Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
huê Hiền xốc Thịnh Mẫn còn đang nửa mê nửa tỉnh vào trong xe, tuy không nói gì nhưng động tác lại rất cẩn thận, thậm chí còn giúp cậu buộc cả dây an toàn...
- Trước tiên đi ăn cơm đã, người giúp việc đều về hết rồi! – Khuê Hiền quay đầu sang bên khẽ nói...
Thịnh Mẫn giật giật môi, bởi cái mũi vừa sưng vừa đau nên thanh âm phát ra tựa tiếng muỗi kêu:..
- Hay là về nhà...để tôi làm bữa.....
Khuê Hiền nhíu mày, nhăn nhó nhìn cái mặt tím bầm của cậu:..
- Anh như thế này còn tự làm cái gì?..
Thịnh Mẫn đang định nói "Không sao cả", lời còn chưa thoát khỏi miệng, Khuê Hiền đã nhanh tay khởi động xe phóng vèo một cái...
Bất quá nói thì nói như vậy nhưng hắn vẫn theo lời cậu mà trở về nhà. Đưa hai tay vòng qua người Thịnh Mẫn, hắn nửa ôm nửa dìu cậu đến phòng khách, đặt cậu ngồi an ổn trên ghế sô pha...
Mới vừa ngồi xuống, Thịnh Mẫn đã nhấp nhổm vịn tay ghế định đứng lên:..
- Cậu muốn ăn cái gì? Tôi đi làm ngay!..
- Ngồi tại chỗ cho tôi! – Khuê Hiền không kiên nhẫn trừng Thịnh Mẫn một cái, sau đó xoay người vào bếp...
Thịnh Mẫn mở to mắt nhìn Khuê Hiền bật bếp trưng mì thành thục, nhất thời có phần hoài nghi bản thân đang nằm mơ. Đợi Khuê Hiền mang hai bát mì to ụ, bỏ thêm trứng rồi bưng đến trước bàn, cậu mới biết được việc hắn tự nấu nướng là có thật...
- Anh ngốc cái gì, tôi ở bên Mỹ thường xuyên làm món này, ăn đi ăn lại đến phát chán rồi!..
Thịnh Mẫn cảm thấy bản thân thật hết thuốc chữa, cư nhiên chỉ vì một chút ôn nhu của Khuê Hiền mà cảm động đến suýt rơi nước mắt. Hương thơm ngào ngạt từ tô mì bốc lên khiến bụng cậu réo rắt biểu tình, khổ nỗi mồm còn đang sưng tấy nên chả ăn vô miếng nào. Cậu trơ mắt ngồi nhìn Khuê Hiền xử lý nhanh gọn tô mì trong vài giây, khóe miệng nở nụ cười bất đắc dĩ...
Nhận thấy mình đang bị nhìn chăm chú, Khuê Hiền ngẩng lên thắc mắc:..
- Anh không ăn à?..
Thịnh Mẫn chỉ chỉ miệng đáp:..
- Đau quá!..
Nam nhân đối diện lập tức lộ ra biểu tình "Phiền phức", bất quá lần này hắn thực kiên nhẫn với cậu, chỉ hờ hững khuyên nhủ:..
- Dù gì cũng nên cố ăn một chút, anh muốn đói chết sao?..
Thịnh Mẫn tròn mắt bất ngờ...hôm nay Khuê Hiền chẳng dễ nổi quạu như trước, cậu những tưởng hắn phải đập bàn mắng tơi bời lâu rồi chứ...
Tay vừa đưa lên cầm đũa khều khều vài sợi mì, bỗng nhiên hắn giựt lấy đôi đũa ném sang bên:..
- Thôi, đừng ăn nữa!..
Người này thật sự là âm tình bất định, trái tim Thịnh Mẫn đang đập thình thịch vì sự ôn nhu của hắn mấy phút trước giờ lại xìu xuống như bong bóng xì hơi...
Khuê Hiền đem hai tô mì trước mặt thu hết lại, đoạn quay qua đỡ Thịnh Mẫn vào phòng, trước khi ra khỏi cửa còn không quên dặn dò:..
- Chờ tôi một lát, tôi đi mua cái gì dễ ăn cho anh!..
Thịnh Mẫn nằm trên giường mơ mơ màng màng một lúc thì ngủ quên mất. Tới khi tỉnh lại đã không biết là mấy giờ, Trong phòng tối đen, cậu tập tễnh nhảy đến chỗ công tắc bật đèn, ánh mắt đảo qua tủ đầu giường liền thấy trên đó đặt một bát cháo tổ yến...
Lấy tay sờ vào cạnh bát, vẫn còn nóng, xem ra Khuê Hiền trở về chưa lâu...
Thử gọi Khuê Hiền vài lần, nhưng thanh âm phát ra bị cản trở bởi vết thương nên rất nhỏ, cơ thể mệt mỏi đói meo thật khó chịu, cậu đành ngồi xuống cố chiến đấu với bát cháo...
Hương vị thật ngon và vừa miệng, chẳng biết có phải do từ bé đến giờ Khuê Hiền chưa từng tự mua cho cậu đồ ăn gì nên mới có cảm giác lạ lẫm này không. Ăn hết hơn phân nửa bát, Thịnh Mẫn chậm chạp bước xuống giường...
Cậu không tự chủ mà tiến đến phòng Khuê Hiền, cửa phòng khép hờ, bên trong truyền ra tiếng nói...
Thịnh Mẫn biết mình không nên nghe lén, nhưng đôi chân dường như bước đi một cách vô thức, tai cũng nhạy bén hẳn lên...
Trong phòng truyền đến giọng nói ôn nhu của người kia, đó là thanh âm chỉ xuất hiện khi hắn trò chuyện cùng Tiếu Đường. Cảm giác không cam lòng cùng ủy khuất tựa như ung nhọt xâm nhập vào huyết mạch khiến Thịnh Mẫn hít thở ngày một khó khăn hơn...
Thịnh Mẫn đã đến cực hạn rồi. Trước đây cậu luôn làm mọi việc thật tỉ mỉ chu đáo, chỉ cầu mong nhận được chút quan tâm của Khuê Hiền, nhưng bây giờ cậu tin rằng, cho dù cậu cố gắng tới bao nhiêu đi chăng nữa, hắn cũng sẽ không để ý đến cậu....
Khuê Hiền...tôi rốt cuộc không bằng Tiếu Đường ở điểm nào? Vì sao cậu lại đối xử với tôi tàn nhẫn như thế?...
- Anh tới đây làm gì? – Cửa không biết đã mở ra tự bao giờ, Khuê Hiền kinh ngạc hỏi...
Chẳng muốn để ý đến hắn, Thịnh Mẫn xoay người định rời đi...
Cổ tay đột nhiên bị kéo lại, trên lưng truyền đến sức nặng từ đằng sau, cả người cậu dường như lọt hẳn vào trong lòng Khuê Hiền...
- Buông tôi ra!..
Thịnh Mẫn giãy dụa kịch liệt, nhưng Khuê Hiền vẫn một mực giữ nguyên tư thế, bàn tay hắn đưa lên giữ cằm, chiếm lấy bờ môi cậu....
Không muốn nhìn thấy hắn......
Không muốn tiếp tục bị hắn trêu đùa.....
Thoát khỏi vòng tay hắn.....
Rời đi nơi này...mãi mãi......
Đầu lưỡi Khuê Hiền dây dưa cuốn lấy lưỡi cậu, hương vị quen thuộc của hắn tràn ngập trong khoang miệng khiến cậu chẳng còn sức chống cự...
Cậu biết ở bên cạnh hắn sẽ chỉ toàn đau khổ...nhưng xúc cảm trái tim đã phản bội lại lí trí của bản thân. Môi và mũi ẩn ẩn đau, nụ hôn này quá mức chân thật, chân thật đến nỗi khiến cậu say mê đắm chìm...
Trong lòng Thịnh Mẫn chua xót tột cùng, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.....
Cảm giác có chút kì lạ, Khuê Hiền ngừng lại, hai tay nâng mặt Thịnh Mẫn lên, hắn dùng ngón cái giúp cậu lau nước mắt...
- Ngoan...đừng khóc...anh bây giờ thật dễ khóc. Trước đây anh rất lợi hại a, cánh tay trật khớp cũng không kêu một tiếng...
- Cho nên cậu mới đánh tôi? – Thịnh Mẫn ngẩng đầu oán trách...
Khuê Hiền thấy người đối diện giận dữ liền tỏ ra khó xử, hắn cười lấy lòng trông thật đáng yêu...
Trong nháy mắt, Thịnh Mẫn tựa hồ thấy được Khuê Hiền của mười mấy năm trước, là nhóc tì lúc nào cũng làm nũng với cậu, là Triệu Khuê Hiền luôn cần Lý Thịnh Mẫn đi theo bảo hộ...
Thịnh Mẫn vốn chẳng phải dạng yếu đuối hay khóc lóc. Hồi bé cậu cùng Khuê Hiền học trường tư toàn những cậu ấm cô chiêu mắt cao hơn đầu. Mà Khuê Hiền chính là kẻ chưa bao giờ coi ai ra gì nên khó tránh khỏi gây hiềm khích. Khi đó, mọi người trong trường ai ai cũng biết "tiểu bá vương" Triệu Khuê Hiền luôn có một cậu bé thư đồng vóc dáng nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú theo sau. Cậu bé ấy khi Khuê Hiền gặp nạn luôn đứng ra bênh vực. Cậu bé ấy tuy không giỏi võ nhưng dù bị đánh thế nào cũng không rên một tiếng. Và cậu bé ấy trong tâm trí nhóc tì Khuê Hiền luôn là một anh hùng...
Thậm chí có khi về nhà bị Triệu gia quở trách, Thịnh Mẫn cũng chỉ một mình chịu tội, cậu thực sự chẳng hề thấy ấm ức, tâm trí lúc nào cũng tràn đầy cảm giác tự hào vì đã bảo vệ được hắn...
Khuê Hiền hồi đấy thực sự ỷ lại vào Thịnh Mẫn, nếu Thịnh Mẫn không có bên mình, hắn sẽ kêu gào không chịu ăn cơm, không chịu đi ngủ. Một lần Thịnh Mẫn bị bệnh không đến trường được, Khuê Hiền liền nhất định trốn học để túc trực bên giường cậu, nũng nịu đòi cậu mau khỏe để cùng chơi với hắn...
Kí ức của hơn chục năm về trước, giờ tái hiện lại trong đầu Thịnh Mẫn tựa như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua...
Vốn hai người có thể duy trì sự tốt đẹp thơ ngây đó mãi mãi, nhưng chính bởi cậu đã nảy sinh những tình cảm trái tự nhiên với Khuê Hiền nên cậu và hắn mới phải dây dưa lằng nhằng trong mối quan hệ mờ ám này...
Nếu cậu không yêu hắn sâu đậm như thế, có lẽ giờ mọi việc đã đi theo chiều hướng ngược lại hoàn toàn rồi...
Dưới ánh đèn mờ nhạt, Thịnh Mẫn nhìn thấy Khuê Hiền đang đung đưa trước mắt, mồ hôi thấm đẫm trên ngực như hoa lửa, cảm giác tựa hư vô cùng thỏa mãn này khiến toàn bộ cơ thể cậu dường như bị kích thích đến cực điểm...
- Khuê Hiền...nhanh...nữa.....
Người phía trên cười khẽ một chút, tiếp ngay sau đó là sự xâm nhập mạnh mẽ đầy ma lực...
- A....a.....
Thịnh Mẫn giải phóng hoàn toàn cảm xúc của bản thân, chỉ có làm như thế cậu mới cảm giác được Khuê Hiền đang thuộc về cậu...
Bởi quá mệt mỏi, Thịnh Mẫn chưa kịp tắm rửa đã trầm trầm ngủ. Khi tỉnh lại, toàn thân đau nhức vô lực, đưa mắt sang bên...Khuê Hiền không thấy đâu cả...
Gắng gượng bò ra khỏi giường, lết từng bước đến buồng vệ sinh, quả nhiên cậu nghe được bên trong có tiếng nói...
Thịnh Mẫn cảm giác toàn bộ tế bào đều đang phẫn nộ, rối loạn. Ngực đập bang bang từng hồi, tựa như có gì đó sắp không nhịn nổi mà trào ra...
Trong nháy mắt, cậu đã làm một việc tưởng chừng điên rồ nhất, đó là đẩy cửa tiến vào, đoạt lấy điện thoại trên tay Khuê Hiền...
- Đừng gọi cho Tiếu Đường nữa! - Thịnh Mẫn rống giận, môi bởi vì đau đớn mà run rẩy, thanh âm khàn khàn như vọng tới từ cõi xa xăm nào...
Khuê Hiền sửng sốt mất ba mươi giây, hắn thay đổi sắc mặt thành trầm tĩnh dị thường, sau đó thô bạo cho Thịnh Mẫn một cái bạt tai...
Mùi máu tươi theo khoang miệng xộc lên, Thịnh Mẫn bị nghẹn tới thiếu chút nữa ngạt thở, chính là...nếu so sánh cảm giác này với sự phẫn nộ trong lồng ngực, tất thảy đều không đáng kể...
- Tôi không muốn...không muốn cậu gọi điện thoại cho Tiếu Đường....tôi không muốn!..
Thịnh Mẫn gắng gượng đứng dậy, mu bàn tay quẹt máu mũi, biểu tình kiên định của cậu thực sự chật vật đến mức buồn cười...
Khuê Hiền lẳng lặng nghe tiếng nói truyền ra từ trong điện thoại:..
"Này, Khuê Hiền, cậu còn ở đó không?"..
- Đưa điện thoại cho tôi! – Thanh âm lạnh lẽo khiến người ta không rét mà run...
Thịnh Mẫn cật lực lắc đầu:..
- Không! Đừng đối xử với tôi như thể tôi không biết gì!..
Trên mặt rát bỏng, một cái tát, rồi hai, ba cái thay phiên nhau hạ xuống, Thịnh Mẫn đau đớn lùi về sau, chạm đến vách tường rồi ngồi sụp tại đó. Mặt đã không còn cảm giác, nhưng trái tim lại như bị xé thành hai nửa...
- Đưa.Di.Động.Cho.Tôi!..
Giờ phút này, cậu chẳng còn chút sợ hãi nào, chỉ một mực đưa hai tay ra phía sau, đôi mắt đau đáu nhìn vào hắn, như đang chứng minh điều gì đó, như đang tìm lại kí ức nào đó...
Hành động tiếp theo của Khuê Hiền, cậu không nhìn rõ, chỉ thấy bụng đau đớn khôn tả, cả người bị mất thăng bằng ngã vật ra. Tay, chân, rồi ngực, tất cả chỉ còn lại sự tê dại tột cùng...
Khuê Hiền không khống chế được cơn tức giận, hắn đá Thịnh Mẫn cuộn tròn trên mặt đất, từng cú từng cú đều không hề nể nang mà giáng xuống thật mạnh...
Người phía dưới không cầu xin, cũng không kêu gào, chỉ lẳng lặng đem mặt giấu sau cánh tay, máu mũi từ mặt chảy xuống rất nhiều, nhuộm đỏ một mảng áo sơ mi trên người.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên