We are too civil to books. For a few golden sentences we will turn over and actually read a volume of four or five hundred pages.

Ralph Waldo Emerson

 
 
 
 
 
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 458 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
ôi thích trà. Cà phê đắng và thơm. Trà nhẵn và thanh. Từ nhỏ tôi đã không sợ đắng, kỳ cục hơn là tôi rất thích uống thuốc, vì lúc bé mỗi lần uống thuốc xong tôi sẽ được cho một viên kẹo ngọt; có lẽ vì vậy mà tôi ấn tượng rằng sau cái đắng nhất định sẽ là cái ngọt cho nên tôi thích vị đắng của cà phê và vị nhẵn của trà, bởi điều tôi thật sự muốn chờ là cái hương thơm nồng nàn và cái vị thanh thanh của hai thức uống đó. So với cà phê, có khi tôi khoái uống trà hơn, bởi vì tôi có thể tìm ra nhiều người thích uống cà phê giống mình nhưng khó kiếm được một người chịu ngồi tĩnh tâm thưởng thức chung trà cùng tôi. Im lặng với một số người dường như là điều rất đáng sợ. Cũng may, tôi còn một người bạn chịu đi uống trà và đàm đạo với tôi.
Tịnh Trà Quán nằm trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa, giữa hai cửa hàng bán đồ điện tử, phía sau một con hẻm nhỏ mà nếu không để ý kỹ bạn sẽ khó lòng tìm ra. Đúng với cái tên của nó, nơi đây chỉ chuyên bán trà và hoàn toàn yên tịnh. Cách chủ nhân buông những tấm mành trúc mỏng khiến từng bàn giống như lọt thỏm vào một không gian riêng biệt, dù đó chỉ là cảm giác thoáng qua, bởi vì ai cũng có thể thấy một cách mờ mờ ảo ảo những người ngồi ở bàn kế bên mình; mà khái niệm mờ mờ ảo ảo lại khá mông lung, có thể cho là thấy cũng có thể cho là không thấy, không hiểu sao lại là điều tôi thấy thích thú nhất ở Tịnh Trà Quán.
Hai đứa ngồi vào bàn, cô phục vụ mang ra ba quyển sách. Một quyển giới thiệu các lợi ích của việc uống trà; một quyển trình bày cách thức pha chế trà cũng như hướng dẫn khách thưởng thức trà sao cho đúng điệu; một quyển là nhật ký của quán với chuyện kể, đoản khúc, tạp văn được viết từ tay của rất nhiều người. Cô phục vụ lui ra. Hai đứa nhìn nhau, cười. Thanh kéo tôi lại nói thật nhỏ giọng.
- Uyên nghe tiếng đàn piano hông?
- Có mà như không có, thấy xa xôi như từ cõi nào đó vọng về vậy.
- Ừ, thấy hay.
Lại im lặng. Nơi đây đúng là tịnh, nó cho người ta cảm giác... tốt nhất là đừng lên tiếng mà nếu muốn nói, chỉ nên dùng hơi trong cổ họng. Thanh lại thỏ thẻ, tiếng nghe tiếng không.
- Thanh sắp đi rồi.
- Đi đâu?
- Mỹ.
- Là anh Dũng?
- Ừ.
Nhà Thanh có 4 chị em gái, tất cả đều tên Thanh. Chị hai là Ngọc Thanh, kế là chị Phách Thanh, rồi đến Thanh _ Băng Thanh và cuối cùng là bé út Tâm Thanh. Tôi hay cười bảo:
- Nhìn vào nhà Thanh thấy chói cả mắt, toàn màu xanh.
- Uyên còn chưa biết, đàn ông trong nhà Thanh lại toàn tên Dũng.
- Thiệt?
- Thật. Chồng của chị Hai, bồ của chị Ba, bạn của bé út rồi anh Dũng của Thanh đều tên là Dũng.
- Ngộ hen.
- Hổng phải ngộ, chắc vì ba Thanh tên Dũng, ấn tượng về ba trong lòng 4 chị em đều rất sâu đậm nên khi nhìn một người con trai trùng tên với ba, cảm giác thấy gần gũi hơn.
Ba Thanh mất cách đây 8 năm, vì lao lực mà kiệt sức. Kể từ ngày đó, mọi chuyện trong gia đình do chị Ngọc Thanh quán xuyến hết. Chị là một người trầm lặng, kiệm lời nhưng chân tình, tháo vát và khéo cư xử. Chị giỏi giang đến độ kéo được anh Hoàng Dũng chịu về ở rể, mà cũng nhờ tài kinh doanh của anh nên nhà Thanh mới thôi khốn đốn.
Tuy vậy, người thông minh xinh đẹp nhất nhà lại là chị Phách Thanh. Chị là người có ý chí, có nghị lực, tràn đầy tự tin, xông xáo và chưa bao giờ chịu quỵ ngã. Những ngày đám tang ba, cũng là chị lo chuyện giấy tờ và những thứ cần thiết khác. Nếu chị Ngọc Thanh là mẫu vợ hiền đảm đang vun vén chuyện trong nhà thì chị Phách Thanh là hình ảnh người phụ nữ thành đạt bên ngoài xã hội. Ai cũng phải công nhận, chị là người cực kỳ hấp dẫn. Trước nay, những chàng trai xuất hiện trong nhà Thanh đều vì chị mà tới cả. Thậm chí, anh Dũng của Thanh bây giờ cũng là một trong những cái đuôi của chị Phách Thanh ngày xưa.
Họ từng một thời bên nhau, không hẳn là yêu, chỉ là bạn thân, bạn học chung thời Đại học. Anh Dũng yêu chị rất chân thành còn trái tim chị lại chưa từng lỗi nhịp, chỉ thoáng rung động vài lần. Họ chưa là gì của nhau nhưng ba má anh Dũng đã vội lên tiếng ngăn cản và chê bai hoàn cảnh gia đình Thanh.
Chị Phách Thanh là một cô gái có lòng tự ái cao, chị tuyệt giao với anh; hơn thế, đã thốt ra những lời kiêu ngạo khiến anh bị tổn thương. Lần đó, anh dứt bỏ mọi hoài bão, đồng ý theo gia đình qua Mỹ định cư, chấp nhận trắng tay xây dựng lại từ đầu. Mấy năm sau, khi bình tĩnh lại, anh nhận ra vẫn còn yêu chị nên vội viết thư về. Chị lại không có nhà.
Là một người cầu tiến, chị không muốn nương tựa vào ai để sống, càng không muốn người ta nhìn mình như loài thực vật ăn bám để vươn lên, chị nổ lực bằng tất cả sức mình và chị đã thành công, chị có được cơ hội đi du học ở Đức. Một mình chị lên đường, không cho ai hay, chỉ có Thanh được biết. Buổi tối, chị đến nhờ Thanh sáng mai nói tiếng xin lỗi với mẹ dùm chị. Chị không cho Thanh khóc cũng không cho Thanh nói bất cứ điều gì. Hai chị em chỉ im lặng nhìn nhau, rồi chị đi. Bất ngờ là mẹ Thanh đón nhận tin ấy hoàn toàn không có chút ngạc nhiên. Bà chỉ vỏn vẹn hỏi một câu: "Chị con đi lúc mấy giờ?". "Chuyến bay 10 giờ sáng." Bà nhìn đồng hồ "Vậy là nó bay rồi." Thanh biết mẹ phải cố gắng kìm nén nỗi đau trong lòng, bởi vì bà cũng như Thanh, là người có trái tim mềm yếu nhưng cũng như chị, bà là người không bao giờ gục ngã.
Chính Thanh đã trả lời những bức thư của anh. Ban đầu vì không nỡ thấy anh khổ sở trong sự chờ đợi, sau đó, Thanh thấy chuyện ngày trước lỗi đâu phải do anh, chính anh cũng là nạn nhân. Thanh viết thư an ủi, hy vọng giúp anh quên được chị Phách Thanh để tìm thấy hạnh phúc khác cho mình. Cứ thế, họ viết thư qua lại được 3 năm. Thanh bắt đầu nhận ra mình yêu anh tự bao giờ, nhưng còn anh? Anh chưa bao giờ thổ lộ điều gì.
Thanh là người rất ít nói, không phải kiểu trầm tư của chị Hai, đơn giản Thanh là ngươi thích sự im lặng. Con người Thanh sống dựa vào trạng thái tình cảm của bản thân cho nên khi nhìn Thanh người ta sẽ liên tưởng đến sự yếu đuối mỏng manh của một chiếc ly pha lê. Thanh cũng biết mình là người dễ vỡ nhưng Thanh chưa bao giờ muốn chối bỏ thế giới cảm xúc của bản thân. Và thế giới ấy đã đưa Thanh đến với anh, bởi vì anh cũng là người sống bằng tình cảm. Họ hiểu nhau, dễ dàng thông cảm cho nhau và bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lại gần nhau. Nhưng họ lại không dám thử vì giữa họ vẫn ẩn hiện hình ảnh của một người.
- Tại sao? Tôi hỏi khi lần đầu nghe Thanh kể chuyện của mình.
- Vì anh Dũng sợ Thanh nghĩ rằng ảnh còn yêu chị Phách Thanh và việc ảnh đến với Thanh là do ảnh cần người thay thế chị ấy.
- Còn Thanh nghĩ sao?
- Thanh không nghĩ gì cả.
- Là sao?
- Thanh tin anh Dũng yêu Thanh bởi vì Thanh là Thanh, Thanh không phải chị Phách Thanh. Thanh chỉ chờ giây phút ảnh vượt qua nỗi sợ hãi đó để nhận ra điều ấy thôi.
Giáng Sinh năm ngoái, chị Phách Thanh từ Đức trở về, mang theo một người anh rể tương lai, anh Tấn Dũng. Họ hạnh phúc chuẩn bị cho tương lai của riêng họ. Dịp Tết vừa rồi, anh Dũng cũng từ Mỹ về thăm quê hương, hai người họ gặp lại nhau. Bao nhiêu nút thắt, bao nhiêu dỗi hờn, bao nhiêu tự ái đều được hai người tháo gỡ hết, giải quyết rất rạch ròi bởi thật ra hai người từng là bạn. Và Thanh biết khoảnh khắc mà Thanh chờ đợi đã đến.
- Còn gia đình anh Dũng?
- Họ đã không chấp nhận chị Phách Thanh đương nhiên bây giờ cũng không chấp nhận Thanh.
- Rồi hai người tính sao?
- Thanh không tính gì cả. Anh Dũng quyết định thôi.
- Thế nào?
- Một là Thanh trở thành con dâu của gia đình, hai là ảnh từ ba má luôn.
- Dễ sợ vậy.
- Vì ảnh nói đã tìm thấy hạnh phúc của mình rồi, ảnh cần nắm cho chắc nếu không khéo nó lại bay mất.
- Anh Dũng nắm Thanh chặt không? _tôi nheo mắt hỏi.
- Chặt muốn ngộp thở luôn nè _ Thanh cười hạnh phúc.
Đó là lần Thanh báo tôi hay tin vui hai người đã đính hôn, chuyện đó xảy ra cách đây 7 tháng.
- Bao giờ Thanh đi?
- Sáng mai.
Tôi sững sờ.
- Uyên là người cuối cùng Thanh báo tin và cũng là người cuối cùng Thanh muốn nói lời từ biệt.
- Tại sao?
- Vì Uyên là bạn thân nhất của Thanh.
Tôi im lặng. Bởi tôi biết, trong những giây phút quan trọng, không lên tiếng lại là cách "nói" tốt hơn cả; cũng giống như việc bạn thưởng thức trà vậy, sau khi hớp một ngụm trà, nghe cái vị nhẵn nhẵn thấm vào lưỡi, bạn thấy ngon nhưng chớ vội mở miệng, bạn phải im lặng chờ, chờ cái vị thanh thanh bay lên tận mũi, đó mới là giây phút tuyệt vời nhất.
Trà Trà - Hoàng Uyên Đinh