Never get tired of doing little things for others. Sometimes those little things occupy the biggest part of their hearts.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Priest
Thể loại: Phiêu Lưu
Biên tập: Minhloc Cu
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 111 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 3434 / 102
Cập nhật: 2021-01-29 22:17:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 42: Sơn Hà Trùy (22)
uôn có một vài chuyện, cô không thể làm gì được.” Triệu Vân Lan nói rồi rút từ cái ví nhăn nhúm ra trang sách viết về ‘La Bố Lạp’, đào lỗ chôn chặt nó dưới mặt tuyết, sau đó phủi tay đứng lên, lại tiếp lời, “Hoặc là trở nên mạnh mẽ để có thể giải quyết hết thảy, hoặc là phải quên sạch đi, nhớ mãi mấy thứ vô dụng có gì tốt đâu, chỉ tổ chiếm dung lượng não.”
Lúc này đây, thời gian trầm mặc của Uông Chủy càng dài hơn nữa.
Trảm Hồn Sứ đi tới, vươn tay với y: “Đi thôi, ta đưa Lệnh chủ tới khu đất bằng ngoài sơn khẩu.”
Triệu Vân Lan đã rất mệt mỏi rồi, có xe tiện lợi thế này y đương nhiên là không muốn tự đi, thế là y phóng khoáng giao tay cho Trảm Hồn Sứ. Trảm Hồn Sứ kéo mạnh tay y lôi người vào lòng, sau đó xung quanh tối sầm lại, Triệu Vân Lan còn chưa kịp đứng vững, khi mở mắt ra thì đã thấy vật đổi sao dời.
Áo choàng của Trảm Hồn Sứ tản ra. Chỉ trong giây lát bọn họ đã về đến sơn khẩu.
Trảm Hồn Sứ buông y ra, lui về phía sau một bước chỉnh đốn trang phục, thi lễ rồi xoay người rời đi, chỉ trong chớp mắt đã biến mất trong một cái động đen không đáy.
Triệu Vân Lan theo bóng kẻ ấy, có chút đăm chiêu xoa xoa cằm mình mà không biết đang suy nghĩ cái gì, Uông Chủy trong đồng hồ bỗng nhiên mở miệng.
Cô nói: “Đúng rồi, sếp Triệu anh không phải nói quên ví trên xe sao, vừa nãy lấy ra là cái gì đấy hử?”
Vẻ mặt bí hiểm của Triệu Vân Lan tan nát trong khoảnh khắc, y hoảng hốt thất sắc che ngực: “Cô muốn làm gì? Gần đây tôi giữ thân như ngọc chỉ cho cướp sắc không cho cướp tiền! Người đàn ông của cô đâu? Sao lại mặc kệ cho cô nhớ thương túi tiền của người khác thế hả?”
“Hắn nghe không hiểu đâu.” Giọng điệu của Uông Chủy trở nên khoan khoái hơn, “Tôi nghe nói ít lâu nay anh thu mua sách cổ số lượng lớn, giống như tính toán buôn lậu đồ cổ vậy, trừ cái đó ra thì tiền còn để làm gì?”
“Đàn ông thì phải biết mua nhà sắm đất nuôi gia đình chứ.” Triệu Vân Lan hai tay đút túi lắc lư đi trước, “Cô bé, cô không hiểu đâu.”
Uông Chủy khẽ cười một tiếng: “Tôi chết cũng ba trăm năm rồi, ai là cô bé?”
Triệu Vân Lan thuận thế hùa vào: “Cô là cái đồ lão yêu bà chết ba trăm năm mà còn dám đòi tiền mừng tuổi của tôi, có biết xấu hổ hay không?”
Giữa một mảnh tuyết trắng mênh mông, hai người cô tới tôi đi đùa nhau ầm ĩ, không biết qua bao lâu, Uông Chủy mới nhẹ nhàng mà nói: “Vừa rồi có phải tôi chưa nói hay không… cảm ơn anh….”
Triệu Vân Lan cười cười gõ mặt đồng hồ hùng hổ đáp: “Đừng tưởng rằng vài câu lời ngon tiếng ngọt viên đạn bọc đường thì có thể thay thế được bản kiểm điểm ba vạn chữ, tuần sau gửi vào hòm thư cho tôi. Thời điểm hết năm đón giao thừa, các đồng chí phải đọc bản kiểm điểm sai lầm trong cả năm là tiết mục chủ chốt đấy, đừng tưởng như vậy là có thể tránh thoát.”
Đợi Triệu Vân Lan đi bộ trở lại ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi thì đã là chạng vạng.
Chúc Hồng dùng ánh mắt dò hỏi y, Triệu Vân Lan chìa đồng hồ cho cô, Chúc Hồng hiểu ý, lấy một hình nhân quấn len thủ công trong túi ra, làm bộ như lơ đãng đi qua bên người Triệu Vân Lan. Con rối nhẹ nhàng ma sát với đồng hồ, trong lúc không ai để ý, hai đoàn khói trắng từ đồng hồ chui vào con rối làm cho hình nhân bé bằng bàn tay như sống lại, giật giật trong tay Chúc Hồng.
Triệu Vân Lan quét mắt trong phòng một vòng, phát hiện mọi người đều đủ cả mà ai nấy sắc mặt cũng đều tốt lắm. Sở Thứ Chi sắc mặt lạnh tanh canh giữ ở cửa, Đại Khánh nằm dưới chân hắn, Quách Trường Thành khốn khổ tội nghiệp đang trông nom cái nồi nhỏ không biết là đun cái gì, nhóm sinh viên quây thành một vòng thi thoảng lại đồng loạt giật bắn mình nghe hòa thượng rởm Lâm Tĩnh kể chuyện ma, Thẩm Nguy…… hả, Thẩm Nguy đâu?
Vừa rồi vì sao y lại cho rằng ở đây đã đủ tất cả mọi người?
Triệu Vân Lan trầm sắc mặt hỏi Chúc Hồng: “Thầy Thẩm đâu?”
Chúc Hồng rõ ràng là ngẩn người, vẻ mặt mơ hồ hẳn đi, song vẻ mặt đó chỉ thoáng qua chốc lát thì một giọng nói bỗng vang lên phía sau Triệu Vân Lan, Thẩm Nguy ôm một ôm củi đi vào, bình thản hỏi: “Tìm tôi sao?”
Chúc Hồng giống như vừa mới sực nhớ ra, vội vỗ đầu một cái: “Đúng rồi, thầy Thẩm nói nếu muốn ở đây một đêm nữa thì sợ là nhiên liệu mang không đủ, anh ta đi ra ngoài tìm củi đốt.”
Thẩm Nguy đem củi gỗ đặt cạnh bếp để hong khô: “Tôi chỉ phòng vạn nhất thôi. Tìm được cô Tiểu Uông chưa?”
Triệu Vân Lan nhìn hắn một cái, thuận miệng lên tiếng: “Ừm, tìm được rồi, vừa lúc gặp đội cứu viện trên đường về, tôi có chút chuyện nhờ cô ấy làm nên để bọn họ đưa cô ấy về luôn.”
“À.” Thẩm Nguy quay đầu tặng cho y một nụ cười ấm áp, “Không có việc gì là tốt rồi, cậu ra ngoài bôn ba cả một ngày, lại đây uống một chén rễ bản lam (1) đi, đề phòng cảm mạo.”
Triệu Vân Lan nhìn chăm chú hắn một hồi, sau đó coi như không có chuyện gì mà cười cười đi qua nhận thuốc, một ngụm uống hết. Chuyện tối qua cùng với nghi ngờ trong lòng y lại không đề cập tới nửa chữ.
Triệu Vân Lan trải qua mấy ngày này một cách rất siêu nhân. Đầu tiên là say một chầu rượu với Lãng ca, sau đó lái xe một ngày giữa trời lạnh tuyết giá, tiếp theo là nửa đêm không ngủ lại bị Uông Chủy bỏ thuốc, còn bị Sơn Hà Trùy chấn thương, tiếp nữa lặn lội hai vòng đường xa ở đất tuyết rồi đánh một trận rất là khó hiểu với một lũ quái vật… di chứng của việc hoạt động cường độ cao như vậy đã bộc phát vào sáng sớm ngày hôm sau.
Y ngủ dậy, bị sái cổ.
Đại gia cho dù là vẹo cổ cũng vẫn là đại gia như cũ, y vừa tỉnh dậy thì đã chỉ tay năm ngón sai sử mọi người vội đến xoay quanh, sáng sớm trong gian nhà nhỏ trên núi dưới sự chỉ huy của y thực sự là rối loạn cào cào. Triệu Vân Lan sai Lâm Tĩnh bóp vai cho y, kết quả Lâm Tĩnh thi triển Thiếu Lâm Đại Lực Kim Cương Chỉ với cái vai đáng thương, suýt nữa bẻ gãy cả cổ của lãnh đạo nhà mình. Triệu Vân Lan đau mém rớt nước mắt, hoài nghi Lâm Tĩnh cố ý trả thù, thế là hai người mặc kệ chính sự, trước tiên đuổi đánh nhau vòng quanh nhà hai mươi phút cái đã, sau cùng Chúc Hồng không thể nhịn được nữa rít gào một câu “Có đi hay không đây?!” thì thiên hạ mới yên tĩnh xuống.
Triệu Vân Lan hung ác đập cho Lâm Tĩnh hai nhát, phát hiện cái cổ không ngờ lại có thể cử động được như kì tích, vì thế y chắp tay sau mông sải chân thư thả vào nhà thu thập đồ đạc…cũng nhấc Đại Khánh lên đeo quanh cổ như bao cỏ.
Nữ đội trưởng theo Thẩm Nguy đến “Ơ” lên một tiếng, kỳ quái nói: “Con mèo này ở đây từ bao giờ vậy? Nó cũng đi cùng chúng ta sao? Em còn tưởng là mèo hoang chứ.”
Triệu Vân Lan bỉ ổi hỏi: “Em đã gặp qua con mèo hoang nào phúc hậu như nó chưa?”
Nhằm vào những lời này, Đại Khánh quả cảm cào tay y, ước gì được nấy thi hành bạo lực với lãnh đạo trực tiếp của nó.
Nữ đội trưởng giàu lòng đồng tình đi tới vuốt vuốt bộ lông bóng mượt của Đại Khánh: “Thật đáng thương, ở xa như vậy bị máy bay ném qua đây. Đúng rồi, anh Triệu, thầy giáo em nói chút nữa trở về để thầy ấy lái xe, anh nghỉ ngơi đi ạ.”
Triệu Vân Lan bưng cái mặt bị mèo cào, bước chân dừng lại, quay đầu nhìn về phía Thẩm Nguy.
Vừa lúc y bắt gặp ánh mắt Thẩm Nguy, hắn hơi hạ mắt, cho y một nụ cười.
Biểu cảm và lời nói của Thẩm Nguy đều rất hàm súc, thế cho nên mỗi một biểu tình của hắn Triệu Vân Lan nhìn ra đều như ẩn giấu ngàn vạn lời muốn nói. Lòng y bỗng nhiên rung động một hồi, nhớ đến đêm nọ bất chợt nhìn thấy ánh mắt kia, trái tim giống như bị ai bấm một cái, vừa chua xót lại vừa mềm mại.
Triệu Vân Lan ngồi trên ghế phó lái ngủ say suốt đường xuống núi. Đến khi y bị tiếng chuông di động trong túi làm ồn tỉnh lại thì cũng đã quá trưa, ngày bắt đầu ngả về Tây rồi, xe cũng rời khỏi núi tuyết từ lâu, hai bên đường cái đã có vài ngôi nhà lác đác.
Người gọi điện thoại là Lãng ca, Lãng ca có vẻ thật sự có việc cần nhờ Triệu Vân Lan nên vừa nghe nói bọn họ xuống núi thì đã lập tức nhiệt tình dào dạt thay bọn họ thu xếp nơi ở, gã cũng tỏ vẻ lần trước chưa tận hứng, lần này nhất định phải không say không về.
Triệu Vân Lan buông điện thoại, sắc mặt xanh mét. Y không phải sâu rượu cũng không phải siêu nhân, bây giờ khát vọng nhất là có cái giường để y nằm dài ra ngủ chứ không phải là kiên trì xưng huynh gọi đệ nốc rượu vô nghĩa với một lão già béo mập.
Tin dữ bất thình lình ập đến như cha mẹ chết quả thực làm cho y không còn tâm tình để mà đùa giỡn Thẩm Nguy nữa. Y buông điện thoại, nắm chặt thời gian nhắm mắt lại tranh thủ ngủ một giấc trước trận ác chiến tối nay.
Thẩm Nguy đợi đến khi y hô hấp vững vàng, mới kéo kín cái chăn đắp trên người cho y.
Khi Lãng ca đón cả nhóm ở đầu đường khu trung tâm thì Triệu Vân Lan uể oải nguyên một ngày thật giống như lại sống lại, một lần nữa biến thành một hảo hán sinh long hoạt hổ.
Hai ông giỏi nói ngồi lại cùng nhau, chém gió ầm ầm trên trời dưới đất hết nguyên nửa bình rượu đế. Lãng ca đã say sắp rút lưỡi mà vẫn có tinh thần như cũ, phấn khởi ồn ào đòi khui thêm một bình nữa.
Triệu Vân Lan tuy rằng không có biểu cảm gì, cơ mà nhìn nửa cân rượu đế rót xuống như nước sôi thì sắc mặt lại bắt đầu trắng bệch.
Lãng ca cất giọng oanh vàng chấn động màng tai chỉ huy người phục vụ: “Rót đầy rót đầy! Rót đầy cho chúng tuôi!”
Triệu Vân Lan không tiện ngăn trở, đành phải ra vẻ phong độ gật đầu với phục vụ. Sau đó y cúi đầu, nét cười phóng khoáng ngậm đầy đắng chát.
Lãng ca đứng lên, khẳng khái giải trình: “Con người tôi nhà quê chân đất chẳng có văn hóa gì mà nói chuyện. Đời này chuyện may mắn nhất chính là quen biết anh em tốt như các cậu, có câu nói ‘Có bạn bè từ phương xa, không …..’ không cái gì ấy nhỉ? Ai, dù sao cũng là ý kia thôi, tới nào!”
Triệu Vân Lan đành phải đoan chính bưng chén rượu lên trong cái câu “Tới nào” của gã, lúc này, Thẩm Nguy luôn ngồi bên cạnh yên tĩnh không lên tiếng lại đột nhiên đè tay y lại.
Lãng ca và Triệu Vân Lan đều sửng sốt.
Thẩm Nguy cầm chén của Triệu Vân Lan lên, trước tiên là gật đầu với Lãng ca, sau đó mới khách khí nói với gã: “Cục trưởng Triệu vừa rồi trên đỉnh núi bị gió thổi cảm mạo, hiện tại thân thể vẫn chưa tốt hẳn.”
Triệu Vân Lan lập tức phối hợp cúi đầu ho khan vài tiếng.
Thẩm Nguy cười cười: “Ngược lại là mấy người chúng tôi đây một đường mặt dày nhận được chiếu cố của Lãng tiên sinh, đáng tiếc đều là mấy kẻ sống theo lý tưởng thầy trò nhà nghèo cả, thật sự không có gì báo đáp, chén rượu này để tôi kính ngài.”
Hắn nói xong thì hạ thấp cổ tay chạm ly với Lãng ca một cái, rồi đem cả chén rượu đầy uống cạn.
Lãng ca ngẩn người, hơi có chút ngoài ý muốn mà “Ai nha” một tiếng. Gã cũng biết bản thân mình là loại hàng gì, xưng huynh gọi đệ với người hào sảng không lễ độ như Triệu Vân Lan thì không thành vấn đề, chứ mà gặp gỡ mấy phần tử tri thức không vướng bụi trần thì trong lòng cũng hiểu người ta có coi mình ra gì đâu, thế nên gã không dám chủ động, sợ làm người ta ghét.
Không ngờ Thẩm Nguy đột nhiên ra tay như vậy, đây là một thể nghiệm hoàn toàn mới trong kiếp sống đầy rượu thịt của Lãng ca. Gã lập tức không nói hai lời, ba ngụm uống thành hai ngụm, sau đó tựa như vừa khám phá ra đại lục mới mà choáng váng mơ hồ đem lửa đạn chuyển hướng về phía Thẩm Nguy.
Triệu Vân Lan quét mắt một vòng bàn…. nhìn thấy hòa thượng rởm Lâm Tĩnh lấy lý do “Người tu hành không uống rượu” đang vừa tụng kinh vừa gặm xương đến đầy mồm dầu mỡ; Chúc Hồng giả vờ ngây thơ “Người ta là con gái chỉ uống rượu hồng” đang vô tư hồn nhiên ăn uống vô cùng vui vẻ; Sở Thứ Chi vừa nhấp môi nửa ly rượu đã bắt đầu giả chết; Quách Trường Thành…… Quách Trường Thành nhóc con thành thật này sớm bị đốn ngã rồi, đây có lẽ là không giả chết mà là “chết” thật. Tóm lại, cả một đội nhân mã dưới quyền không có một người nào đứng ra giải vây cho y.
Triệu Vân Lan âm thầm nghiến răng ghi cho mỗi người bọn họ một khoản nợ kếch sù. Nhân lúc nói chuyện, y gắp thật nhiều đồ ăn cho Thẩm Nguy phòng ngừa hắn uống quá say, lại phát huy thần công thay chén đổi ly và lừa người đại pháp của mình, hợp tác với hắn rót cho Lãng ca đang quậy tung bàn rượu nằm gục, bấy giờ mới được giải thoát.
Thẩm Nguy hiển nhiên không quen loại xã giao này, hai má đã hồng ửng, ánh mắt cũng có chút mê mang. Khi đứng lên, hắn đứng không vững lại “ầm” một tiếng ngồi trở về, Triệu Vân Lan vội vàng đỡ lấy, ghé vào lỗ tai hắn nhỏ giọng hỏi: “Tôi rời đi, anh ổn không, sẽ không sao chứ?”
Thẩm Nguy lảo đảo không lên tiếng trả lời, lại thuận thế vòng tay ôm eo y, còn ôm rõ là chặt.
Thế này…… hiển nhiên là có sao rồi.
Trấn Hồn Trấn Hồn - Priest Trấn Hồn