A good book has no ending.

R.D. Cumming

 
 
 
 
 
Tác giả: Công Khắc
Thể loại: Ngôn Tình
Biên tập: Oanh2
Upload bìa: Oanh2
Số chương: 36
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1200 / 6
Cập nhật: 2015-11-25 19:09:06 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
goài cửa sổ là thành phố náo nhiệt với muôn vàn ánh đèn rực rỡ, mọi thứ đẹp đẽ kia vẫn tồn tại ở một thế giới đối lập với thế giới đang ngự trị trong tim cậu...
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, chẳng mấy chốc đã đến mười giờ tối, vậy mà Khuê Hiền vẫn chưa về...
Thịnh Mẫn sốt ruột gọi liền mấy cuộc điện thoại, nhưng đầu dây bên kia chỉ truyền đến tiếng nói quen thuộc của tổng đài...
"Sẽ chẳng có gì xảy ra đâu, đừng quá lo lắng!" - Thịnh Mẫn tự trấn an bản thân, nhưng càng nghĩ càng vội, cậu không có tâm tình ngồi một chỗ mà bắt đầu đi đi lại lại xung quanh phòng....
Đây là nơi đất khách quê người, Khuê Hiền ra ngoài ngay cả chứng minh thư cũng không mang, nhỡ làm sao thì......
Nghĩ đến đây, cậu nhanh chóng chạy thẳng xuống lầu, trong đầu cậu lúc này tràn đầy những hình ảnh tai nạn giao thông, giết người cướp của đăng đầy trên báo. Khẽ nhắm mắt lại nhằm xua bớt đi nỗi sợ hãi, cậu bước nhanh hơn về phía trước...
Thịnh Mẫn không biết nên đi nơi đâu mới tìm được người kia, chỉ có thể lang thang trên các con phố, chú ý những điểm tụ tập đông người, kiểm tra xem có bất thường gì không. Cậu bước...bước mãi...cả tối chưa có gì vào bụng khiến cậu mệt lả, nhìn ai cũng tựa tựa Khuê Hiền...
Thẳng đến nửa đêm, dần dần ngay cả đi cũng chẳng xong, hai bên đùi giống như bị người đánh, đau đớn tê dại. Vừa đói vừa mệt, dạ dày co rút từng cơn khiến cậu muốn nôn mửa...
Tìm thêm vài tiếng nữa mà không có kết quả, Thịnh Mẫn đành trở về khách sạn...
Thịnh Mẫn không rõ mình đã trải qua đêm hôm đó như thế nào. Suốt đêm cậu trằn trọc trên giường với sự sợ hãi và lo lắng bao trùm. Chỉ cần hơi thả lỏng một chút, những hình ảnh đáng sợ mà Khuê Hiền là nhân vật chính trong đó sẽ ám ảnh, khiến cậu hít thở không thông...
Đến tận hôm sau Khuê Hiền mới trở lại...
Tờ mờ sáng Thịnh Mẫn suy yếu đứng lên, đêm qua vì quá gấp gáp cho nên không nghĩ tới, đáng lẽ cậu phải đi báo cảnh sát ngay. Vừa ra đến cửa, cửa phòng liền mở toang, Khuê Hiền mang bộ mặt vui vẻ bước vào, cứ như hắn mới ra ngoài vài phút thôi vậy...
Thịnh Mẫn đứng chết trân tại chỗ, cảm xúc hỗn tạp pha trộn, không biết nên nói sao cho phải...
- Anh đã dậy rồi à? – Người kia chẳng hề để ý đến thái độ của cậu, chỉ buông lời hỏi thăm hờ hững giống như không có chuyện gì xảy ra...
Đối diện với một Khuê Hiền bình tĩnh như thế, Thịnh Mẫn đến một câu chất vấn cũng không cất lên được thành lời...
Có thể do thấy sắc mặt Thịnh Mẫn không tốt, Khuê Hiền quay lại sờ mặt cậu ân cần hỏi:..
- Sao thế?..
- Cả đêm qua cậu đi đâu? – Thịnh Mẫn nhẹ nhàng nói, khẽ hất tay Khuê Hiền ra...
- Sinh nhật một người bạn, tôi uống hơi nhiều nên không tiện trở về, phải đến gần sáng mới tỉnh rượu...
Lúc này Thịnh Mẫn mới chú ý, hơn phân nửa đồ đạc bọn họ mua khi đi dạo phố đã biến mất. Hôm qua đồ chất cả đống trên giường, mà bây giờ nhìn lại còn có hai, ba bộ quần áo....
Hóa ra hầu hết đều để tặng sinh nhật người bạn kia. Hóa ra việc đi du lịch cùng cậu chỉ là cái cớ. Hóa ra.......
Thịnh Mẫn cắn chặt môi, cố gắng đè nén cảm xúc đang dâng lên trong lòng, nhưng vành mắt càng ngày càng đỏ lên đã tố cáo cậu...
- Chẳng qua tôi về chậm một chút, anh giận dỗi cái gì?..
Khuê Hiền cau mày khó chịu, hắn thấy Thịnh Mẫn chăm chú nhìn vào khoảng không xa xa, hai tay thõng xuống như thể mất hết sức lực...
- Tôi vẫn một mực chờ cậu....nhưng dù chờ thế nào...cậu đều không trở lại... - Thịnh Mẫn cật lực đè nén nỗi thống khổ của bản thân, thanh âm dần trở nên rời rạc đứt quãng - Tôi đi khắp mọi nơi để tìm cậu...không ngừng tìm...tôi gọi điện thoại liên tục cậu cũng không nhấc máy. Giữa thành phố này...tôi không quen biết ai...chỉ có thể liều mạng tìm kiếm......
Thịnh Mẫn lảo đảo bước tới trước, đem mặt vùi vào lồng ngực Khuê Hiền, bả vai rung lên nhè nhẹ...
- Tôi chẳng phải đã trở về hay sao – Khuê Hiền khẽ thở dài, hai tay đưa ra ôm chầm lấy cậu, dịu dàng vỗ lên tấm lưng nhỏ bé ấy – Được rồi, ngoan, đừng khóc!..
- Người bạn cậu dự sinh nhật hôm qua...là Tiếu Đường đúng không?..
- Đúng! – Hắn thản nhiên trả lời, không hề trốn tránh, tàn nhẫn mà đáp lại...
Thịnh Mẫn hơi chấn động một chút, bàn tay nắm góc áo Khuê Hiền càng thêm dùng sức, huyết mạch dường như bị đảo lộn. Trong một khắc, cậu nghĩ có lẽ mình sẽ phát điên mất, nhưng cuối cùng, ngay cả khí lực để nổi điên cũng không có, chỉ là chậm rãi cúi thấp đầu im lặng....
Vô lực....
Chán chường....
Mệt mỏi....
Ban đầu khi xác định tình cảm của mình với Khuê Hiền, Thịnh Mẫn đã tự nhủ nếu có một ngày Khuê Hiền phải kết hôn, chỉ cần hắn không đuổi cậu đi, cậu sẽ nguyện ý lưu lại bên hắn....
Nhưng cậu chưa bao giờ ngờ tới, người cướp đi trái tim Khuê Hiền...cũng giống như cậu...là đàn ông....
Vừa nghĩ đến đây, đầu dường như muốn nứt ra, đau đớn khôn tả.
o O o
Bởi vì tổng công ty có việc gấp, hai người bọn họ đến hôm thứ tư đành phải về nước. Trước khi lên máy bay, Tiếu Đường đã đến tiễn Khuê Hiền. Chiếc đồng hồ có giá trị vài ngàn đô đeo trên tay hắn, chính là chiếc đồng hồ Khuê Hiền ướm thử vào tay cậu hôm đi dạo phố...
Thịnh Mẫn không rõ Khuê Hiền sẽ giới thiệu mình với Tiếu Đường như thế nào, có lẽ là vệ sĩ, trợ lý, thư kí, tài xế. Nhưng rốt cuộc, hắn không hề đề cập đến cậu dù chỉ một câu...
Tiếu Đường mỉm cười tạm biệt Thịnh Mẫn, cảm ơn cậu chiếu cố Khuê Hiền suốt thời gian vừa qua...
Còn cậu, dù chỉ nhếch môi lên cũng không được, cậu chẳng thể che giấu được sự ghen tỵ của bản thân, cố kìm nén không rơi lệ đã là cực hạn rồi...
- Đừng làm thế, Tiếu Đường sẽ hiểu lầm đấy! – Khuê Hiền vừa chuyển hành lý vừa nhỏ giọng dặn dò...
Thịnh Mẫn nghĩ cả đời này mình sẽ không hề ghen tỵ, vì vốn dĩ chẳng có gì thuộc về cậu từ lúc cậu được sinh ra. Bị mẹ bỏ rơi lúc mới lên ba tuổi, cậu đã sớm quen với việc hứng chịu sự coi thường của mọi người xung quanh...
Nhưng ở khoảnh khắc vừa rồi, cậu ghen tỵ đến muốn nổi điên. Cậu không thể nhường, cũng không muốn nhường. Là cậu và Khuê Hiền cùng nhau lớn lên. Là cậu nắm rõ được mọi thói quen sở thích của hắn. Cũng chỉ có cậu mới chịu được tính tình tùy hứng của người này....
Nhưng...hiện tại, mọi thứ đều trở thành hư vô, tất cả đều biến thành đồ bỏ, bị Triệu Khuê Hiền vứt thẳng tay, giống như vứt một đôi giầy cũ....
Thịnh Mẫn nhiều lúc thấy sự thanh tỉnh của bản thân quả là việc thật thống khổ. Chính vì cậu thanh tỉnh chứ không điên rồ làm loạn lên, Khuê Hiền mới có thể giữ cậu lại, một bên đùa giỡn với cậu, một bên chẳng hề giấu diếm phô bày chuyện tình cảm của bản thân...
Tuy cậu chưa từng nói yêu hắn, nhưng Thịnh Mẫn tin là hắn biết rõ, và hắn đang cố tình lợi dụng sự yêu thương đó một cách triệt để nhất.
Sau khi về nước, cuộc sống tựa hồ không có biến chuyển gì lớn...
Thịnh Mẫn vẫn dậy thật đúng giờ, làm bữa sáng cho Khuê Hiền, đưa hắn đến công ty, thỉnh thoảng Khuê Hiền đòi ăn điểm tâm sẽ ra siêu thị mua bằng được về...
Ngay cả chuyện chăn gối, nếu như hắn muốn, bất kể là ban công hay phòng khách, mọi chỗ đều có thể trở thành nơi thích hợp...
Chính là...hết thảy giống như đều thay đổi. Khuê Hiền nói chuyện với cậu ngày càng ít, ngay cả khi trên giường, tiền hí (bước dạo đầu) cũng ngày càng bớt dần, hắn chỉ việc thô bạo chiếm lấy những gì hắn muốn. Thời gian hắn nói chuyện điện thoại nhiều hẳn lên, trước kia vào máy tính hắn toàn chơi game, giờ đây thêm cả chat MSN đến tận nửa đêm...
Hôm nay công việc ở chi nhánh nhiều vô cùng, Thịnh Mẫn hoàn thành mọi thứ xong đã là hơn bảy giờ tối. Trước đó cậu có gọi điện thoại báo cho Khuê Hiền. Nhưng kì lạ thay hắn chẳng hề oán giận trách móc, còn bảo vừa lúc đồng nghiệp hẹn đi uống rượu, nói cậu cứ từ từ mà làm...
Mấy ngày qua, tinh thần Thịnh Mẫn rất kém, vài người bạn trong công ty đều nhìn ra sự sa sút của cậu, có người đề nghị tổ chức bữa tiệc karaoke nhưng bị Thịnh Mẫn từ chối khéo...
Vừa ra khỏi chi nhánh, trời bỗng dưng đổ mưa, mặc dù không mang theo ô nhưng Thịnh Mẫn không muốn chậm trễ, đành phải che tạm cặp táp lên đầu, hướng bãi đỗ xe chạy...
Nước mưa bắn lên khắp quần, ống quần rất nhanh liền ướt hơn nửa, chỉ mới khoảng một phút trôi qua mà mưa nhỏ dường như đã biến thành bão, gió thổi tốc mọi thứ trên đường, những hạt mưa nặng nề gõ xuống nền đất tí tách tí tách...
Thật đúng là thời tiết tháng sáu, nắng mưa thất thường. Thịnh Mẫn vừa nghĩ vừa chạy đến mái hiên trước cửa hàng gần đó trú tạm...
Xung quanh cậu cũng có nhiều người đang đứng trú mưa, không biết Khuê Hiền đã về tới nhà chưa, Thịnh Mẫn nhìn nước tràn xuống từ mái hiên, tay đưa lên định bấm nút gọi cho người kia:..
- Thịnh Mẫn!..
Thịnh Mẫn tắt máy, quay lại nhìn, bên cạnh là một gương mặt quen thuộc:..
- Đúng cậu rồi, sao tan ca muộn như vậy hả?..
Người vừa nói tên là Lý Hách Tể, hắn là bạn cùng lớp với Khuê Hiền và cậu hồi trung học. Không những thế, Thịnh Mẫn và hắn còn là đồng nghiệp với nhau mấy tháng, chẳng qua nửa năm trước, Hách Tể đã từ chức với lý do chi nhánh quá xa nhà mới của hắn...
- Thật trùng hợp a! – Thịnh Mẫn mỉm cười nhìn người đối diện – Cậu sao lại ở đây thế này?..
- Tôi đến kí hợp đồng, ngờ đâu đang định trở về thì trời mưa. – Hắn trưng ra vẻ mặc bất đắc dĩ trông thật ngộ...
Nghĩ không ra mình nên nói gì tiếp theo, Thịnh Mẫn chỉ có thể ậm ừ:..
- Thế à...?..
Nhưng đối phương hiển nhiên thực hưng phấn, hắn tiến sát bên người cậu, cười xán lạn, bất chấp những giọt mưa đang thi nhau làm ướt vai áo hắn...
- Nửa năm không gặp mà cậu vẫn chả thay đổi gì mấy nha! – Cái miệng toe toét kia của hắn chẳng hề biến đổi, chỉ là hắn gầy hơn trước một ít, tóc cũng cắt ngắn hơn...
- Cậu cũng thế! – Thịnh Mẫn nhanh miệng phụ họa...
Trầm mặc trong chốc lát, Hách Tể nghiêng đầu thắc mắc:..
- Cậu vẫn ở tại nhà Khuê Hiền chứ?..
Bất thình lình bị hỏi thẳng như vậy khiến Thịnh Mẫn hơi xấu hổ, cậu cúi đầu xuống đáp lí nhí:..
- Ừm.....
Hách Tể "Hừ" một tiếng đầy hàm ý, Thịnh Mẫn khó hiểu nhìn về phía hắn:..
- Khuê Hiền, cái tên tiểu tử đó, hắn ta có còn khi dễ cậu giống như trước kia không?..
Thịnh Mẫn ra vẻ thoải mái hướng người bên cạnh cười cười:..
- Hắn có bao giờ khi dễ tôi đâu a!..
- Cậu đừng nói giúp cho hắn, hắn từ nhỏ đã bắt nạt cậu như vậy, lớn lên chắc chả khá hơn là mấy...
Dù sao cũng là bạn học cũ, quan hệ giữa Thịnh Mẫn và Khuê Hiền, Hách Tể nắm khá rõ ràng, nhưng những gì hắn biết chỉ là: Triệu gia nuôi lớn Thịnh Mẫn, Thịnh Mẫn phải có trách nhiệm phục vụ Khuê Hiền.....
Thịnh Mẫn không tiếp tục thanh minh nữa, cậu cười áy náy với Hách Tể, tất nhiên cậu hiểu hắn đang lo lắng cho mình, điều này khiến cậu vui hơn chút ít...
- Cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc rời Triệu gia rồi dọn ra ngoài sống sao? – Hách Tể vẫn không ngừng truy vấn...
Thịnh Mẫn né tránh ánh mắt hắn, hàm hồ đáp:..
- Tôi...không biết.....
- Cậu cũng thiệt là! – Người kia thấy vậy liền hạ thấp giọng, điệu bộ hùng hổ cũng biến mất, thay thế vào là dáng vẻ ngập ngừng như không biết nên nói gì cho phải...
Mưa bỗng dưng nhỏ dần, rồi tạnh hẳn...
- Tôi còn có việc, đi trước nhé! – Thịnh Mẫn chạy gấp đến bãi đỗ xe...
Hách Tể đang đứng bất động vội nói:..
- Chờ một chút! – Sau đó lục từ trong cặp một tấm card nhỏ...
- Đây là danh thiếp của tôi, nếu rảnh thì gọi cho tôi nhé! – Mắt hắn lấp lánh nhìn Thịnh Mẫn...
- Được, tôi sẽ liên lạc với cậu sau! – Nhận lấy danh thiếp, Thịnh Mẫn không nói thêm gì liền vội vã ly khai.
Triền Miên Triền Miên - Công Khắc Triền Miên