Người ta không đánh giá tôi bởi số lần tôi vấp ngã mà là những lần tôi thành công. Bởi thành công đó chính là những lần tôi thất bại nhưng không bỏ cuộc.

Tom Hopkins

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Nhược Tích
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:35:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 74
han Mạt Hàn nhìn ba người, không hiểu chuyện gì đang xảy ra...
“Dạ Như làm sao vậy?”
Dạ Như cuống quít ngồi xổm xuống, bắt đầu nhặt những mảnh vụn lên, tay có chút run rẩy
Nhan Mạt Hàn thấy thế cũng ngồi xuống, nhưng có chút mất hứng...
“ Dạ Như, rốt cuộc là bị gì vậy? Chúng ta là bạn tốt, cậu không phải là nên nói cho tớ biết sao?”
“ Mạt Hàn, tối nay tớ sẽ gọi cho cậu, bây giờ tớ thu dọn những mảnh vụng sau đó phải đi trước”
Nói xong, Dạ Như xoay người chạy vào, lấy cây chổi quét những mảnh vụn..
Nam Cung Ảnh cùng Doãn Thiệu Hàn đều không nhúc nhích, Âu Dương Dật lại ở ngoài cửa sổ.. Không nghĩ là hai năm sau, sẽ gặp lại nhau, cô còn là bằng hữu tốt của vợ của bạn hắn. Khoé miệng nở một nụ cười chua xót..
“ Này, nói đúng lắm, hôm nay không say không về” Âu Dương Dật cầm ly rượu trên tay, ở trong phòng của khách sạn, một hơi cạn sạch
“ Dật, uống ít thôi” Doãn Thiệu Hàn có chút lo lắng đứng lên, đoạt lấy ly rượu trong tay Âu Dương Dật
Âu Dương Dật trừng mắt liếc một cái, đẩy tay của Thiệu Hàn ra, rồi tự rót ình một ly đầy
Nam Cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn nhìn nhau một giây, Nhan Mạt Hàn tiến đến bên tai của Nam Cung Ảnh “ Âu Dương Dật, anh ấy bị gì vậy? Dạ Như cũng thế, là lạ”
“ Tối nay về nhà sẽ giải thích cho em hiểu” Nam Cung Ảnh không nói nhiều, lấy ra một điếu thuốc đốt rồi hít vài hơi
Nói thật, Nhan Mạt Hàn ghét mùi thuốc lá, mùi thuốc nồng nặc làm cho cô bị ho... Nam Cung Ảnh ngẩng đầu nhìn cô một cái, đôi mi thanh tú ở cùng một chỗ, có chút khó chịu ho khan.. Hắn không nghĩ ngợi liền dập tắt điếu thuốc
“ Nhưng tối nay Dạ Như nói sẽ gọi cho tôi” Nhan Mạt Hàn đợi khói thuốc tắt hết, có mấy phần vui mừng, nhưng rất nhanh mở mắt nhìn
“ Doãn, trông chừng Dật, đừng để hắn uống quá nhiều, tôi cùng Nhan Mạt Hàn ra ngoài đi dạo, thuận tiện kể mọi chuyện cho cô ấy biết” Nam Cung Ảnh nnói xong, cầm áo khoác tây phục vắt trên ghế, kéo Nhan Mạt Hàn ra ngoài
Thật không nghĩ là hai năm sau sẽ gặp lại nhau!
Dạ Như núp ở trên ghế salon, mắt có chút hơi trướng
Thế nào? Còn không quên được sao? Khoé miệng cô nâng lên một tia cười nhạo..
Ban đêm ở thành phố M, vẫn rất náo nhiệt, đèn đường sáng rực. Nam cung Ảnh cùng Nhan Mạt Hàn chọn công viên gần khách sạn nhất, dọc theo tảng đá trải thành lối đi, từ từ tản bộ
“Bên trong... Tay” Nhan Mạt Hàn có chút xấu hộ vặn vẹo uốn éo bàn tay bị Nam Cung Ảnh nắm chặt
“ Thế nào?” Nam CUng Ảnh làm như không biết, khoé miệng nâng lên nụ cười
Nhan Mạt Hàn lắc đầu một cái..Dù sao chuyện cũng như vậyrồi, cũng chỉ là con cờ, sau khi hợp đồng kết thúc cô sẽ có được một khoản tiền.. Nhan Mạt Hàn bình tĩnh đi, bản thân chỉ là con cờ thôi
Nhìn cô không nói gì, Nam Cung Ảnh kéo cô đến một cây đại thụ
“ Em, hình như gần đây đặc biệt bình tĩnh?”
Thành phố M bây giờ là mùa đông, những y phục đơn bạc mà Mạt Hàn mặc có thể bị gió đông làm lạnh rét, không khỏi rùn mình vì lạnh..
Nam Cung Ảnh không nói gì, cởi áo khoác xuống, khoác lên vai Mạt Hàn
Nhan Mạt Hàn sửng sốt “ không cần đâu, không cần.. Tôi không lạnh” Ngay cả lúc nói, hàm răng cũng có chút đánh nhau
“ Vậy mà còn nói là không lạnh? Hàm răng đang đánh nhau đó” Nhìn Nhan Mạt Hàn, có chút buồn khoé miệng cong lên
Được rồi, Nhan Mạt Hàn không nói gì, chỉ nắm thật chặt áo khoác, giống như không hề lạnh..
“ Chỉ có thể nói tôi đã thông suốt rồi, nên mới bình tĩnh như vậy”
Nhan Mạt Hàn cười cười, nhìn về phía xa
“ Nghĩ thông suốt cái gì?” Nam Cung Ảnh dứt khoát ngồi trên cỏ, Nhan Mạt Hàn ngẩn người nhưng cũng ngồi xuống theo
“ Không ngờ là Nam Cung đại tổng giám đốc mà cũng ngồi trên bãi cỏ” Nói xong, ngẩng đầu nhìn về hướng xa, đèn đường sáng rực, bầu trời khó coi rõ ràng cũng rất nhiều sao sáng
“ Có nhiều chuyện đã xảy ra, vừa bắt đầu tôi không có cách nào tiếp nhận, nhưng sau lại...tôi nghĩ tôi nên thay đổi gốc độ mà nhìn nhận vấn đề.. Mất thân, tôi có thể nói gì? Ban đầu không có trường học, lại bị anh uy hiếp.. Tôi nghĩ, có lẽ ông trời sớm cho tôi có một chút mơ mộng thôi” Nhan Mạt Hàn thở dài, mặc dù có chút tiếc hận.. Hơn nữa hiện tại, người hộ mệnh duy nhất của cô, Ngôn Lạc Thần cũng đã trở về thành phố A
Nam Cung Ảnh nhìn chút trên đôi gò má bị thương của cô, trong lòng khẽ run..
“ Ngôn Lạc Thần đi rồi?” Quả nhiên, chuyện gì hắn củng biết, không có gì có thể dấu được Nam cung Ảnh
“ Ừ” Nhan Mạt hàn khẽ gật đầu
Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh - Y Nhược Tích