Điều tôi quan tâm không phải là bạn đã thắng hay thua, mà là bạn có sẵn sàng đón nhận thất bại hay không.

Abraham Lincohn

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31
ánh cửa dần đóng lại, trong phòng chỉ còn sự gượng gạo không tên giữa hai người. Khuê Hiền tựa vào sô pha nhắm mắt dưỡng thần, khi nãy ăn cơm hắn có vẻ mệt mỏi, luôn miệng kêu đói nhưng chẳng ăn được là bao.
Thịnh Mẫn đã dọn dẹp xong phòng bếp, cậu trầm mặc đứng tại chỗ dõi theo hắn trong im lặng. Lông mi dày rậm của hắn khẽ động đậy, làn da tái nhợt được ánh đèn chiếu vào, cả không gian ấm áp tựa hồ bao trùm lên con người ấy.
- Anh đứng ngốc ở đó làm gì?
Khuê Hiền đột nhiên mở miệng khiến cậu giật mình, ngơ ngác một lúc lâu mà chẳng biết nên đáp lại thế nào.
- Tôi không nghĩ rằng anh sẽ tới đây!
Vừa nói hắn vừa đứng lên tiến về phía trước. Hiện giờ Khuê Hiền đã không còn phải dò dẫm bước từng bước một, hắn xác định phương hướng một cách chuẩn xác, vòng qua bàn trà chậm rãi đi đến.
- Tôi cũng chẳng hề muốn ở nơi này! – Thịnh Mẫn hiểu, dù là lý do gì đi chăng nữa, sự xuất hiện của cậu tại đây có lẽ chỉ làm hắn thêm phiền chán thôi.
Khuê Hiền nghe thấy thế liền khựng lại trong phút chốc, lát sau hắn nóng vội bước tới, chóp mũi cơ hồ chạm vào chóp mũi cậu.
Thịnh Mẫn theo bản năng lui về sau, nhưng thắt lưng lại bị người đối diện mạnh mẽ giữ lấy, đôi môi cũng bị hắn tùy ý chiếm đoạt.
- Không... – Thịnh Mẫn cố gắng giãy dụa mà không cách nào thoát khỏi sự chiếm hữu điên cuồng từ phía Khuê Hiền. Thân thể bị hắn ép chặt trong lồng ngực, tóc bị kéo ngược ra sau đau đớn khôn tả. Nụ hôn chẳng hề có một chút ôn nhu, chỉ là kịch liệt gặm cắn như để giải tỏa sự cuồng loạn trong tâm trí.
Một năm qua ngày nào cậu cũng trông ngóng muốn gặp hắn, chỉ cầu mong có thể nghe được một vài câu nói quan tâm, đại loại như: "Gần đây anh thế nào" hay "Tôi rất nhớ anh" chứ không phải sự xâm chiếm đầy dục vọng thế này.
- Đừng... – Thịnh Mẫn dùng cả hai tay đẩy Khuê Hiền ra. Người trước mặt không hề có ý định dừng lại, hắn nóng lòng cởi áo khoác của cậu, áo len mỏng manh bên trong cũng bị vén lên, xúc cảm lạnh lẽo mà quen thuộc đến từ đầu ngón tay tham lam xâm chiếm, vuốt ve làn da mềm mại trước ngực.
Cậu hiểu bản thân chưa bao giờ có tư cách được Khuê Hiền yêu thương, nhưng thực sự cậu không thể chấp nhận nổi việc mình đối với hắn đơn thuần chỉ là bạn giường.
Thịnh Mẫn tự giễu cười, phải chăng nên trách bản thân quá ngu ngốc, lúc nào cũng như một con rối, tùy ý cho Khuê Hiền xoay chuyển bài bố, một khi hắn đùa giỡn chán chê sẽ phũ phàng vất cậu qua một bên.
Bàn tay không thể khống chế run rẩy kịch liệt, sắc mặt trắng bệch tựa tờ giấy, cậu cứ mãi đau đáu nhìn vào mắt Khuê Hiền nhằm cố tìm kiếm chút cảm xúc trong đó.
- Tôi rất nhớ anh! – Mặc dù cách một lớp quần, Thịnh Mẫn vẫn cảm thấy vật nhỏ của hắn trướng đại mang theo dục vọng khó kiềm nén. Ngực bị cắn đến phát đau, động tác thô lỗ vội vàng không hề ẩn hàm nửa điểm ôn nhu hay thương tiếc.
Mới vừa rồi ở bên Tiếu Đường hắn còn nhẹ nhàng quan tâm y đến thế, vậy mà bây giờ ở bên cậu lại chỉ toàn cướp đoạt, quả nhiên khác biệt thật quá rõ ràng, rõ ràng tới mức khiến mọi hy vọng trong cậu đều sụp đổ tan tành.
- Đối với cậu tôi là gì? – Thịnh Mẫn run rẩy cất lời – Đối với cậu tôi rốt cuộc là gì?
Nam nhân đang cuồng loạn cắn mút đột nhiên dừng lại, hắn không ngẩng đầu mà chỉ khao khát hít lấy hương thơm trên thân thể cậu, mặt chôn vào hõm vai.
Thịnh Mẫn tựa hồ cảm thấy hơi thở nóng cháy của Khuê Hiền nặng nề hơn. Cả hai đều mải đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân. Khuê Hiền đứng tại chỗ, cứng ngắc ôm lấy Thịnh Mẫn, hắn có linh cảm mãnh liệt rằng nếu chỉ lơ là một chút thôi, cậu sẽ mãi mãi trốn thoát khỏi cuộc đời hắn, không bao giờ chịu gặp hắn nữa.
Cẩn thận tránh khỏi vòng tay Khuê Hiền, Thịnh Mẫn ảm đạm thở dài:
- Tôi hiểu rồi!
Cậu hiểu cái gì chứ? Hắn còn chưa kịp nói gì mà?
- Tôi sẽ không làm phiền nữa đâu, cậu yên tâm!
Thịnh Mẫn nói ra những lời này phi thường bình tĩnh, cậu lặng lẽ đẩy Khuê Hiền ra, đi về hướng cửa chính. Cảm giác nhẹ hẫng đột ngột trên vai khiến hắn hoảng loạn, cuống quýt đưa tay quờ quạng xung quanh tìm kiếm.
- Thịnh Mẫn...
Nghe hắn gọi tên mình, Thịnh Mẫn căng thẳng dừng bước, cậu không muốn xoay người, nhưng lại không đủ bản lĩnh tiếp tục tiến lên.
- Thịnh Mẫn... – Khuê Hiền cố gắng gọi lần nữa để xác nhận xem Thịnh Mẫn đã rời đi hay chưa.
Vài giây sau, cơ thể đột ngột được bao bọc trong cái ôm quen thuộc, trên cổ chợt thấy ẩm ướt, tuy chỉ là nhẹ nhàng đụng chạm nhưng cậu cảm nhận được trái tim Khuê Hiền đang đập loạn, tựa như những xúc cảm này từ lâu vẫn luôn thuộc về mình.
Lý trí kêu gào cậu phải ngay lập tức đẩy người phía sau ra, cứ thế không quay đầu mà bỏ đi, nhưng trên thực tế, Thịnh Mẫn lại buông thõng hai tay, ngơ ngác đứng đó.
- Tôi cầu xin anh...đừng đi! – Dường như dồn nén dũng khí cả một đời, Khuê Hiền thảng thốt nói lên suy nghĩ của mình.
- Nếu cậu muốn lên giường với tôi, tôi nghĩ nơi này không thích hợp đâu!
Thịnh Mẫn lãnh đạm đáp khiến sắc mặt hắn cứng đờ, ánh mắt càng ngày càng u uất hơn.
-Vì sao hả Khuê Hiền... Lần nào cũng thế, cậu nhất quyết không cho tôi rời đi, nhưng lại chẳng thèm đón nhận tình yêu của tôi...
-... Nếu chỉ bởi sự hòa hợp trên giường, tôi nghĩ tôi không thỏa mãn được cậu, tôi mệt mỏi quá... Tôi không muốn làm công cụ tiết dục nữa. Tôi cũng là con người, trái tim tôi cũng biết tổn thương... Nhìn thấy cậu với người khác cùng một chỗ, tôi sẽ đau đến đứt ruột đứt gan...
Thịnh Mẫn thở gấp, thống khổ túm chặt lấy ngực mình. Khuê Hiền thẫn thờ nhìn cậu, đôi mắt mù lòa mất đi tiêu cự chợt lóe lên thứ cảm xúc không rõ tên.
- Nếu lần này cậu muốn cho tôi chứng kiến cậu và Tiếu Đường có bao nhiêu ngọt ngào, bao nhiêu hạnh phúc, như vậy tôi nhìn đủ rồi, chúc mừng cậu... Để cho tôi đi thôi, tôi sẽ không tới quấy rầy đâu...
Nghe đến đây, hắn khó nhọc mấp máy môi, khe khẽ thốt ra vài chữ rời rạc:
- Tôi...Yêu...Anh.!
Hắn cố sức lặp lại lần nữa, thanh âm vội vàng, tưởng chừng như muốn moi cả tâm can đặt trước mặt cậu để chứng minh:
- Lý Thịnh Mẫn... Tôi yêu anh!
Thời gian tựa hồ ngừng trôi, khoảng một phút đồng hồ sau, Khuê Hiền vẫn chẳng hề thấy bất cứ động tĩnh gì, hắn nghi hoặc gọi tên Thịnh Mẫn mấy lần mới nghe được tiếng hô hấp nặng nề từ cậu.
Thịnh Mẫn che miệng nức nở, nhìn người đối diện, nước mắt từng giọt tràn ra.
Cõi lòng đau đớn khôn tả, cảm giác xa lạ khiến Khuê Hiền chẳng biết nên làm thế nào cho đúng. Hắn tiến tới đem Thịnh Mẫn ôm vào trong lòng, cằm tựa vào trán cậu, ôn nhu xoa lưng, hôn lên mái tóc của người mà hắn yêu thương nhất.
- Nếu chỉ là thủ đoạn muốn trói chặt tôi thì xin hãy mau buông tha cho tôi đi.... Cậu nói yêu tôi... nếu những lời này chỉ là lừa dối, cậu bảo sau này tôi phải tiếp tục sống coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra thế nào đây?
- Xin lỗi... – Thanh âm trầm thấp vang lên như muốn xua tan bóng ma còn vương vất trong tâm trí.
- Tôi về rồi này! – Tiếng đóng cửa "lạch cạch" pha lẫn thanh âm Tiếu Đường truyền đến, Thịnh Mẫn theo bản năng lùi về sau..
Tiếu Đường cởi giày, y không ngẩng đầu nhìn hai người, chỉ nhỏ giọng than thở:
- Thời tiết chết tiệt! Sao lại lạnh như vậy chứ!
- Thịnh Mẫn, anh còn chưa nghỉ ngơi à? – Tiếu Đường chậm rãi bước tới, Thịnh Mẫn quay đầu ậm ừ trả lời.
- Khuê Hiền, mau tắm rửa rồi ngủ đi! – Dừng một chút, y nhìn thoáng qua hắn chất vấn – Hôm nay sao không thấy cậu kêu mệt, bình thường tám giờ đã ngủ cơ mà?
Hắn im lặng mặc cho Tiếu Đường lôi lôi kéo kéo, thậm chí cả ánh mắt cũng không thèm chuyển hướng, đăm đăm nhìn về phía Thịnh Mẫn.
- Ngủ ngon! – Thịnh Mẫn mệt mỏi xoay người đi về phòng, nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách bản thân mình khỏi hai người trước mặt.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên