I've never known any trouble that an hour's reading didn't assuage.

Charles de Secondat, Baron de la Brède et de Montesquieu, Pensées Diverses

 
 
 
 
 
Tác giả: Y Nhược Tích
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 119 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 503 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:35:51 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39
rời” Nhan Mạt Hàn ngồi dậy, nhìn thấy một vết đỏ đỏ trên ra giường. Xong rồi, Nhan MẠt Hàn lấy lại tin thần, không biết chính mình đã làm gì, nhìn Nam Cung Ảnh đang nằm bên cạnh, mặt đỏ bừng, nhưng người bên cạnh đã ngủ mê man. Sợ nhất chính là sáng mai nếu hắn tỉnh dậy nhớ lại tất cả thì biết làm sao, đều do rượu mà không thể khống chế bản thân, làm sao bây giờ, hiện tại hắn có thể không biết, nhưng nếu sáng mai nhìn thấy vết máu đỏ trên ra giường, và cảm giác của bản thân, nhất định hắn sẽ biết. Không được, phải làm một chút gì mới được…
Kéo thân thể đang như muốn tan rã, xuống giường nhặt những bộ quần áo đang loạn xạ trên mặt đất, có một chút đã tả tơi, nhưng quần áo của Nam Cung Ảnh vẫn còn nguyên vẹn. Suy nghĩ một chút, cô đi đến tủ đồ, lấy quần áo ra mặc, nhờ tia sáng của ánh trăng đang rọi vào, cô bước lên giường, do dự một hồi, cô vẫn quyết định chậm rãi xốc ra giường lên
Cầm quần áo trong tay, không khõi run lên
“ Hô” Nhan Mạt Hàn hít lấy một ngụm không khí, quay mặt về hướng khác, nước mắt không ngừng rơi, sao cô có thể, trước mặt hắn lại khuất phục như thế này
Lấy mu bàn tay lau nước mắt, hít một hơi. Tìm vị trí thích hợp, nghiêng đầu sang chỗ khác,tránh đụng phải nơi nhạy cảm, đem y phục tới mặc vào cho Nam Cung Ảnh. Đấm đấm vào phần eo có chút đau, cô không để ý đồng hồ treo trên tường đã là mấy giờ, nhưng chắc chắn không quá mười hai giờ. Không được, phải nhanh lên,sáng mai Lạc THần còn dẫn cô đi xem mặt bằng để mở tiệm. Nhớ đến Lạc Thần, cô cảm thấy xót xa, lần đầu tiên của cô không phải là Lạc Thần mà lại là tên khốn này
Tỉnh lại! Tỉnh lại, mọi thứ đều đã ổn. Hắn tỉnh lại sẽ không nhớ gì. Âm thầm mở cửa, đi đến trước phòng Tiểu Huyên, do dự nhưng vẫn gõ cửa
“ Tiểu Huyên, ngủ chưa?” Nhan Mạt Hàn cảm thấy có lỗi, khuya vậy rồi Tiểu Huyên làm sao có thể chưa ngủ. Bên trong không có động tĩnh, cô tăng âm thanh lớn hơn một chút” Tiểu Huyên, có thể dậy một chút không, tôi cần cô giúp đỡ”
“ A?… Thiếu phu nhân” Tiểu Huyên bò dậy, tay dụi dụi cặp mắt đang buồn ngủ, đi ra mở cửa
“ Thực xin lỗi vì đã đánh thức cô” Nhan Mạt Hàn xin lỗi, nhìn Tiểu Huyên
“Không sao, thiếu phu nhân cô khách sáo quá. Mà có chuyện gì vậy?” Tiểu Huyên cười cười, cảm giác buồn ngủ cũng nhanh chóng “ tản đi”
“ Muốn cô giúp tôi, sang phòng đổi ra giường” Vừa nói đến “ra giường” mặt cô đang lạnh lùng chuyển sang ửng đỏ
“ Đổi ra giường? Thiếu phu nhân, ra giường làm sao vậy?” Tiểu Huyên hoài nghi nhưng vẫn đi theo Nhan Mạt Hàn vào trong phòng, vừa định chìa tay mở cửa, liền bị Mạt Hàn chặn lại
“ A cái kia, không cần mở đèn lên, nhanh chóng đổi một cái khác là được rồi, vì tôi một mình không khiêng nổi hắn” Nhìn nhìn Nam Cung Ảnh, Nhan Mạt Hàn xin Tiểu Huyên giúp đỡ, chưa từng hỏi qua, trong đầu của Tiểu Huyên hiện lên một dấu hỏi to đùng, nhưng rồi cũng cùng với Nhan Mạt Hàn khiên Nam Cung Ảnh lên ghế sofa, đổi ra giường, nhưng nhờ có ánh trăng nên Tiểu Huyên đã thấy được những gì trên ra giường…
“ Thiếu phu nhân… cái này…”Đương nhiên, hơn hai mươi tuổi, cô thừa biết kết quả vệt chấm đỏ này là do chuyện gì, nhưng cô thật không hiểu tại sao gần nữa đêm rồi mà Nhan Mạt Hàn muốn đi đổi ra giường
“ Ạch, Tiểu Huyên đừng nói cho hắn biết … hắn uống say rồi, dạo này công việc của hắn rất nhiều..cô cũng biết chúng tôi không muốn có con, liền nhanh trong vòng 24 tiếng tôi sẽ đi mua thuốc uống, hãy xem nó là chuyện qua khứ. Xin giúp tôi, nhất định phải giúp tôi giữ bí mật”
“ Dạ, tôi biết rồi, thiếu phu nhân” Tiểu Huyên gật gật đầu, không hỏi nhiều, nhưng vẫn không hiểu Mạt Hàn uống thuốc là được rồi, sao phải lừa gạt thiếu gia. Không nghĩ nhiều nữa, Tiểu Huyên lấy ra giường trong tủ quần áo ra đổi
“ Chuyện này, cám ơn cô Tiểu Huyên”Nhan Mạt Hàn cười cười, đi qua đi lại, khẵng định đã hơn một giờ?
“ Cô mau đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn thúc giục Tiểu Huyên
“ Thiếu phu nhân, không phải cô muốn đi mua thuốc sao?”
“ Một hồi tôi tự đi cũng được, không cần làm phiền đến cô, nhanh đi ngủ đi”Nhan Mạt Hàn đuổi Tiểu Huyên về phòng, đem ra giường đang ở dưới đất, gấp lại bỏ vào trong tủ, hơn nữa đêm dù sao cũng không thể đem đi giặt, ngày mai tính tiếp…
Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh Tổng Tài, Tôi Yêu Chính Là Anh - Y Nhược Tích