The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Trạm Lượng
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 4
Cập nhật: 2017-09-24 23:59:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
gang hơn cua == Part 2.2 ==
“ Đây là project draw gì? Chẳng lẽ trong lúc tôi dưỡng bệnh, cái người chỉ nghĩ ra mấy thứ rác rưởi này thôi sao… ”
“ Còn nữa, dự án hùn vốn với Minh Hoa vì sao không có tiến triển gì cả, người phụ trách dự này đang làm cái quái gì vậy… ”
“ Sao báo cáo tài chính quý tư vẫn chưa có? Các người muốn tôi tự làm lấy à… ”
Từ sau khi Bàng Sĩ Bân vô phòng đến giờ, Hà Thu Nhiên nghe anh rống giận liên hồi trong phòng, nghe cũng đủ biết vị tổng giám đốc xấu tính này chắc là la mắng mấy trưởng phòng công ty rồi, cô nghe mà chỉ biết lắc đầu…
Ai… Đã bị thương nặng như vậy mà ở nhà cũng không yên nữa, lúc nào cũng làm việc tất bật, làm tổng giám đốc có sung sướng gì đâu, khiến người ta phải thương cảm, chỉ là… họp thì họp, có cần nổi giận đùng đùng vậy không?
Xem ra mấy tờ tạp chí lá cải nói cũng đúng lắm, vị ” tổng tài con cua ” này tính tình thật sự rất hung hăng táo bạo, cũng khó trách trước lúc đi dì Trần còn tha thiết nhắn nhủ kêu cô đừng so đo với người nào đó ngang ngược tính tình cực kỳ xấu.
Nghĩ như vậy, Hà Thu Nhiên lại lần nữa lắc đầu, sau đó cô xoay người đi thẳng vào nhà bếp.
10 phút sau, cô bưng một ly nước trái cây màu đỏ đi đến phòng sách, hơn nữa lại rất lễ phép gõ cửa hai cái.
Ngay lúc cô gõ cửa “ cốc cốc ”, tiếng rống giận trong phòng sách cũng ngừng lại, không gian trầm lặng xuyên thấu qua cánh cửa.
Ngoài cửa, Hà Thu Nhiên đợi cả buổi nhưng không thấy động tĩnh gì, cô gõ cửa lại lần nữa, trong lòng âm thầm quyết định nếu như người trong phòng không lên tiếng, vậy thì đừng trách cô chủ động mở cửa đi vào.
Nhưng mà kế hoạch “ tự chủ trương ” chưa kịp thực hiện thì trong phòng truyền ra giọng nói đè nén tức giận —-
“ Vào đi. ”
Hà Thu Nhiên mở cửa đi vào, thấy Bàng Sĩ Bân đang ngồi ở ghế sau bàn làm việc, trước mặt là màn hình vi tính đang mở, quả nhiên là đang họp.
“ Có chuyện gì? ” Sắc mặt tối xầm Bàng Sĩ Bân trừng mắt nhìn người đang đi tới, anh cực kỳ ghét bị người khác làm phiền.
Chả thèm đoái hoài đến sắc mặt khó coi của anh, Hà Thu Nhiên bưng ly nước trái cây màu đỏ để lên bàn sách, khoan thai nói, “ Uống ly nước trái cây này đi! ”
Không ngờ cô lại đem nước vào ình, Bàng Sĩ Bân nhìn chằm chằm cái ly đỏ loét kia, một lúc lâu sau mới nhíu mày hỏi, “ Đây là cái gì? ”
“ Nước la hán quả! ” Hà Thu Nhiên đang định đi ra ngoài, cũng đã bước một chân ra ngoài cửa, nghe thấy anh hỏi cô đành phải xoay người trả lời.
Nghe vậy, Bàng Sĩ Bân hừ lạnh một tiếng, cố ý làm khó dễ cô, “ Tôi ghét nhất nước la hán quả! ”
Binh tới tướng đỡ, nước tới đắp đê chặn, Hà Thu Nhiên lập tức mỉm cười ngọt ngào nói, “ Không sao, anh cứ coi như là thuốc vậy! ”
“ Ý gì? ” Anh khó hiểu nhìn cô.
“ Uống nhiều nước la hán quả có thể hạ huyết áp, tránh bị xuất huyết não, bại liệt, trúng gió… ” Dừng lại một chút, ánh mắt cô nhìn về phía màn hình vi tính đang mở trên bàn của Bàng Sĩ Bân, cười như không cười bổ sung thêm một câu, “ Tôi cảm thấy rất bổ ích cho anh. ”
Anh rất cần?
Bàng Sĩ Bân sững sờ, lập tức phản ứng lại ngay, anh tức giận đập bàn chửi ầm lên, “ Cô muốn nói cái gì? Cô nguyền rủa tôi bị bại liệt trúng gió hả? Cô mà là y tá cái khỉ gì? Chẳng có tí gì chuyên nghiệp cả! Trần tẩu có kêu cô đến đây gây sự với tôi hả? Chết tiệt! Tức chết đi được… ”
Đời có câu, cứ xem mấy lời chửi bới như gió thoảng mây bay, Phật luôn tại trong lòng ta, đối mặt với mấy lời chửi bới thậm tệ này, Hà Thu Nhiên chỉ cười cho qua chuyện, tinh thần vững vàng quơ quơ tay.
“ Thí chủ xin bớt giận, mau uống nước la hán quả đi! Đừng để mình bị trúng gió thiệt! ” Dứt lời, cô đóng cửa tiếp tục công việc của mình.
Trong phòng sách giờ chỉ còn mình Bàng Sĩ Bân tức giận đến đỏ mặt tía tai, trong miệng chửi bới liên tục, bỗng một tràng cười phát ra từ loa máy vi tính, tuy nhiên liền bị ánh mắt ai đó đình chỉ ngay, nhưng vẫn làm cho vị tổng giám đốc chúng ta càng tức điên hơn, mặt Bàng Sĩ Bân thoáng chốc đen sì, hỏa nhãn kim tinh trừng mắt nhìn toàn bộ người trên màn hình, bọn họ hẳn là đã nghe hết toàn bộ đoạn đối thoại, đột nhiên anh lại cười vẻ đầy châm biếm —-
“ Giám đốc Vương, rất vinh hạnh đã làm ông vui! Công ty chúng ta sắp mở chi nhánh ở Đông A (ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc), không biết ông có muốn sang đó làm giám đốc chi nhánh không? ”
Sáu giờ tối, cánh cửa phòng sách vốn đang đóng chặt giờ đã mở ra, sau khi xử lý xong một đống công văn số liệu, “ tổng tài con cua ” xấu tính chau mày, hai mắt nhắm chặt, tay dựa dực trán hòng xua đi mệt mỏi.
Đột nhiên “ boong ”, tiếng chảo rớt xuống đất truyền ra từ nhà bếp, Bàng Sĩ Bân lập tức mở mắt ra, lúc này mới sực nhớ đến trong nhà còn có một cô gái khiến anh mất mặt trước toàn thể cấp dưới.
Chết tiệt!
Người khác kêu anh là tổng giám đốc hoành hành ngang ngược ác độc, từ nhỏ đến lớn đều được người khác cưng như trứng mỏng, tôn sùng như một hoàng đế, ai nấy đều nịnh hót anh, anh chưa bao giờ chịu nhục nhã như bây giờ cả.
Đúng là tức chết đi được!
Tổng Tài Ngang Hơn Cua Tổng Tài Ngang Hơn Cua - Trạm Lượng