Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ối mặt với những lời thổ lộ của Thịnh Mẫn, Khuê Hiền chỉ lẳng lặng cúi đầu, biểu tình mang đầy hối hận cùng đau đớn.
- Anh ngủ đi, tôi đi mua đồ ăn cho anh! – Thật lâu sau, Khuê Hiền mới bình tĩnh được, hắn hít sâu một hơi, khổ sở đứng lên khỏi ghế.
Thịnh Mẫn vô lực nằm lại chỗ cũ, cậu thấy hắn chậm chạp xoay người tiến về phía cửa đành thở dài nhắm mắt dưỡng thần.
Khi tỉnh lại, trong phòng tối đen một mảng, Thịnh Mẫn đưa tay mở đèn liền phát hiện đã hơn bảy giờ tối, cậu cố gắng ngồi dậy, trí óc vẫn hỗn độn vô cùng, trong miệng khô khốc khó tả, tuy thế nhưng sau lưng lại ra rất nhiều mồ hôi chứng tỏ bản thân đã hạ sốt. Ngồi nhớ lại một chút, hình như lúc Khuê Hiền ra ngoài tầm hơn bốn giờ, vậy là đã ba tiếng trôi qua. Cậu tần ngần nhìn quanh phòng hồi lâu, ngoại trừ chiếc giường đơn bạc cùng tủ quần áo giản dị, bóng dáng người kia đã chẳng còn ở nơi đây.
Cậu thử gọi tên hắn vài lần liên tiếp, vài phút sau cũng không thấy ai đáp trả. Thịnh Mẫn vén chăn lên liền phát giác có điểm không đúng, chăn đệm mỏng manh trước kia đã được thay mới, ấm áp hơn hẳn cái cũ. Đứng lên khỏi giường, cậu đi ra ngoài cửa nhưng chẳng có ai ở đó. Cười nhạo bản thân đang hành động một cách vô ích, Thịnh Mẫn đến bồn rửa rót cho mình một chén nước. Bỗng nhiên, cậu liếc mắt liền thấy trên bàn đặt một bát tổ yến còn nghi ngút khói, bên cạnh là tờ giấy được viết vội vàng, nét chữ hơi tháu đặc trưng của người kia:
"Cháo nguội phải nhớ hâm lại nhé, tôi có việc đi về trước..." Ở cuối mảnh giấy, nét chữ hơi run run, tựa hồ người nọ phải cân nhắc lắm mới dám viết ra mấy dòng cuối cùng này...
"... Ngày mai tôi vẫn sẽ đến!"
Hương vị của cháo tổ yến lúc nào cũng thật ngọt ngào, dịu nhẹ khiến lòng cậu xốn xang.
o O o
Ngày hôm sau Khuê Hiền rời giường thật sớm để đến nhà Thịnh Mẫn. Trên đường đi, hắn dừng lại mua một giỏ hoa quả thật to. Gõ cửa xong, kiên nhẫn đứng khoảng hai phút bên trong mới có động tĩnh, cánh cửa cũ kĩ mở ra, Hách Tể bất ngờ xuất hiện đứng trước mặt hắn.
Sững sờ trong chốt lát, hắn khó khăn mở miệng hỏi thăm:
- Ngươi cũng tới đây à?
Vẻ mặt Hách Tể không mấy kinh ngạc, dường như việc Khuê Hiền sẽ tới nơi này đã được Thịnh Mẫn thông báo trước.
Khuê Hiền cố kìm nén đi vào theo Hách Tể, đem giỏ hoa quả đặt trên bàn.
- Thịnh Mẫn có khá hơn chút nào không? – Khuê Hiền nhìn trên giường trống trơn liền thắc mắc, nhưng người phía trước chẳng nói chẳng rằng, biểu tình nghiêm túc lặng yên đến đáng sợ.
Hách Tể chậm rãi bước đi về hướng ban công. Không khí sáng sớm thật trong lành sảng khoái, vậy mà hàn ý trong lòng Khuê Hiền lại từng đợt dâng lên, hắn nhét hai tay vào túi áo, hồi hộp đứng cạnh Hách Tể.
- Ngươi trở về đi! – Người đối diện vừa mới mở miệng đã khiến Khuê Hiền oán giận quay qua trừng mắt với hắn.
- Ngươi có ý gì? – Khuê Hiền nghiêng đầu khó hiểu. Lúc trước không phải chính hắn tìm đến cửa nhà mình tiết lộ tin tức về Thịnh Mẫn, giờ lại muốn tới đây để đoạt Thịnh Mẫn với mình sao?
Hách Tể lấy từ trong túi ra điếu thuốc nhẹ nhàng châm lửa, làn khói trắng đục bay thành từng vòng xoắn trên không trung.
"Tên này trước kia đâu có hút thuốc nhỉ?" – Khuê Hiền nghi hoặc thầm nghĩ.
Thật lâu sau, đối phương mới đáp trả:
- Ngươi mau trở về, đừng đến tìm Thịnh Mẫn nữa... Ta sẽ không nhường cậu ấy cho ngươi đâu!
- Ngươi nói cái gì??? – Khuê Hiền luống cuống, trái tim khiêu loạn phẫn nộ. Tên này có tư cách gì mà nói với hắn như thế?
- Ngươi không phải đã có người yêu sao? Cái tên Lý Đông Hải ấy... chính là ông chủ của quán SOUL mà... – Khuê Hiền vội vàng truy vấn.
Hách Tể chống hai tay lên lan can, ánh mắt híp lại thành một đường:
- Chia tay rồi!
- Vì sao? – Khuê Hiền ngạc nhiên, nửa tháng trước hắn đã biết về mối quan hệ của bọn họ, thậm chí bản thân còn tận mắt nhìn thấy Đông Hải và Hách Tể tình nồng ý mật đứng trước cửa siêu thị.
Hách Tể xoay người cười nhẹ, tiếp tục phun ra một tầng khói:
- Nguyên do thế nào ngươi phải rõ ràng hơn ta chứ? Đương nhiên là bởi vì Thịnh Mẫn...
Gió cùng với mưa bụi đột ngột thổi tới như muôn nghìn cây châm bắn tới thân thể Khuê Hiền. Hắn bỗng nhiên cảm nhận được sự sợ hãi khôn cùng, Hách Tể thản nhiên tuyên bố như thế, cứ như từ trước tới giờ Thịnh Mẫn và hắn ta vẫn luôn gắn bó với nhau, không có chỗ cho hắn chen vào.
- Ngươi dựa vào cái gì mà nói vậy? Thịnh Mẫn là của ta, người anh ấy yêu là ta! – Khuê Hiền chẳng kiềm chế nổi nữa, hắn hỗn loạn quát to.
Hách Tể mặt không đổi sắc, nhìn chằm chằm Khuê Hiền một lúc lâu, sau đó chìa tay phải ra để đối phương nhìn cho rõ, trên mu bàn tay hắn đeo chiếc nhẫn bạc lóng lánh, giữa tia nắng ban mai ngoài cửa sổ, nhẫn bạc có vẻ càng thêm chói mắt.
Khuê Hiền sợ hãi cứng họng, môi run run không nói lời nào.
Ý cười trên mặt Hách Tể tăng thêm vài phần, hắn tự đắc nói:
- Thịnh Mẫn cũng đeo một cái giống y hệt... Đây là tín vật chứng tỏ cho tình yêu của chúng ta!
- Ngươi tên hỗn đản này nói hươu nói vượn cái gì?! Thịnh Mẫn sao có thể ở cùng một chỗ với ngươi? Anh ấy căn bản chưa từng để ý tới ngươi. Từ trước đến giờ đều là ngươi mặt dày quấn quýt lấy anh ấy! – Thanh âm Khuê Hiền lạnh lẽo, hắn gầm lên giận dữ, từ sâu trong yết hầu lộ ra hàn ý cùng cơn thịnh nộ đang chực bùng nổ.
- Cậu ấy quả thật đã yêu ngươi hai mươi mấy năm, nhưng ngươi đã đối xử với cậu ấy thế nào? Ngươi coi thường tình cảm của Thịnh Mẫn, độc chiếm thân thể, nhẫn tâm đánh đập, chửi mắng cậu ấy thậm tệ... Biết rõ cậu ấy yêu ngươi đến thế nhưng ngươi vẫn mang nam nhân khác về nhà làm trò. Thịnh Mẫn không oán hận nửa lời, chỉ biết chăm chăm chiếu cố ngươi nhưng ngươi lại nỡ vứt bỏ cậu ấy... Ngươi nghĩ ai mới là đồ mặt dày ở đây?
- Ta không bỏ rơi Thịnh Mẫn! Ta có lý do của mình, không tới phiên ngươi quản! Dù sao Thịnh Mẫn vẫn luôn luôn thủy chung chỉ yêu riêng mình ta, ngươi đừng có vọng tưởng xa vời nữa...
Hách Tể cười khinh miệt trước sự bùng nổ của Khuê Hiền:
- Ngươi tự tin quá nhỉ... Ngươi đối với Thịnh Mẫn luôn lạnh lùng vô tình, Thịnh Mẫn sẽ mệt mỏi. Ai mà chẳng hy vọng có ái nhân bên cạnh che chở, vậy nhưng ngươi đã làm gì? Các người cùng nhau lớn lên, ngươi đã từng chân chính quan tâm đến Thịnh Mẫn hay chưa?
- Ta đã thay đổi! – Thanh âm người đối diện đột nhiên tăng thêm vài phần, mạnh mẽ cắt đứt lời Hách Tể.
- Chậm rồi! – Hách Tể bình tĩnh đáp – Thịnh Mẫn đã đáp ứng theo ta cùng một chỗ.
- Không thể nào, ta không tin!!! – Khuê Hiền giận dữ níu cổ áo Hách Tể, tay vung lên định cho hắn một đấm.
- Đúng vậy đấy! – Tiếng nói quen thuộc thản nhiên từ phía sau truyền đến, Khuê Hiền đờ đẫn xoay người, chứng kiến người kia đang chăm chú nhìn mình, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng sắc bén.
Thịnh Mẫn đi lướt qua Khuê Hiền, hướng về phía Hách Tể, chậm rãi nắm tay hắn, hai chiếc nhẫn bạc được mười ngón tay đan chặt nhẽ, họ nhìn nhau cười tình tứ. Sau đó, Thịnh Mẫn quay đầu liếc qua hắn, gằn từng tiếng một:
- Chúng tôi đã quyết định ở cùng nhau, cậu đừng mộng tưởng nữa!
o O o
Mở choàng mắt, tim đập dữ dội, tai như ù cả đi, Khuê Hiền hốt hoảng ngồi trên giường một lúc lâu mới từ từ bình tĩnh lại. Đã mười một giờ đêm, từ lúc hắn mua cháo cho Thịnh Mẫn tới bây giờ mới cách có vài tiếng.
Hóa ra đó chỉ là giấc mơ, Khuê Hiền thở phào nhẹ nhõm lau mồ hôi trên trán, định nằm xuống ngủ tiếp nhưng không thể nhắm mắt. Hắn đành ngồi dậy tắm rửa xong xuôi mới rời khỏi khách sạn. Tuy biết lúc này Thịnh Mẫn còn đang ngủ nhưng hắn vẫn không kiềm chế được mà chạy đến nhà cậu.
Những bông tuyết đọng lại trên đường tạo thành một đống bùn trơn trượt. Trên chiếc ghế dài góc phố vẫn còn phủ kín một lớp tuyết dày, ánh đèn chiếu xuống làm tuyết càng thêm chói mắt.
Vừa rồi đi vội, Khuê Hiền quên không mang theo áo khoác bông, chỉ mặc một bộ đồ mỏng khoác thêm chiếc áo bành tô ngắn, đối với loại thời tiết đêm đông 0 độ căn bản không hề có tác dụng chống lạnh.
Khuê Hiền ngẩng đầu đếm số tầng, Thịnh Mẫn ở tầng bốn, căn phòng tối đen chứng tỏ cậu đã đi ngủ. Hắn chụm hai bàn tay lại đưa lên miệng thổi thổi, chà xát cho ấm hơn rồi khoanh lại trước ngực.
Biết rằng việc này thật ngu ngốc và chẳng có ý nghĩa gì nhưng hắn lại chẳng dám rời đi. Hắn có cảm giác nếu mình quay về, giấc mộng kia sẽ thành sự thật ngay lập tức.
o O o
Nửa đêm tỉnh giấc, nhiệt độ cơ thể đã giảm nay lại có chiều hướng tăng trở lại, Thịnh Mẫn ngồi dậy, đợi cho đến khi mắt quen dần với bóng tối mới xuống giường tìm nước uống thuốc.
Một luồng gió lạnh thấu xương từ không khí truyền đến, theo hướng gió thổi mò tới phòng khách, hóa ra hồi chiều đã quên đóng cửa sổ, cậu đi đến bên cửa sổ, vừa mới đưa tay ra định đóng liền tức khắc ngẩn người.
Ở phía dưới thấp thoáng bóng người đi đi lại lại quanh cột đèn đường, hai tay khoanh chặt trước ngực, đầu cúi rất thấp.
Thịnh Mẫn đứng bất động hồi lâu, người dưới lầu cắm cúi đi mấy phút đồng hồ, sau đó dừng lại dựa người vào cột đèn, ngẩng đầu hướng về ô cửa sổ nơi mình đang đứng. Không biết có phải do góc nhìn hay không mà cậu có cảm giác người kia thật gầy.
Thịnh Mẫn bối rối vội vàng giấu người về sau tường, đứng một chút cho tới khi bình tĩnh liền trở về phòng tìm điện thoại di động, bấm số.
Cậu nấp bên cửa sổ, lén nhìn người phía dưới từ trong túi rút điện thoại ra, vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc đến chần chừ ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ rồi mới từ từ bấm phím nhận cuộc gọi.
Không đợi đối phương mở lời, Thịnh Mẫn nhanh chóng nói:
- Cậu đi lên ngay cho tôi!
Hai phút sau, Khuê Hiền đứng đối diện Thịnh Mẫn. Vì rét lạnh mà sắc mặt của hắn có chút xanh xao, mũi hồng hồng, môi thâm lại, trong mắt biểu lộ ánh nhìn vừa mừng vừa sợ.
Thịnh Mẫn giật giật khoé miệng, vừa mệt mỏi vừa có chút bất đắc dĩ, nhẹ nhàng thông báo:
- Vào đi!
Khuê Hiền nghe lời theo chân cậu tiến vào phòng, bỗng dưng như nghĩ tới điều gì, hắn ngập ngừng dừng bước đứng trân trân trước thềm.
- Sao thế? – Thịnh Mẫn kinh ngạc quay đầu liền bị ngã vào trong thân thể lạnh như băng của hắn.
Đôi môi lạnh lẽo run rẩy, hắn không nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạm môi mình lên lỗ tai cùng chiếc cổ cao thanh tú của cậu, dường như muốn truyền tải đến cậu nỗi lo lắng đang tích tụ trong lòng mình.
- Xin lỗi.... – Thanh âm hàm hồ theo những cái hôn trìu mến phát ra, Thịnh Mẫn lặng đi một chút, mặc cho hắn tiếp tục nỉ non bên tai.
Hắn tiếp tục tấn công môi cậu, Thịnh Mẫn khó chịu"ư" một tiếng, bản thân muốn ngẩng đầu lên để thấy rõ biểu tình của Khuê Hiền nhưng lại bị người này trốn tránh, hắn cố chấp gục đầu, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn.
Câụ nhắm mắt lại, cảm nhận thân thể đang được đặt nhẹ nhàng xuống mặt đất. Môi cùng lưỡi hai người hòa quyện dây dưa, Khuê Hiền dần xâm chiếm từng tấc trong khoang miệng Thịnh Mẫn, ánh mắt hắn mơ màng, nụ cười mê hoặc. Xúc cảm quen thuộc khiến cậu không kìm được nhoài người lên ôm lấy cổ hắn. Những nụ hôn tinh tế ngày càng dày đặc hơn. Áo ngủ lỏng lẻo từ từ được cởi ra, làn da cả hai ma sát khiến khoái cảm căng tràn, Khuê Hiền dịu dàng mơn trớn thân thể cậu, đôi môi từng bước tiến đến bộ phận tư mật nhạy cảm kia chậm rãi liếm lộng.
Có thóa dịch làm chất bôi trơn, hắn tiến vào trong cậu phi thường thuận lợi. Cảm thụ thân thể mình từng chút một bị xỏ xuyên qua, Thịnh Mẫn khẩn trương bám lấy sau lưng Khuê Hiền, nâng nửa người trên lên, chủ động cắn vào môi đối phương.
Khuê Hiền bởi động tác này mà càng thêm kích động, hắn lập tức nắm lấy thắt lưng cậu, mạnh mẽ trừu sáp, bàn tay khéo léo bắt được tính khí Thịnh Mẫn xoa nắn vuốt ve, cử động thực hài hòa làm cậu thỏa mãn cong chiếc eo nhỏ, tiền hậu giáp kích khiến thân thể như sắp sửa tan vỡ.
Va chạm kịch liệt một hồi, Thịnh Mẫn ngồi thẳng trên đùi Khuê Hiền, phối hợp với hắn đem khối lửa nóng kia đưa vào trong thân thể mình, người kia như được cổ vũ càng ra sức nhập vào xuất ra liên tục. Đến thời điểm kích tình nhất, hắn cắn thật mạnh lên bả vai cậu, phun chất dịch trắng đục nóng ấm vào sâu trong nội bích khiến Thịnh Mẫn chịu không nổi mà choáng váng một lúc.
Nằm an ổn trong lòng Khuê Hiền, cậu nhẹ nhàng xoa đầu hắn, cảm giác mềm mại của những sợi tóc người này thực dễ chịu.
- Đêm lạnh như thế cậu đứng ở bên ngoài làm gì?
- Tôi ngủ mơ thấy anh cùng với người khác kết giao, bỏ tôi lại một mình... – Thanh âm Khuê Hiền có chút buồn bực, có chút xa xăm – Tôi rất sợ...
- Đứa ngốc... – Thịnh Mẫn nở nụ cười, rúc đầu sâu hơn vào trong ngực hắn, cười khúc khích.
Khuê Hiền bây giờ thực khác với hồi trước, thái độ lãnh mạc kiêu căng dường như đã bị thời gian làm cho bay biến hết. Hắn không còn tỏ ra bí hiểm thâm sâu khó lường nữa, hiện tại đối diện với cậu chỉ còn một Khuê Hiền nghĩ gì cũng đều viết hết lên mặt. Khuê Hiền thấy Thịnh Mẫn chăm chú nhìn mình liền trưng ra bộ mặt ủy khuất, đôi mắt cún con như muốn chực khóc.
- Theo tôi trở về đi mà!
Thịnh Mẫn quan sát hắn lâu thật lâu, sau đó nở nụ cười hạnh phúc đáp:
- Ừ!
o O o
- Cậu thật sự sẽ cùng hắn trở về? – Tại sân bay, Hách Tể lôi lôi kéo kéo tay Thịnh Mẫn, mặc kệ tên bạn trai của hắn đang ngơ ngác tội nghiệp lẽo đẽo theo sau.
Thịnh Mẫn cúi đầu nghĩ ngợi, nhẹ nhàng cười trấn an Hách Tể:
- Chẳng phải chính cậu là người để cho cậu ta tới tìm tôi sao?
Thở dài, Hách Tể mạnh mẽ ôm lấy lưng cậu:
- Hy vọng tôi không làm sai!
- Sẽ không đâu, Khuê Hiền bây giờ khác trước nhiều lắm! – Thịnh Mẫn lại cười, răng thỏ nhỏ xinh trắng sáng, trong ánh mắt tựa hồ chất chứa bao niềm vui hạnh phúc dâng dầy.
- Đang nói gì tôi đấy? – Khuê Hiền kéo hành lý đi tới, vốn đang định nói chút chuyện với Lý Đông Hải, thế nhưng vừa nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của Hách Tể, hắn liền đăm chiêu đứng khựng lại.
Hách Tể ý thức hắn đang nhìn chằm chằm tay mình, gương mặt ỉu xìu đột nhiên vênh lên đầy đắc ý, chìa bàn tay đeo nhẫn kia ra khoe khoang:
- Nhìn cái gì mà nhìn, đây là Đông Hải tặng cho ta đấy, ngươi nhanh mà mua cho Thịnh Mẫn một cái đi, kẻo có ngày ta cướp cậu ấy về!
Khuê Hiền vươn tay kéo Thịnh Mẫn về phía mình, đan bàn tay hắn vào tay cậu thật chặt, cắn răng hằm hè:
- Ngươi đừng mơ tưởng! Ta sẽ không bao giờ buông tay anh ấy ra nữa đâu!
Thịnh Mẫn mím chặt môi cố nhịn cười, gật gật đầu.
Kết thúc.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên