Trong chừng mực nào đó, chúng ta đôi khi phải chấp nhận những điều không như ý. Nhưng tuyệt đối không được từ bỏ niềm hy vọng.

Martin Luther King, Jr

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Nhược Tích
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:35:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 57
am Cung Ảnh nhẹ nhàng thả một luồng khói trong miệng ra. Ngay cã mình cũng không biết tại sao
" Ảnh! Anh làm sao vậy?" Thấy Nam Cung Ảnh tựa vào xe không nhúc nhích, Dịch Điều Vi có chút bận tâm đẩy hắn một cái
Nam Cung Ảnh nghiêng đầu, nhưng vẫn dựa vào xe như cũ
" Ảnh. Chẵng lẽ... anh yêu cô ấy sao?" Nhìn hai người bên trong quán. Dịch Điều Vi mang theo vài phần thất vọng
Yêu? Cái chữ này, va chạm vào đáy tim của hắn. Yêu? Hắn còn có thể yêu người khác không? Trong lòng của hắn vẫn luôn chỉ có một mình Dịch Điều Vi? Nhưng tại sao khi thấy Mạt Hàn cùng Ngôn LẠc THần ở cùng nhau, hắn lại tức giận như vậy?
" Người đàn bà rẻ mạc" Nam Cung Ảnh mắng, quăng điếu thuốc xuống đất dẫm nát dưới chân, sau đó rời khỏi quán
" Ảnh.." Dịch Điều Vi nắm cánh tay của Nam Cung Ảnh " vừa rồi đi vào, em có thể nghe được bọn họ cười nói rất vui vẻ... Không bằng, chút nữa về nhà anh hỏi lại Mạt Hàn đi? Hiện tại không cần quấy rầy cô ấy.." Câu nói kế tiếp của Dịch Điều Vi còn chưa nói hết
" Cảm ơn đã cho anh biết, anh đưa em về" Không nói nhiều Nam Cung Ảnh mở cửa xe. Mà lúc này, một hình ảnh khác lại diễn ra, ngón tay thon dài của Ngôn Lạc Thần nhẹ nhàng chùi đi miếng đồ ăn còn dính lại trên miệng của Mạt Hàn
Một cước đạp ga, lập tức xông ra đường cái. Chở Dịch Điều Vi về, sau đó Nam Cung Ảnh dừng xe ở ven đường
" Bây giờ là như thế nào? Sao trong lòng lại buồn bực như vậy? Tự nhủ, lấy một điếu thuốc ra, hung hăng hít một hơi. Nghĩ thầm, quan tâm nhiều như vậy làm gì dù sao cũng chỉ là hợp đồng thôi. Bỏ lại tàn thuốc, nghênh ngang rời đi
Đêm khuya, hơn mười giờ. Nam Cung Ảnh ngồi trên ghế sofa trong phòng ngủ, không mở đèn. Đốt một điếu thuốc, rồi lại đem nó dập tắt, rồi lại rốt lên, rồi tiếp tục dập tắt. Hành động lập đi lập lại nhiều lần nhưng cô vẫn chưa về. Phiền não, cở áo khoát xuống, liền nghe tiếng bước chân. Nam Cung Ảnh vẫn ngồi trên ghế y như cũ
Nhan Mạt Hàn rón rén mở cửa phòng, phát hiện bên trong là một không gian tối ôm. Trong lòng bình tĩnh lại, có lẽ hắn đã ngủ? Nhan Mạt Hàn trực tiếp vào phòng tắm. Tiếng nước chảy vang lên, một lúc sau Nam Cung Ảnh một lần nữa lại đốt một điếu thuốc, hung hăng hít một hơi
Xối một chút nước lên người, cảm thấy mệt mỏi củng giảm bớt. Nhưng thân thể vẫn còn rất mệt, quyết định tắm xong lập tức lên giường ngủ. Mở cửa phòng tắm ra, sau đó là một mùi thuốc lá nồng nặc xông vào mũo cô. Nhan Mạt Hàn trong nháy mắt sửng sốt, nhìn trên góc sofa, có một chút ánh sáng của điếu thuốc. Giống như một ngôi sao đang ở trên bầu trời đen tối
" Còn.. còn chưa ngủ sao?" Nhan Mạt Hàn lắp bắp nói, sau đó vuốt tóc, đi vào giường xốc chăn lên. Tự mình chui vào
Bên trong nhà, người đàn ông này tức giận. Trong lòng bỗng nóng rực như đang có lửa đốt. Ném tàn thuốc xuống, hung hăng đạp một cước
" Đứng lên" Nam Cung Ảnh xốc chăn lên, đem Mạt Hàn vừa nằm xuống kéo ngồi dậy, đầu ngón tay dùng hết sức làm cho cả người của cô đau
Nhan Mạt Hàn hoảng sợ " Làm gì vậy?". Cô tưởng rằng hắn đang tức giận vì cô lên giường hắn mà ngủ, nên Mạt Mạt Hàn đẩy ngón tay của hắn ra, trừng mắt liếc một cái, oán giận nói" Không phải là ngủ một giườn hay sao? Nếu không được thì cứ nói, tức giận vậy để làm gì? Ăn thuốc nổ nữa à?Thôi được rồi, tôi sẽ lên sofa ngủ" Nói xong, chuẩn bị xoay người đi định về hướng sofa
Nhưng tiếp đó, không được như cô mong muốn, cổ tay của cô bị hắn nắm chặt không cho cơ hội phản bác. Nam Cung Ảnh hung hăng hôn lên môi của cô, mang theo một mùi vị bá đạo, mùi vị đó giống như hắn đang trừng phạt cô không có bất kì sự thương tiếc nào
" Anh... đừng" Lời nói bị lấp kín. Ngay sau đó, Nam Cung Ảnh kềm chặt hai vai của cô, đem cô hung hăng đẩy cô về phía mặt tường
" ANh.. anh làm gì vậy?" Nhan Mạt Hàn cả kinh. Trong phòng ngủ không có mở đèn, chỉ có thấp thoáng ánh đèn từ phòng tắm rọi ra.. Cô nhìn rõ, trên mặt hắn đang rất tức giận, cô có tí sợ hãi
" Em cùng Ngôn Lạc THần đi đâu làm cái gì?" Âm thanh rất nhẹ, nhẹ nhàng đến đáng sợ.
" Cái gì... Chúng tôi, chúng tôi...? Tôi không có làm gì hết" Nhan Mạt Hàn ấp úng nói, trong lòng cô lúc này rất khủng hoảng
" Em tốt nhất là đừng bao giờ cho tôi thấy cảnh đó nữa, tốt nhất đừng để cho ông nội biết, cũng tốt nhất đừng để cho Nam Cung Gia bị chế nhạo" Nam Cung Ảnh tức giận nói, trên tay khẽ dùng sức
"Bốp.." Nhan Mạt Hàn hất tay hắn ra, trên mặt hắn in rõ 5 dấy tay còn ửng đỏ
Vuốt vuốt má trái có một chút đau, Nam Cung Ảnh liền bóc hỏa tiến tới
" Em đánh tôi?" Nam Cung Ảnh nhìn cô, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô
" Anh cho rằng anh là ai? Có tư cách gì mà chất vấn tôi? Giữa tôi và anh chỉ là một tuồng kịch, còn ngoài ra tất cả những mối quan hệ khác đều không có! Tôi nghĩ rằng người nhà Nam Cung gièm pha chính là tôi! Anh tốt nhất đừng tùy tiện mà quản lí tôi. Anh ở ngoài lưu tình! Nói cho anh biết, tôi căn bản rất khinh thường loại người như anh! Đào hoa công tử. Ngoại trừ có tiền không có gì khác tốt hết" Nhan Mạt Hàn ánh mắt lạnh lùng đỏ rực lên, không hiểu còn có phải là chính mình không, tại sao lại đạt tới trình độ này
Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh - Y Nhược Tích