương mặc cái này vào có đủ cho đàn ông nhiệt huyết sôi trào không?” Tôi híp mắt, giọng vẫn hung dữ
Giang Mạnh Kì thất thần, trên mặt chậm rãi đỏ ửng lên…..
“Tiểu Đồng à! Tiểu Đồng! Nhìn cậu ấy kìa, nhìn kìa….có phản ứng! Thật mất mặt nha!” Đại Đồng vừa chỉ vào phía dưới quần của Giang Mạnh Kì vừa vỗ vỗ vào bả vai tôi, liên tục cười ha hả.…
Giang Mạnh Kì rất nhanh lấy ba lô che khuất phía trước của mình, tức giận. “Hai người phụ nữ này, thật quá đáng mà.” Gia giáo tốt làm cậu ta không có chữ để mắng chửi, nhưng nhìn bộ dạng phẫn nộ này có thể biết cậu ta gần như đã lâm vào tình trạng hỏng bét.
Đại Đồng cười to không chút nể nang, tôi cũng buồn cười quá, tâm trạng khẩn trương được thả lỏng một chút…Giang Mạnh Kì giận dữ phẩy tay áo bỏ đi. Đại Đồng áy náy muốn bù lại nên cũng chạy theo hò hét tên Giang Mạnh Kì.
Mà tôi, vén màn đi về hướng nhà mình…..
Trời sáng rồi nói tạm biệt Trời sáng rồi nói tạm biệt - Đản Đản 1113