Cầu Chúa ban cho con sự thanh thản để chấp nhận những thứ con không thể thay đổi, sự caN đảm để thay đổi những thứ con có thể, và sự khôn khoan để phân biệt những cái có thể thay đổi và không thể.

Dr. Reinhold Niebuhr

 
 
 
 
 
Tác giả: Priest
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Minhloc Cu
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3434 / 102
Cập nhật: 2021-01-29 22:17:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 75: Công Đức Bút (30)
hẳng ai đi tắm mà còn mặc quần áo.
Triệu Vân Lan ngã một phát hoa mày chóng mặt, nước nóng từ vòi hoa sen dội xuống người y rồi bốc thẳng lên đầu làm y càng rối tinh rối mù. Y bám hai tay vào thành bồn tắm xoay sở muốn đứng lên, tấm lưng hơi khom làm nổi lên xương bả vai rõ ràng, cơ bắp săn chắc thu lại nơi vòng eo thon tạo thành đường cong đẹp mắt không sao tả xiết, bên dưới… bên dưới nữa thì Thẩm Nguy không dám nhìn. Chỉ riêng vết máu bầm trên cổ tay bị nước nóng hun đỏ đã đủ để đâm mù hai mắt hắn.
Thẩm Nguy cảm thấy phòng tắm nóng quá, mới vào một giây mà như sắp bị nướng chín đến nơi.
Hắn cuống quýt rút cái khăn tắm lớn từ bên cạnh định ném qua thì phát hiện ra vòi nước còn chưa đóng, thế là luống cuống đóng vòi sen trước, sau đó thật thà lễ độ liếc mắt sang hướng khác, duỗi dài cánh tay phủ khăn tắm lên người Triệu Vân Lan, cuối cùng mới cẩn thận bế y lên cách một tầng khăn tắm thật dày, từ mặt đến mang tai đều đỏ ké.
May mà Triệu Vân Lan không dùng độ dày da mặt tuyệt đỉnh của y để đổ dầu vào lửa. Y không cho Thẩm Nguy bất cứ phản ứng nào, bởi vì đầu óc y đã bị chất cồn và nước nóng quấy thành một đống hồ nhão.
Khăn tắm nhanh chóng bị nhiệt độ cơ thể tẩm ấm, không giấu được hai cái chân dài lơ lửng bên ngoài. Thẩm Nguy nhẹ tay nhẹ chân đặt Triệu Vân Lan đang ôm đầu co tròn người lên giường, nghe tiếng động mạch mình đập thình thịch bên huyệt thái dương.
Sau đó hắn vội vàng rút tay về như bị cái gì làm bỏng, vuốt nhẹ ngón tay bằng động tác cứng ngắc, rồi lúng túng đứng bên cạnh ngây ra hồi lâu.
Mãi đến khi thấy những giọt nước đọng trên gối đầu của Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy mới sực tỉnh cơn mê, vội vã kéo chăn mền qua đắp lên mình y, rồi rón rén nắm một góc khăn tăm, toan rút nó từ dưới chăn ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, Triệu Vân Lan đột nhiên cầm lấy tay hắn.
Lòng bàn tay y ướt át mà ấm áp, sức lực của con ma men mạnh đến kinh người. Y mở hé đôi mắt cơ hồ không có tiêu cự, ánh mắt mơ hồ hơn cả mấy hôm bị mù, gương mặt hơi đỏ ửng.
Thẩm Nguy cảm thấy yết hầu như bốc lửa, cổ họng giật giật, khô rang.
Triệu Vân Lan mở miệng nói câu gì mơ hồ không rõ, Thẩm Nguy cúi người ghé sát vào bên miệng y: “Ngươi nói cái gì?”
Triệu Vân Lan siết chặt tay, lúc này đây, Thẩm Nguy mới nghe rõ lời y nói.
Người nọ nói bằng âm thanh trầm thấp mơ hồ: “Xin lỗi… ta xin lỗi ngươi…”
Thẩm Nguy sửng sốt.
Triệu Vân Lan nắm tay Thẩm Nguy càng ngày càng chặt, chặt đến mức hơi đau.
Thẩm Nguy chậm rãi nghiêng người ngồi xuống bên giường, cẩn thận cách kéo Triệu Vân Lan lên cách một tầng chăn, nhẹ nhàng vuốt ve lưng y mà nói: “Ngươi có gì phải xin lỗi ta đâu.”
Triệu Vân Lan xoay người ôm siết eo Thẩm Nguy, nửa người trần trụi lộ ra bên ngoài. Thẩm Nguy nâng tay mà không có chỗ đặt, đành phải lúng túng ngừng lại lửng lơ, cả người cứng ngắc như đá, trên trán nổi đầy gân xanh.
Một lát sau, hắn mới phát hiện ra cả người Triệu Vân Lan đều đang run rẩy.
Thẩm Nguy nhẹ nhàng tránh ra một chút muốn nâng đầu y lên xem sao, nhưng y lại siết chặt vòng tay ôm hắn. Cùng lúc ấy, Thẩm Nguy hoảng hốt phát hiện ra một mảnh áo của mình ướt đầm. Hắn đưa tay nâng cằm Triệu Vân Lan, thấy trên mặt y không có nước mắt nhưng khóe mắt lại đỏ hoe: “Ngươi…”
Vốn dĩ Triệu Vân Lan say năm phần vẫn có thể giả vờ giả vịt, nhưng lúc này đây rượu bốc lên đầu, lại ngã một cú trời giáng khiến y càng mơ hồ hơn. Có lẽ chính y cũng chẳng biết mình đang nói cái gì, chỉ nhỏ giọng lặp đi lặp lại một câu “Ta xin lỗi”.
Trong lòng Thẩm Nguy dấy lên một ngọn lửa, ba ngàn nhược thủy cũng không thể ngăn được nó hừng hực cháy lên.
Rốt cuộc Thẩm Nguy cũng chậm rãi đặt tay trên tấm lưng trần của Triệu Vân Lan, mỗi tấc da thịt ấm áp đều kích thích thần kinh của hắn. Giọng nói của hắn khản đặc đi và ánh mắt thì tối đen như vực thẳm, hắn ghé vào bên tai Triệu Vân Lan, thủ thỉ: “Người trong cả thiên hạ này đều có lỗi với ta, chỉ trừ một mình ngươi.”
Triệu Vân Lan lắc đầu, bỗng nhiên nhắm mắt lại, trên hàng mi không biết lúc nào đã đọng lại một giọt nước mắt trong suốt. Y muốn gào khóc thật to giống như không làm vậy thì không thể phát tiết tích tụ trong lòng, nhưng mà y không còn sức lực, ngay cả sức để lên tiếng nói chuyện y cũng sắp không còn nữa. Đời này y mới sống có ba mươi năm, chưa bao giờ trải qua tâm sự nặng nề đến thế.
Thẩm Nguy chưa bao giờ nhìn thấy Triệu Vân Lan khóc, cho dù hắn đã âm thầm dõi theo rất lâu ở nơi mà người kia không hề nhìn thấy. Trong giây phút này, đáy lòng hắn cơ hồ thổn thức rung lên.
Hắn cúi đầu xuống, đặt lên đôi mắt của Triệu Vân Lan một nụ hôn dè dặt, nếm thấy vị nước mắt mặn đắng: “Sinh mạng của ta là do ngươi trao tặng, đôi mắt ta nhìn thế gian này là của ngươi ban cho. Tất cả những gì ta có đều là ngươi mang lại, ngươi có lỗi gì với ta đây?”
“Nếu ta biết…” Triệu Vân Lan lẩm bẩm không rõ chữ: “Nếu như ta biết, thì thà rằng giết ngươi ngay khi đó, cũng không…”
Triệu Vân Lan không nói thêm gì nữa. Thẩm Nguy ôm chầm lấy y, sau đó đột nhiên buông hẳn cái chăn đã bị vo thành một đống, xoay mình đặt y xuống giường. Hai tay hắn chống bên cạnh Triệu Vân Lan, lồng ngực phập phồng kịch liệt như không thở nổi, qua không biết bao lâu mới hỏi bằng giọng trầm thấp: “Côn Luân, là ngươi phải không?”
Triệu Vân Lan ngửa mặt nằm trên giường, một dòng lệ mỏng manh chảy xuôi theo khóe mắt. Y nhắm nghiền mắt lại, đầu mày khóe mắt đỏ bừng như đau lòng tới tột cùng, bờ môi y run rẩy thật lâu cuối cùng vẫn không nói ra lời nào khác, chỉ lặp đi lặp lại “Ta xin lỗi ngươi”.
“Năm ngàn năm đằng đẵng, thiên thượng đến nhân gian, thế mà ngươi chỉ muốn nói với ta có một câu ấy thôi sao?” Thẩm Nguy hạ giọng hỏi, sau một lúc lâu, lại thở dài, “Có nhớ trong vụ Luân Hồi quỹ, ta đã nói gì với Lý Thiến không? Ta nói trong cuộc đời chỉ có hai việc đáng để con người cam tâm chịu chết. Một là chết vì thiên hạ gia quốc để làm tròn trung hiếu đạo nghĩa, hai là chết vì tri kỉ để sống trọn với chính mình. Từ xưa đã có kẻ dám quên mình vì tri kỉ. Ta chịu vì ngươi mà chết, thì đương nhiên cũng nguyện vì ngươi mà sống, không có gì phải hối tiếc cả. Ngươi chưa từng khóc bao giờ, đừng rơi nước mắt vì ta.”
Thế rồi Thẩm Nguy nhẹ nhàng vươn tay, dùng mu bàn tay mình xoa nhẹ lên gương mặt của người đối diện: “Có mấy lời ta vẫn giấu trong lòng, vốn là không muốn nói ra, nhưng chúng nằm lại đáy lòng quá lâu, thực sự là không nhịn nổi, không nói ra thì không thoải mái. Tất cả bọn họ đều muốn tìm Côn Luân Quân của bọn họ trở về, mà ta cũng có lòng riêng. Ngươi thông minh tinh tế như thế, có lẽ liếc qua là hiểu rồi, ta giấu chút lòng riêng này với ngươi cũng chẳng có nghĩa lý gì cả, chi bằng nói hết ra cho thẳng thắn. Khi một người làm gì đó cho người khác, dù có cam tâm tình nguyện đến mấy, âm thầm lặng lẽ đến mấy, thì cũng vẫn ôm mối hi vọng nhỏ nhoi rằng một ngày nào đó đối phương sẽ biết. Ta cũng không phải là ngoại lệ.”
Thẩm Nguy chăm chú nhìn vào đôi mắt của Triệu Vân Lan: “Có đôi khi ta cũng nghĩ, nếu có một ngày ngươi nhớ ra mọi chuyện, ta có thể nói với ngươi rằng ngươi thấy không, tất cả những gì đã hứa với ngươi ta đều làm được, không chút cắt xén, không hề nuốt lời, khi đó ngươi sẽ nhìn ta bằng vẻ mặt gì đây? Chẳng có ai là không ích kỉ, A Lan, ta cũng vậy thôi… Nhưng mà ta thực sự không nỡ. Số trời đã định, Tam Hoàng Ngũ Đế cũng không thể không đi theo quỹ đạo đã bày sẵn, Bàn Cổ ngã xuống, Nữ Oa tán hồn, ngươi là sơn thánh đại hoang cao quý, nhưng cũng không cao minh hơn những vị tiên thánh ấy bao nhiêu…. Ngươi không có cách nào. Trên người Côn Luân quân đè nặng Thập Vạn Đại Sơn, thống khổ như vậy, ta không nỡ để ngươi sống những ngày như thế. Ngươi làm một phàm nhân vô tư vui vẻ tốt biết bao nhiêu. Thế mà bọn chúng lại cứ ép buộc ngươi. Khi ở trên núi Côn Luân, ta chỉ muốn… chỉ muốn giết sạch bọn chúng.”
Triệu Vân Lan thấp giọng hỏi: “Là ngươi phong bế kí ức sớm nhất của Đại Khánh, cũng là ngươi cắt đứt liên hệ giữa ta và Trấn Hồn lệnh phải không? Ta… ta làm một phàm nhân vô tư vui vẻ, còn ngươi gánh vác trách nhiệm thay cho ta sao? Ngươi dựa vào cái gì?”
Giọng nói của Triệu Vân Lan càng ngày càng thấp, thấp đến mức nghe như tiếng thì thầm không rõ, tựa như giọng nói đã tắc nghẹn đến cực hạn, chỉ còn tiếng vang mơ hồ dùng hết khí lực mới thốt ra lời: “Ngày đó ngươi hứa hẹn với ta là vì nghĩ rằng đời phàm nhân chỉ bảy, tám mươi năm, sẽ trôi qua trong chớp mắt, ta trải qua một vòng luân hồi sẽ lại quên ngươi. Ngươi muốn đi cùng ta nốt đoạn đường cuối cùng, rồi noi theo Nữ Oa đúng không?”
Thẩm Nguy không nói gì.
Triệu Vân Lan kéo lấy cổ áo hắn, ngón tay run rẩy đến mức gần như co giật, hai hàm răng nghiến vào nhau canh cách: “Ta có chết cũng không đồng ý, ta tan xương nát thịt, hồn phi phách tán cũng tuyệt không đồng ý!”
Thẩm Nguy bị kéo xuống theo lực tay của Triệu Vân Lan. Y ôm siết lấy cổ hắn như phát điên, ghì hắn trong lòng mình mà hôn đến cuồng loạn, sau đó duỗi tay giật đứt hai cúc trên áo sơmi của Thẩm Nguy làm lộ ra lồng ngực tái nhợt: “Ta tuyệt không… đồng ý!”
Sự thân mật về xác thịt chưa từng có tựa như đốm lửa vừa châm đã cháy bùng trên đồng hoang, trùng khớp với những ảo tưởng diệu vợi của Thẩm Nguy mỗi lần nửa đêm giật mình tỉnh mộng, tựa như một giấc mộng nhân gian điên đảo cuồng si khác.
Mộng không biết bao giờ thì tỉnh, bao giờ thì tan, cho dù trời sụp đất nghiêng cũng không muốn ánh mặt trời ngày mai rọi xuống, thì ra đều là những điều không dám nghĩ tới giữa thanh thiên bạch nhật…. Đó là tấm lòng vẫn không có nơi thổ lộ, sống không nổi, chết không xong, quên không đành, nhớ không được.
Thẩm Nguy rốt cục nhịn không được đảo khách thành chủ, xoay người đặt Triệu Vân Lan xuống gối đầu mềm mại. Hồng thủy ngập tràn đáy lòng, lúc này như lũ phá đê.
…..
….
..
.
.
.
Ngày hôm sau Triệu Vân Lan bị ánh mặt trời xuyên qua rèm cửa chiếu cho tỉnh lại. Trong đầu y một mảnh trống rỗng, hoảng hoảng hốt hốt, cả nửa đêm sau y đều rơi vào tình trạng hỗn loạn, đã thở không được lại còn thêm tác động của cồn làm cho y không biết mình đã nằm mộng một giấc hoang đường hay là sự thật….
Triệu Vân Lan thử mở mắt một chút, mí mắt nặng nề vô cùng, không dễ dàng gì mới tỉnh táo lại một tí thì trần nhà trên đỉnh đầu cứ xoay vòng quanh, làm y lại ngã ngược trở về.
Nếu bây giờ Triệu Vân Lan soi gương thì có thể nhìn ra ngay tình trạng của mình không phải vì mệt mỏi. Sắc mặt y xám trắng dị thường, vượt ra ngoài phạm vi “tiều tụy”, cơ hồ toát ra tử khí. Đúng lúc này, một đôi tay cẩn thận nâng y dậy, đưa một cái bát tới bên miệng y, chẳng biết là thuốc gì mà mùi vị đến là kì quái, tỏa ra mùi tanh khó tả. Triệu Vân Lan nghiêng đầu tránh đi theo bản năng: “Cái gì…”
“Thảo dược, đêm qua ta làm ngươi bị thương.” Thẩm Nguy nói thì rất nhẹ nhàng nhưng động tác trên tay chẳng nhẹ chút nào, hắn xoay mặt Triệu Vân Lan qua, đổ thuốc vào miệng y gần như cưỡng ép.
Triệu Vân Lan bỗng nhiên có được một tí sức lực, bèn gạt phắt tay hắn ra mà ho khù khụ một trận, cảm thấy cái vị trong khoang miệng làm mình ghê tởm đến muốn nôn ra. Một chén nước được đưa đến tận miệng, lúc này Triệu Vân Lan mới tỉnh hẳn, mở mắt ra, liếc nhìn Thẩm Nguy một cái, chẳng nói chẳng rằng cúi đầu uống.
Uống xong, y tựa mình ở đầu giường, chống tay lên gối đầu, buồn bực nhìn Thẩm Nguy, cúi đầu kiểm điểm chính mình, lại dùng ánh mắt càng buồn bực hơn nhìn Thẩm Nguy lần nữa, cuối cùng nặn ra một câu: “Mẹ kiếp, ta là thuần 1, cứ cho là ngươi… nhưng không thể khách sáo với ta một chút sao?”
Khuôn mặt Thẩm Nguy nhuộm một tầng hồng nhạt. Hắn xoay đi, xấu hổ ho nhẹ một tiếng: “Xin lỗi.”
“Ta….” Cảm giác bủn rủn từ sau lưng truyền đến làm cho biểu cảm của Triệu Vân Lan trở nên vặn vẹo. Y hít ngược một hơi khí lạnh. Càng nhìn Thẩm Nguy, y càng có cảm giác mình mới là người chiếm lợi là thế quái nào!
Tuy rằng vô số lần y mộng mình chết trên giường mỹ nhân, nhưng mà không phải là theo cách này…
Ma đờ phắc, biết tìm ai mà nói lý đây?
Sắc mặt Triệu Vân Lan thay đổi xoành xoạch hồi lâu. Y cúi đầu nhìn qua cái bát chả biết là thuốc gì, nhớ tới cái vị vừa rồi, biểu cảm lại vặn vẹo: “Lấy cho ta một ly nước nữa đến đây, uống tí thuốc hạ sốt là khỏi ấy mà.”
Thẩm Nguy bưng bát thuốc đi: “Thứ này dùng được, ta không hại ngươi đâu.”
Triệu Vân Lan mặt không đổi sắc nói: “Ngươi không hại ta, ngươi chỉ giày vò ta đến chết thôi.”
Thẩm Nguy: “……”
Thầy Thẩm chính nhân quân tử tỏ vẻ thẹn với thánh hiền đứng sang một bên, rất giống cô dâu nhỏ không cẩn thận làm vỡ bát.
Triệu Vân Lan cạn cmn lời.
Thẩm Nguy cẩn thận đỡ y nằm xuống: “Ngươi….ngươi ngủ tiếp một chút đi, muốn ăn gì không?”
Triệu Vân Lan cố chấp nói: “Ngươi – mau nằm xuống cho ta chà đạp.”
Thẩm Nguy nhanh chóng hạ mắt, vành tai đỏ lên, xấu hổ mím môi: “Ban ngày ban mặt, nói bậy bạ gì đó.”
Triệu Vân Lan lòng nghĩ: “Đậu má.”
Thứ thuốc mà Thẩm Nguy cho Triệu Vân Lan uống hẳn là có tác dụng dỗ giấc. Y nằm xuống chưa bao lâu thì ý thức đã có chút mơ hồ, nhưng vẫn bám riết không tha bắt lấy tay Thẩm Nguy: “Ta dù sao cũng đã lấy thân báo đáp rồi, ngươi đừng có áp dụng cái tối kiến nào đấy nghe thấy chưa hả, thiên đạo sẽ không tuyệt đường người đâu, ta có cách.. ta có cách……”
Thẩm Nguy ngồi xuống bên cạnh đặt nhẹ tay lên trán Triệu Vân Lan, thấy hô hấp của y dần dần đều đặn vững vàng. Dưới tác dụng của bát “thảo dược” kia, sắc mặt xám ngắt của Triệu Vân Lan nhanh chóng tốt lên, lại hồng nhuận bình thường, Thẩm Nguy yên lòng, nhẹ tay nhẹ chân cầm bát đứng lên đi vào bếp rửa.
Triệu Vân Lan ngủ thẳng đến tận khi tối trời, cùng với những cơn mộng liên hồi trùng điệp…
Trấn Hồn Trấn Hồn - Priest Trấn Hồn