Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
hịnh Mẫn không biết Khuê Hiền phẫu thuật vào ngày nào, cậu cũng chẳng chủ động cùng Triệu phu nhân liên hệ. Hành lý đã sớm chuẩn bị xong, sinh sống hai mươi mấy năm ở đây, có thể mang đi bất quá cũng chỉ là hai vali hành lý mà thôi...
Tâm tình chợt trở nên khó chịu buồn bực, cậu không biết mình rốt cuộc mong muốn phẫu thuật thành công hay thất bại, thậm chí cậu đã từng nghĩ nếu mắt Khuê Hiền vĩnh viễn không bao giờ sáng lại, phải chăng bản thân vẫn còn cơ hội.....
Cậu luôn lo sợ nếu Khuê Hiền trở lại là con người hoàn mỹ như trước, hắn sẽ quay về thái độ lãnh khốc lúc đầu, sau đó tiếp tục khinh thường, độc chiếm cậu nhưng chẳng bao giờ chịu dành cho cậu một chút tình cảm...
Trao đi càng nhiều thì mất mát lại càng lớn. Trong tình yêu luôn đầy sự mâu thuẫn như vậy. Ai chủ động ai bị động, ai trả giá nhiều hơn, ai nhận được nhiều hơn, chung quy cũng không thể cân đo đong đếm được...
Hách Tể lúc nào cũng cố gắng gặng hỏi Thịnh Mẫn về kế hoạch sau này. Nói thực, cậu chẳng hề có suy tính gì. Không bạn bè, không có nơi để thuộc về, từ trước tới nay cậu vẫn luôn cô độc mà tồn tại trên đời như thế...
Gần một tuần trôi qua, ngay tại đêm cuối cùng trước ngày rời đi, mẹ Khuê Hiền bỗng dưng xuất hiện lôi cậu lên phi cơ bay đến Mĩ quốc...
Nơi này đang trong mùa tuyết rơi, sắp gặp được Khuê Hiền, dường như lạnh lẽo cũng tăng hơn gấp nhiều lần, cái mũi bị lạnh tới mất cảm giác, hàm răng va lập cập vào nhau, ngay cả máu tựa hồ cũng muốn đông lại...
Cứ như vừa trải qua một giấc mộng dài, một ngày trước còn đang lưỡng lự có nên gọi điện hỏi thăm người kia không, giờ phút này lại chỉ cách nhau một cánh cửa...
Đứng ngồi không yên, hồi hộp bất an trong lòng khiến cậu chẳng thể nào bình tĩnh nổi.....
Triệu phu nhân nóng vội ấn chuông. Sau một lúc, cửa lớn tự động mở ra, Tiếu Đường mỉm cười xuất hiện, y lễ phép hỏi bà đến Mỹ quốc lần này có thuận lợi hay không...
Triệu phu nhân cười hài lòng, nhẹ nhàng đưa áo khoác cho y mắc lên giá...
Nếu có thể, Thịnh Mẫn thật muốn quay đầu rời đi. Cậu không phải không biết Tiếu Đường đang chiếu cố Khuê Hiền, cũng không phải không biết người nhà họ Triệu đã chấp nhận y. Thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy cảnh tượng trước mặt vẫn khiến cậu có cảm giác xúc động muốn chạy trốn...
Tiếu Đường bây giờ mới để ý đến sự hiện diện của Thịnh Mẫn, y khẽ tằng hắng vài cái, cười gượng gạo với cậu:..
- Anh cũng đến đây à?..
Biết rõ bản thân không nên thất thố, nhưng nội tâm Thịnh Mẫn vẫn đấu tranh thật gay gắt, cậu cố tạo ra chút biểu cảm trên khuôn mặt nhưng chẳng tài nào làm nổi...
Theo chân Triệu phu nhân bước vào trong nhà, hệ thống sưởi bằng hơi làm cậu nhịn không được rùng mình. Phòng khách rất rộng, trang hoàng thật lộng lẫy, lấy màu sắc ấm áp làm chủ đạo, kiểu dáng hiện đại mà đơn giản...
- Khuê Hiền hiện đang ở đây, bất quá nơi này tương đối rộng. Thịnh Mẫn, con nhìn xem, trên lầu còn những hai phòng trống...
Thịnh Mẫn co vai rụt cổ đứng tại chỗ, hệ thống sưởi cũng chẳng thể ngăn lại hàn ý đang dâng lên trong lòng cậu...
- Khuê Hiền còn đang ngủ, để cháu gọi cậu ấy dậy nhé?..
- Đừng, cứ để cho nó ngủ đi!..
Nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn nhà, nghe bọn họ đối thoại, nhất thời cậu không biết mình đang ở đâu, mọi thứ đều rối tung hết cả lên.....
"Đây có lẽ mới chính là nơi mà hắn thuộc về..."..
- Hai ngày này nó còn cáu giận không? –Triệu phu nhân nhẹ giọng hỏi như sợ đánh thức người trong phòng...
Tiếu Đường lắc đầu đáp:..
- Cậu ấy giờ nghe lời hơn trước nhiều rồi thưa bác!..
Nói xong, cả hai người đều nở nụ cười, tâm đầu ý hợp đến bất ngờ...
Mặc dù không gọi Khuê Hiền, nhưng từ phòng trong rất nhanh liền có động tĩnh. Tiếu Đường vội vàng đứng lên xem người kia thế nào. Biểu tình lo lắng trên mặt y, thật giống bản thân cậu hồi xưa...
Thịnh Mẫn run rẩy cầm chén trà, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi...
Triệu phu nhân cũng đi vào theo, chỉ còn cậu ngồi bất động tại ghế sô pha. Sau vài phút, người nọ mặc áo ngủ bông màu xanh đậm, tóc cắt ngắn gọn gàng chầm chậm bước ra. Hắn vẫn gầy như vậy, tựa hồ thời gian qua xa cách chỉ là một hồi mộng mị của riêng mình cậu...
Cổ áo không cài để lộ làn da có chút trắng xanh, sắc mặt nhợt nhạt hơn một ít. Hắn thế này so với một năm trước chẳng khác nhau là mấy...
- Khuê Hiền, mẹ đưa Thịnh Mẫn tới này... – Triệu phu nhân hồ hởi kéo hắn ngồi xuống ghế đối diện – Mẹ thật vất vả mới đem cậu ấy đến được đây. Con sắp phẫu thuật rồi, Tiếu Đường dù sao cũng chẳng thể chiếu cố tốt cho con bằng Thịnh Mẫn đâu, đúng chứ?..
Khuê Hiền im lặng, hắn bàng quan ngồi đó, trên mặt còn hiển hiện rõ vẻ ngái ngủ. Thịnh Mẫn tựa như đang trôi dạt về những ngày xưa cũ. Khuôn mặt ấy, đôi mắt ấy, bản thân đã bao lần vuốt ve trong mộng nhưng lần nào cũng đều phải quay lại với hiện thực đớn đau...
Nhớ nhung tưởng niệm dạt dào đến thế, nhưng Khuê Hiền chỉ chớp chớp mắt vài cái tỏ vẻ đã biết, hắn quay đầu, lẳng lặng đối Tiếu Đường nói:..
- Cơm chiều ăn cái gì?..
Y mỉm cười trả lời:..
- Người giúp việc năm giờ mới tới, hiện tại mới bốn giờ mà...
- Con đói bụng sao? – Triệu phu nhân sốt sắng nhìn Thịnh Mẫn ra lệnh – Thịnh Mẫn con xem xem phòng bếp còn đồ ăn gì thì làm điểm tâm cho Khuê Hiền ăn trước đi. Ngày mai đừng kêu người giúp việc tới nữa, tài nấu nướng của Thịnh Mẫn có thể sánh với đầu bếp chuyên nghiệp đó nha!..
Từ lúc Khuê Hiền xuất hiện, Thịnh Mẫn liền trở nên thất thần, bị gọi đến hai ba lượt mới hồi phục tinh thần. Cậu quay qua nhìn Tiếu Đường, đối phương như cũ duy trì vẻ mặt mỉm cười thực thản nhiên...
Trái ngược với mình, giống như thằng hề vô duyên vô cớ xuất hiện ở chỗ này, hèn mọn vô sỉ tới cùng cực. Dù thời gian có trôi qua bao lâu thì sự thật cậu được nhà họ Triệu nhận nuôi đều không thay đổi. Bản thân bị coi rẻ cũng là điều dễ hiểu thôi...
Vậy nên, cho dù cậu đối với Khuê Hiền moi hết tâm can ra cũng chẳng thể đổi lấy ở hắn một chút thương tiếc...
- Vâng ạ! – Thịnh Mẫn ủ rũ đứng lên. Chật vật bước đến phòng bếp, cắn răng liều mạng để không gục xuống, cậu thầm cảm thấy may mắn vì Khuê Hiền không nhìn thấy tình trạng mình lúc này. Dẫu cho mãi mãi không phải là người hắn yêu thương, nhưng tự sâu trong thâm tâm cậu vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng còn sót lại cho bản thân...
Gặp lại hắn, đáng lẽ ra phải vui sướng mới đúng, thế nhưng đối với cậu bây giờ mà nói, chỉ còn nhớ nhung và đau khổ...
- Ta vào giúp con nhé? – Triệu phu nhân mỉm cười hiền hậu, bà chậm rãi đi tới, đứng ở phía sau...
Có chút sợ hãi, Thịnh Mẫn vội lắc đầu nói không cần...
Bà là nữ nhân tao nhã, cho dù ở nhà ăn mặc vẫn thực khéo léo. Bất quá, giữa hai hàng lông mày đã có ít nếp nhăn, dù trang điểm kĩ càng ra sao cũng khó có thể che giấu đi...
Nhẹ nhàng nâng tay vén sợi tóc rũ xuống trên trán Thịnh Mẫn, biết bà muốn nói gì đó nên cậu chỉ đứng im chờ đợi...
- Khuê Hiền từ lúc bị mù tới giờ luôn luôn sống trong sự mặc cảm. Tuy không nói ra nhưng kỳ thật trong lòng nó rất thống khổ.....
-...Ta vốn không thích đứa bé kia, biết chuyện của bọn nó xong, ta vô cùng tức giận, nếu không phải y dạy hư Khuê Hiền, Khuê Hiền như thế nào sẽ.....
Triệu phu nhân ngừng lại, cho dù đã chấp nhận nhưng bà vẫn không kiềm chế được kích động. Sau một lúc khôi phục bình tĩnh, ý thức được bản thân vừa thất thố, bà liền xấu hổ khẽ ho vài tiếng...
Thịnh Mẫn quan sát sự biến hóa trên khuôn mặt bà, cậu gật đầu tỏ vẻ đã hiểu...
Bà nhìn Thịnh Mẫn đầy ý vị rồi quay ra phía ngoài...
Hai người họ đang ngồi dựa vào nhau trên ghế. Tiếu Đường hình như bị ốm, y húng hắng ho khan, mà Khuê Hiền – người tưởng chừng không biết quan tâm là gì kia đang vỗ nhè nhẹ lên lưng y hết sức ôn nhu...
Triệu phu nhân cười hạnh phúc, ánh mắt nhu hòa hơn trước rất nhiều:..
- Tuy rằng chưa thể nghĩ thông suốt, nhưng nếu Khuê Hiền muốn cùng ai một chỗ ta cũng đều đáp ứng...chỉ cần nó vui vẻ là tốt rồi...
Trái tim như bị đâm một nhát, đau đớn tràn ra tựa thủy triều dâng. Bọn họ có thể giống như những người bình thường yêu nhau. Thậm chí bọn họ còn được người thân chúc phúc...
Thật sự là kết thúc vô cùng tốt đẹp. Đáng tiếc, đối với cậu nào có quan hệ gì đâu? Chính mình nhiều lắm cũng chỉ là khán giả, đứng nhìn hai người ấy hạnh phúc mà ghen tỵ thôi...
Đôi mắt có chút nhức nhối, muốn khóc mà không khóc được. Nước mắt sớm đã cạn từ cái ngày hắn quyết định rời bỏ cậu để đi theo Tiếu Đường mất rồi...
Không phải của mình thì dù thế nào cũng chẳng giữ được, chân lý này cậu đã hiểu từ lâu vậy mà bấy lâu nay vẫn luôn luôn cố chấp.....
Trên bàn cơm, Khuê Hiền cùng Thịnh Mẫn lặng yên tuyệt đối. Trái lại, Tiếu Đường cùng Triệu phu nhân lại trò chuyện thật vui vẻ, y còn thuận miệng khen ngợi tài nấu nướng của cậu không ngớt...
- Phòng cho khách đã đổi chăn đệm mới, anh ngồi máy bay lâu như thế nhất định cũng mệt rồi, cố nghỉ ngơi sớm nhé! – Thu thập gọn lẹ xong, Tiếu Đường vừa đỡ Khuê Hiền về phòng vừa hướng Thịnh Mẫn nói...
Cậu giả vờ như không nghe thấy, chiếc bát đang rửa cứ đưa qua đưa lại trên tay...
- Thịnh Mẫn, con ngồi chơi với Khuê Hiền đi, để Tiếu Đường tiễn bác về...
Triệu phu nhân nói vọng vào bếp, sau đó cùng Tiếu Đường bước ra cửa.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên