The oldest books are still only just out to those who have not read them.

Samuel Butler

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
hà của Lý Hách Tể không lộn xộn giống trong tưởng tượng của Thịnh Mẫn. Tuy chẳng đến mức quá tiện nghi nhưng cũng coi như sạch sẽ. Hơn một trăm mét vuông mà chỉ có mỗi mình hắn ở, thật là phí phạm!..
Bất quá giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện này, Thịnh Mẫn đang lo ngay ngáy về tiền thuê nhà sắp tới, dù gì cậu cũng không thể ở không nhà người khác được...
- Sao tự dưng cậu lại nghĩ thông suốt thế? – Mang đồ đạc của Thịnh Mẫn vào phòng xong, Hách Tể liền lôi cậu đến ghế sô pha "ép cung"...
Thịnh Mẫn làm thinh...
Nếu như có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi, có chúa mới biết từ lúc trèo lên xe Hách Tể rồi về đến đây, cậu đã nhìn cái màn hình di động đen ngòm kia bao nhiêu lần...
Thấy người đối diện im lặng, Hách Tể cũng không cố hỏi thêm, điều này càng làm Thịnh Mẫn bất an...
- Tôi nghĩ...có khi tôi nên ra ngoài tìm phòng thì hơn... – Thịnh Mẫn đứng bật dậy, vội vàng đi tìm hành lý của mình...
Hách Tể dõi theo cậu, biểu tình lộ vẻ nghi hoặc:..
- Sao bỗng dưng hớt hơ hớt hải vậy? Chẳng lẽ cậu sợ tôi làm gì cậu?..
Thịnh Mẫn sửng sốt một chút, suy sụp ngồi phịch xuống ghế:..
- Thực ra...chỉ là tôi không muốn quấy rầy cậu!..
- Đừng suy nghĩ lung tung! – Hách Tể cười rộ lên, bộ dáng trông thật hào sảng – Nhà tôi còn nhiều phòng trống lắm, để không cũng chả làm gì, cậu cứ yên tâm!..
Ở nhà Hách Tể khoảng bốn năm ngày, Thịnh Mẫn bắt đầu thích nghi với nơi đây. Thậm chí cậu còn nghĩ rằng, nếu tiếp tục sống như thế này, có lẽ cậu sẽ quên được Khuê Hiền không biết chừng...
Thịnh Mẫn cố gắng cắt đứt mọi liên lạc cùng người kia. Để đảm bảo không chạm trán Khuê Hiền, cậu ở lì trong nhà vài ngày không chịu ra ngoài. Hách Tể ban ngày phải đi làm, buổi tối về rất muộn. Thịnh Mẫn không muốn mình trở thành kẻ vô dụng liền giúp Hách Tể nấu cơm dọn dẹp nhà cửa. Hai người buổi tối sau khi ăn cơm xong sẽ xem ti vi hoặc tán gẫu. Thời gian cứ trôi qua dần như thế cho đến một ngày.....
Sáng hôm đó, Hách Tể đi công tác xa nên phải rời nhà sớm hơn một tiếng. Thịnh Mẫn sau khi làm bữa sáng và tiễn hắn xong liền vào phòng lấy sách ra đọc giết thời gian...
Vừa mới đọc được khoảng mười trang mà mắt đã ríu vào với nhau, đang thiu thiu ngủ thì chợt nghe có tiếng chuông bên ngoài, chắc tên Hách Tể kia quên đồ nên về lấy chăng?..
Cửa vừa mở ra, Thịnh Mẫn há hốc mồm nhìn người đang đứng trước mặt, tay đưa lên muốn đóng cửa nhưng chẳng còn kịp, người nọ nhanh hơn một bước đã chen chân tiến vào trong nhà, đôi mắt gườm gườm Thịnh Mẫn như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu...
- Cậu...cậu......
Khuê Hiền khoanh tay trước ngực, ánh mắt vẫn không buông tha, một mực theo dõi nhất cử nhất động của Thịnh Mẫn, mọi oán hận tích tụ trong đó như muốn xẻ nát người cậu làm đôi...
Lát sau, Thịnh Mẫn kịp phản ứng, cắn răng ra vẻ trấn định...
- Sao cậu biết mà tới nơi này?..
Khuê Hiền cười khẩy đáp:..
- Chuyện đó không quan trọng, quan trọng là...tôi đã tìm được anh...
"Cậu căn bản không cần tôi thì tìm tôi làm gì?" - Thịnh Mẫn ấm ức nghĩ nhưng chẳng dám thốt thành lời...
- Theo tôi trở về!..
Tay đột nhiên bị giữ chặt, Thịnh Mẫn vùng vẫy, nhảy đến sát bên tường, cảnh giác nhìn người nọ...
- Tại sao lại rời đi? – Khuê Hiền thấy như vậy liền thay đổi biểu tình, nét mặt trở nên ôn hòa hơn...
- Không tại sao cả! – Thịnh Mẫn ngẩng đầu, chẳng chút trốn tránh đối diện với hắn, lúc sau như nghĩ tới điều gì lại phẫn nộ cúi gằm mặt xuống...
- Anh có ý gì đây? – Khuê Hiền lờ đi sự phản kháng yếu ớt kia, hắn cố chấp vươn tay tới kéo thật mạnh – Rốt cuộc anh đã sử dụng thủ đoạn nào mà khiến cái tên Hách Tể đó chịu cho tá túc mấy hôm nay. Bản thân không một xu dính túi, lương tháng để hết tại chi nhánh. Nếu tôi không tìm tới đây, có lẽ anh vẫn sẽ dùng kĩ xảo để hắn ta nuôi anh cả đời đúng không?..
Thịnh Mẫn căm tức trừng mắt nhìn Khuê Hiền quát:..
- Đừng có nói hươu nói vượn! Hách Tể không phải là người như thế!..
- Anh chẳng nói chẳng rằng bỏ của chạy lấy người, tôi đến bây giờ cũng không nghĩ anh lại là kẻ vô tình bạc nghĩa đến như vậy!..
Thịnh Mẫn bị hắn mỉa mai liền nín thinh, tay vô lực rũ xuống hai bên hông...
- Mau, theo tôi về ngay! – Khuê Hiền lợi dụng cơ hội càng kéo mạnh hơn...
- Không! Đừng có ép tôi! Tôi muốn sống cuộc sống của riêng mình!..
- Anh ngoài việc làm bảo mẫu cho tôi còn có thể làm nên chuyện gì? Bớt suy nghĩ nực cười đi!..
Khuê Hiền vừa nói xong liền cảm thấy hối hận, hắn thôi giằng co với Thịnh Mẫn, cảm giác áy náy dâng lên khiến hắn ngớ ra một lúc lâu. Nhưng Triệu Khuê Hiền vẫn là Triệu Khuê Hiền, chần chừ không phải phong thái của hắn. Đưa mắt nhìn cậu, giọng nói hắn trở nên nghiêm túc hẳn:..
- Được, chỉ cần anh nói rõ lý do vì sao phải rời đi, nếu tôi cảm thấy hợp lý sẽ không ép anh về nữa....
Chẳng lẽ cậu lại nói cho hắn biết, rằng cậu yêu hắn, cậu không muốn hắn kết giao với Tiếu Đường, cậu ghen đến phát điên, chỉ muốn hắn là của riêng mình....
Những lời đó, sao có thể nói trước mặt hắn, bởi cậu biết nếu hành động hồ đồ như vậy sẽ rước lấy hậu quả chả hay ho gì. Thịnh Mẫn liều mạng cắn môi, ngăn không cho nỗi ấm ức dồn nén bấy lâu tràn ra khỏi miệng...
Cậu đã nhẫn nhịn bao năm nay, đến mức điều đó đã trở thành thói quen khó bỏ, nhưng càng nhẫn nhịn lại càng không cam lòng, tâm trạng tưởng như dịu đi mấy hôm trước giờ lại nhen nhúm rối bời...
- Anh khóc cái gì chứ? – Khuê Hiền chắc mẩm Thịnh Mẫn đã mềm lòng, hắn khẽ nắm tay người kia, nhét vào trong xe, đoạn lấy chìa khóa khóa cửa nhà Hách Tể lại – Sẽ có người thông báo cho Hách Tể biết, giờ thì về nhà được chưa?..
Đến tận khi về tới Triệu gia, dù Thịnh Mẫn có năn nỉ gọi một cú cho Hách Tể cũng bị Khuê Hiền ngăn cấm, hắn thô bạo kéo cậu lên lầu mặc cho cậu kịch liệt giãy dụa...
- Mau buông ra! Tôi không muốn bị cậu sai bảo nữa!..
Khuê Hiền chẳng ngờ bản thân bị cự tuyệt dữ dội như thế, hắn thoáng kinh ngạc một chút, từ trước đến nay chưa bao giờ Thịnh Mẫn lại phản kháng hắn đến mức này. Mặt bỗng chốc tối sầm lại, hắn dùng sức đẩy ngã cậu trên sàn, đôi mắt tràn đầy vẻ lạnh lùng khó coi...
- Tôi không muốn lúc nào cũng nhất nhất nghe theo lời cậu, cho nên...làm ơn buông tha cho tôi! - Không quản người giúp việc đang ở dưới lầu nghe ngóng, Thịnh Mẫn phẫn nộ kêu to...
- Hừ! – Khuê Hiền cười lạnh – Đã về đây rồi còn giả bộ cái gì!..
Thịnh Mẫn tức điên người, cậu liều mạng sử dụng cả tay chân đấm đá loạn xạ. Tuy nhiên Khuê Hiền đã nhanh gọn bắt lấy, dồn cậu vào chân tường. Đôi co thêm vài phút, đột nhiên hắn nhớ ra điều gì đó liền gằn giọng:..
- Anh đã qua đêm cùng Hách Tể đúng không?..
- Đúng thì thế nào?..
Ngay lập tức, một loạt quyền cước hướng trên người Thịnh Mẫn đánh tới. Cậu dùng sức chống nửa người cố gắng đứng lên nhưng vô dụng, đau đến mức hít thở không thông. Thịnh Mẫn cười khổ, hắn ra tay quả thực không lưu tình...
Như phản xạ có điều kiện, Thịnh Mẫn mơ hồ hướng Khuê Hiền đưa tay, muốn hắn kéo cậu lên, khóe môi bầm tím khẽ hô tên hắn...
Tên đầu sỏ gây chuyện giờ mới phục hồi tinh thần, hắn vội vàng lấy từ đầu giường cuộn khăn giấy bịt kín cái mũi đang chảy máu của cậu...
- Ngửa đầu lên, tôi đưa anh đi bệnh viện!..
Thịnh Mẫn làm theo, sau đó cảm giác cơ thể nhẹ hẫng, bản thân được Khuê Hiền bế lên đặt vào trong xe. Ở góc độ này, Thịnh Mẫn mơ mơ hồ hồ nhìn được chiếc cổ cao thanh tú nhưng không thấy rõ vẻ mặt người kia...
Ngồi trong xe, Thịnh Mẫn thanh tỉnh dị thường, cậu không nói gì mà chỉ ngước mắt nhìn nam nhân bên cạnh, rốt cuộc hắn hành động như thế là sao, cậu chẳng tài nào hiểu nổi...
Tới bệnh viện kiểm tra, xương bả vai của cậu bị rạn một chút, nhiều chỗ trên cơ thể bầm tím. Thương tích như thế chưa thể nói là nặng nhưng cũng không phải nhẹ. Băng bó xong xuôi, Thịnh Mẫn nói với nhân viên bệnh viện mình té nên mới thành như vậy. Bác sĩ nghe xong liền cau mày nhăn nhó, nhẹ giọng khuyên nhủ:..
- Người trẻ tuổi, còn trẻ thì cố mà giữ sức khỏe, đừng có hở một tí là đánh nhau, ngươi xem, bị thương chẳng phải thiệt vào thân hay sao?..
Khuê Hiền đứng im một bên lắng nghe, ra vẻ hoàn toàn không liên quan đến việc này...
Truyền một bình muối, sau đó nhận bệnh án đã hoàn tất, Thịnh Mẫn cà nhắc đi phía trước, Khuê Hiền lững thững bước theo...
Lúc nãy chưa thấy đau nhiều, bây giờ vết thương sưng lên liền nhức nhối khắp người, bắt đầu từ mũi, sau đó đến môi, chân tay đều cảm thấy bủn rủn vô lực...
Khuê Hiền vẫn làm thinh từ lúc ra khỏi bệnh viện, có thể hắn chưa nguôi giận...
"Nếu cứ tiếp tục tình trạng này, kế tiếp mấy ngày tới sẽ phải ở cùng nhau thế nào?" Thịnh Mẫn chán nản ngẫm nghĩ...
Cậu sợ nhất là Khuê Hiền sẽ lại đối đãi cậu giống như trước, coi cậu là bảo mẫu, là công cụ tiết dục, chẳng hề có tình cảm nhưng vẫn không buông tha, dây dưa mãi từ năm này qua tháng khác. Đã thế, cậu sẽ không phục tùng hắn, cậu cũng chả thèm giải thích về mối quan hệ giữa mình và Hách Tể. Nếu Khuê Hiền hiểu thế nào thì cứ để cho hắn hiểu như vậy đi!..
Thịnh Mẫn thực sự không biết mọi việc sao lại biến thành như vậy, vừa nghĩ tới từ nhỏ hắn và cậu cùng nhau lớn lên, coi nhau như anh em một nhà liền cảm thấy bi ai tột cùng...
Càng nghĩ càng loạn, ngay cả đầu óc cũng ong ong quay cuồng...
- Làm sao vậy? – Nghe thấy tiếng nói bên tai, Thịnh Mẫn mới ý thức mình đang nhăn nhó xoa xoa trước trán...
Khuê Hiền tiến lên trước, hai tay đỡ lấy bả vai cậu...
Có chỗ để dựa vào, cậu liền thở phào thả lỏng cơ thể, chẳng ngờ do quá chóng mặt nên đã ngã xuống đất. Trong mơ hồ cậu nhận thấy dường như mình đã bay đến một nơi rất xa, nơi đó không có đau khổ và mệt mỏi, chỉ còn sự bình yên mà cậu luôn mơ ước.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên