You carry Mother Earth within you. She is not outside of you. Mother Earth is not just your environment. In that insight of inter-being, it is possible to have real communication with the Earth, which is the highest form of prayer.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 35
ốt cuộc thì con cua đó thích cô từ khi nào?
Từ sáng đến tối ở chung với nhau suốt hai tháng nay, hai người bọn họ không phải đều cãi nhau ầm ĩ, suốt ngày đấu võ mồm cay cú với nhau sao, chẳng lẽ con cua đó nảy sinh tình cảm với cô từ dạo ấy?
Buổi tối, Hà Thu Nhiên nằm trên giường của mình, đầu óc mơ màng nghĩ đến cảnh tỏ tình lúc nãy, cuối cùng nhịn không được lại tự nở nụ cười.
Nói thật ra lúc nghe anh tỏ tình, cô tuy là tỏ ra tỉnh táo, thậm chí còn chọc ghẹo anh, nhưng trong lòng lại bối rối vô cùng, đầu óc cứ quay mòng mòng tưởng chừng như đó là chỉ mơ.
Thành thật mà nói thì Bàng Sĩ Bân không tệ, ngày thường cũng không có tin tức giựt gân gì như mấy tên nhà giàu khác, hơn nữa sản nghiệp lại lớn, mỗi người phụ nữ đều ao ước có thể bắt được con rùa vàng này, lại thêm anh lại không sợ mấy lời cay độc của cô, mà hai người cãi nhau cũng rất thú vị, thật sự không có gì bắt bẻ được.
Đây chính là suy nghĩ của cô về anh đó sao?
Hốt hoảng với suy nghĩ của mình, Hà Thu Nhiên vẫn còn ngỡ ngàng thì chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cô lấy lại tinh thần vội cầm điện thoại ở đầu giường lên nghe ——–
“Alo?” Giờ này ai còn gọi nữa?
“Thu Nhiên, là dì Trần đây!” Giọng nói dì Trần vang lên ở đầu dây bên kia.
“Dì Trần, sao giờ này dì còn gọi con, dì sao chưa đi ngủ nữa?” Hà Thu Nhiên hơi kinh ngạc, dẫu sao giờ cũng không còn sớm nữa.
“À…. là thế này… Dì muốn hỏi con một số chuyện…” Ấp úng nói, dì Trần có chút do dự.
“Hỏi con?” Hà Thu Nhiên cảm thấy khó hiểu, nhưng vẫn cười hỏi tiếp, “Dì Trần, dì hỏi đi —— tuy nhiên con không dám chắc có biết đáp án hay không thôi.”
Hít một hơi thật sâu lấy can đảm, sau đó dì Trần mới dám nói tiếp, “Thu Nhiên, dì Trần hỏi con, thiếu gia cậu ấy có phải… Có phải yêu con gái nhà ai rồi phải không?” Mấy chữ cuối cùng bà nói rất nhỏ, như sợ bị ai nghe thấy.
Nghe thế, Hà Thu Nhiên có tật giật mình, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, cười gượng hỏi lại, “Dì Trần, sao dì lại nghĩ vậy?”
Chẳng lẽ dì Trần phát hiện con cua đó thích cô sao? Hay là anh xảo quyệt tìm dì Trần đến thuyết phục cô?
Mẹ ơi! Đừng bao giờ để hai tình huống đó xảy ra nha, bởi vì dì Trần mà biết thì đương nhiên mẹ cô cũng biết, thế nào sau đó cô cũng bị bắt ra tra khảo cho xem.
Đáng sợ! Vô cùng đáng sợ! Nghĩ đến cảnh mẹ cứ lẽo đẽo theo cô hỏi này hỏi nọ, cô chắc phải “trả lời đến toét miệng” luôn quá.
Không biết được rối rắm trong lòng cô, dì Trần vẫn ôn tồn nói, giọng nói dì Trần khó dấu lo lắng, “Chẳng hiểu sao nhiều tuần nay thiếu gia trông rất lạ, thường xuyên như người mất hồn thất thần suy nghĩ gì đó, có khi gọi cậu ấy vài lần cậu ấy mới nghe, hơn nữa ăn cơm cũng ít hơn trước, cả người gầy gò hẳn đi. Dì chưa từng thấy cậu ấy như thế, trong lòng dù rất lo lắng nhưng lại không dám hỏi thẳng, nên đành phải gọi điện hỏi con.”
Đến lúc này, Hà Thu Nhiên mới nhớ tới lúc gặp con cua to lớn kia sao lại thấy anh ốm đi, khi đó cô hỏi nhưng anh không trả lời, cho nên cô cũng không để ý nhiều, hôm nghĩ lại thì chẳng lẽ là vì….
Nghĩ đến khả năng nào đó, cô không khỏi bật cười, trong lòng lại nao nao cảm giác rung động.
Thì ra con cua ngang ngược nóng nảy, luôn tràn đầy tự tin, nói đúng hơn là “cuồng vọng tưởng” kia lại vì không xác định được tình cảm của cô mà băn khoăn, thậm chí ăn uống cũng không được, người thì ốm đi hẳn.
Điều đáng yêu nhất chính là rõ ràng lúc về nhà thì lo sợ, lòng thì bối rối không thôi, thế mà hết lần này đến lần khác lại giả bộ ở trước mặt cô tự tin nói rằng “Là anh không chê em”, đúng thật là vừa buồn cười vừa dễ thương.
Nghĩ như thế, lòng Hà Thu Nhiên vui phơi phới như nở hoa, nhưng cô cũng không dám buột miệng nói gì, sợ để lộ ra dì Trần và mẹ cô biết được thì cô bị tra vấn đến chết mất, vì thế cô giả lơ hỏi đông hỏi tây, “Sao dì dám chắc là anh ta đang yêu ai?”
Nói tới cái này, dì Trần bắt đầu liến thoắng, “Ăn không ngon, ngủ không yên, cả người hồn bay phách lạc, suốt ngày cứ cảm thấy bứt rứt trong lòng, bộ dạng “bồn chồn như ngồi trên lửa, mất ăn mất ngủ”, không phải đang yêu ai đó còn gì, hơn nữa còn là yêu thầm nữa, bằng không là gì chứ?”
Vừa nghe dì Trần dùng tiếng Đài nói hai câu tục ngữ “bồn chồn như ngồi trên lửa, mất ăn mất ngủ”, Hà Thu Nhiên nhất thời nhịn không được bật cười, cảm thấy trong tiếng Đài thật sự có rất nhiều câu nói trúng tim đen, nói ra trọng điểm.
“Trời ạ! Cái con bé này cười gì thế hả? Đến cùng là có hay không, nếu con biết thì nói cho dì nghe mau!” Dì Trần nôn nóng, không ngớt lời hối thúc.
Hà Thu Nhiên không phải ngu ngốc đến nỗi tự khai mình ra, cô tinh ranh phủi sạch không có chút manh mối nào, “Dì Trần, con chỉ là quản gia kiêm bảo mẫu tạm thời, so ra thì cũng chỉ mới quen anh Bàng có hai tháng ngắn ngủi, tình cảm riêng tư của anh ta thế nào thì làm sao con biết được?”
“À…. Nói cũng đúng! Thiếu gia không phải là người tính tình hoà nhã gì, mấy chuyện tình cảm riêng tư thế này đương nhiên cậu ấy sẽ không nói với con.” Dì Trần thất vọng thở dài một hơi.
Gạt cả trưởng bối, Hà Thu Nhiên thật sự thấy chột dạ và áy náy, đành phải nghĩ cách khuyên nhủ, “Dì Trần, anh Bàng không phải đứa con nít lên ba nữa, chuyện của anh ta thì cứ để anh ta giải quyết, dì không cần lo lắng quá!”
“Hi vọng là thế!” Dì Trần mỉm cười nói, “Cũng trễ rồi, không phiền con nữa, mau đi ngủ đi!”
“Dì Trần ngủ ngon, bye bye!” Cuộc trò chuyện chấm dứt, Hà Thu Nhiên để di động sang một bên, cô nhớ lại đoạn đối thoại vừa rồi, bất chợt lại nằm cười ngây ngô, lòng nhộn nhạo tựa như có làn nước ấm áo chảy qua, một cảm giác vui vui là lạ.
A…. có lẽ cô chưa hẳn yêu con cua đó, nhưng mà cảm tình thì cũng có chút chút.
Mà chuyện “tình cảm” không phải chỉ nói đến cảm tình, mà trong quá trình yêu nhau còn cần có những cảm xúc và những “nguyên liệu” phối hợp nữa, cuối cùng mới có thể nấu thành một nồi súp chỉ thuộc về hai người sao?
Lại nói, hàng ngày đấu võ mồm giúp nhau giảm stress, cuộc sống thêm náo nhiệt như vậy cũng không tệ cho lắm, có lẽ cô cũng nên thực sự nghiêm túc suy nghĩ về đề nghị của anh.
Giải nghĩa “tiếng Đài”
Phân biệt tiếng Đài và tiếng Trung Quốc
Người Đài Loan họ vẫn giao tiếp bằng tiếng phổ thông hay còn gọi tiếng quốc ngữ, ở Đài Loan còn có thêm khái niệm tiếng Đài đó là tiếng địa phương của họ, được chia làm mấy loại, khác nhiều với tiếng phổ thông, thường là những người lớn tuổi hoặc người dân các vùng núi hay nông thôn là hay dùng, chứ giới trẻ ĐL thì dùng tiếng quốc ngữ. Ngôn ngữ mà người Đài Loan sử dụng chủ yếu trong hành chính, giao dịch, giảng dạy … gọi là quốc ngữ 國語, cái này giống như tiếng phổ thông Trung Quốc, chỉ có điều chữ viết sẽ là chữ phồn thể và có một số cách sử dụng từ không giống nhau
Tổng Tài Ngang Hơn Cua Tổng Tài Ngang Hơn Cua - Trạm Lượng