Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Tiểu Tịnh
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 167 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 512 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 01:12:09 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 82
guyên bản nghĩ đến ông ta chính là đối với đứa nhỏ giả mạo của Hách Liên Gia thật tàn nhẫn, nhưng cô cũng không ngờ ông bản chất không phải là tàn bạo mà là giống như động vật máu lạnh, giết người không chớp mắt. Nụ cười lạnh lùng tàn nhẫn như thế làm cho người khác không khỏi run lên
Hách Liên Hùng vung tay, những tên mặc bộ trang phục màu đen chậm rãi vây quanh bọn họ, Ngôn Dục và Trình Mộ Thanh ở bên trong, lúc ngày Ngôn Dục kéo cô vào sát người, dùng âm thanh nhỏ nhất chỉ có hai người có thể nghe được nói ” Chờ một chút, tôi theo chân bọn họ có thời điểm cô bỏ chạy cầu cứu Tiểu Trạch, sau đó lôi kéo thằng bé chạy đi, dùng sức mà chạy đừng quay đầu lại, chìa khoá xe tôi đã để vào trong người của cô rồi…”
Trình Mộ Thanh hoảng sợ, nâng mâu lo lắng nhìn hắn ” Vậy còn anh thì sao?”
Cái miệng của hắn tà mị gợi lên, một đôi mắt hoa đào tựa như có ma lực làm cho người ta nhịn không được mà bị hút vào, chính là hiện tại Trình Mộ Thanh không có tâm trí nhàn hạ để thưởng thức điều đó
“Cô yên tâm, tôi sẽ không có việc gì…” Vừa mới dứt lời, Ngôn Dục như trận gió liền xông ra ngoài, ra đòn với những tên vệ sĩ
TRình Mộ Thanh không quên lời hắn dặn dò, hiện tại phải trân trọng từng giây, theo đám người chạy ra hướng tới Tiểu TRạch, Hách Liên Hùng ngồi yên, tựa như một chút cũng không lo lắng gì, thấy cô hướng đến Tiểu Trạch, ông ta gọi A Cường nói nói, A Cường gật gật đầu, khuôn mặt máu lạnh hướng đến Trình Mộ Thanh
Ngôn Dục thân thủ nhanh nhẹn, thậm chí mỗi động tác đều tản ra sự độc đáo, đẹp mĩ không cần làm ra vẻ mà chính là tự nhiên, quan trọng hơn là, hắn thoạt nhìn rất bình thản xuống tay cực kỳ mạnh, không hề sơ xuất gì
Đang lúc đánh nhau, ánh mắt một phiếc liền thấy A Cường đang đi về hướng Trình Mộ Thanh, A cường chính là người xuất ngũ trong bộ đội đặc chủng, đã từng trải qua quá trình tôi luyện, hắn là dạng người không bao giờ nói đến tình cảm, cũng chẳng có tính người, như một con robốt, chỉ biết có vâng theo lời người khác!
“****”! Ngôn Dục đá một cước đến người trước mặt sau đó chạy sang phía Trình Mộ Thanh
“Cẩn Thận”
Lúc A Cường đang hạ cây gậy xuống, Ngôn Dục đã không kéo kịp cô, chỉ có thể bay nhanh đến mà nhận đỡ đòn của cái gậy dùm cô
A–”
Ngôn Dục đưa đầu ra, phát ra âm thanh nặng nề
Trình Mộ Thanh đang cởi dây giúp Tiểu Trạch, nghe được âm thanh đau đớn bên tai, quay đầu lại Ngôn Dục đã ngã trên thân thể của cô
“Ngôn Dục” Trình Mộ Thanh trừng to mắt, hét ra một tiếng
Tiếp giây theo, A Cường lại tiếp tục hạ gậy xuống, Trình Mộ Thanh xoay người, ôm Ngôn Dục vào trong lòng, vì thế cái cú đánh hạ của A Cường hoàn toàn đổ lên người của cô
A–”
Trình Mộ Thanh hét lên, xương cốt phía nhau tựa như vỡ nát ra
Ngôn Dục nhìn thấy cô ôm mình, một đôi mắt hoa đào mở to, tràn đầy hoảng sợ “Cô –”
Trình Mộ Thanh kiên cường nhịn xuống, lấy cánh tay chống đỡ đứng dậy, nói từng chữ một ” Anh có thể bảo vệ tôi, vậy vì cái gì mà tôi không thể bảo vệ lại anh?”
Bảo vệ, chưa từng có ai nói qua bảo vệ hắn cả, ngay cả cái nữ nhân kia cũng chưa từng …Nhìn Nhìn TRình Mộ Thanh, ánh mắt tràn ngập sự khẳng định …
“A Cường, trực tiếp nổ súng giết bọn họ” Hách Liên Hùng phân phó hô
TRình Mộ Thanh không tin vào lổ tai của mình, quay đầu căm tức nhìn Hách Liên Hùng “Đúng là người máu lạnh, vậy mà còn vọng tưởng khống chế vận mệnh người khác, cuộc đời này ông nhất định sẽ thua, ông đúng là kẻ đáng thương sẽ gặp báo ứng, đời này, ông sẽ cô độc một mình đến chết”
“A Cường, giết cô ta, giết bọn họ” Hách Liên Hùng tức giận hô
Trình Mộ Thanh căm tức, một chút cũng không sợ hãi
A Cường nhìn Trình Mộ Thanh cùng Ngôn Dục, trên mặt không biểu hiện sự thương hại gì, lấy súng ra nhắm ngay bọn họ
Ngôn Dục cắn răng liều mạng
“Đùng” Một tiếng, Ngôn Dục vừa định ra tay liền thấy A Cường té trên mặt đất, băng bó cánh tay đầy máu của mình, máu chảy ra ngoài không ngừng, ngoái đầu nhìn lại một thân ảnh mặt bộ đồ trắng đứng đằng sau, quần áo đối lập cùng thân thể, bất đồng chính là hắn nhìn rất dày, nhưng ẩn ẩn một cỗ khí phách làm cho người ta không thể khinh thường
Mâu quang, đảo qua Trình Mộ Thanh trên mặt đất, đôi mắt đầy sự đau tiếc, chợt lướt qua, chính là cho dù như vậy, cũng bị Ngôn Dục bắt giữ được
Hách Liên hùng đứng dậy nhìn hắn ” Ngươi là ai? muốn làm gì?”
Người mặc đồ trắng, khoé miệng nhẹ nhàng gợi lên ” Tôi là ông nội của ông, đến để chống lại ông”
Hách Liên Hùng thay đổi sắc mặt, lập trức trở nên khó coi
Ngôn Dục quay đầu lại, ánh mắt nghi hoặc nhìn Trình Mộ Thanh ” Bạn của cô sao?”
TRình Mộ Thanh lắc đầu ” Không biết”
Ngôn Dục thực rõ ràng không tin, ánh mắt vừa rồi không giống nhau
“Các người
sao rồi?” Người mặc quần áo trắng hỏi
Ngôn Dục đứng dậy, nhìn hắn, một đôi mắt hoa đào mang theo một tia địch ý ” Không sao”
“Các người hôm nay ai cũng không được rời khỏi đây” Hách Liên Hùng hô, sau đó vung tay ” Đem bọn họ toàn bộ giết chết cho ta”
Nhận được mệnh lệnh của Hách Liên Hùng, tất cả đều vọt lên, A Cường vừa rồi bị thương cũng chạy đến
Trong khoảng thời gian ngắn, lại phải đánh nhau, người mặc đồ trắng cùng đánh nhau với A Cường, còn Ngôn Dục giải quyết những tên mặc đồ đen, Trình Mộ Thanh phía sau thì giải cứu cho Tiểu Trạch
“Mẹ” Tiểu TRạch hô
“Tiểu Trạch không phải sợ, mẹ tới cứu con đây” Trình Mộ Thanh nói, một bên cởi bỏ dây thừng ra
“Mẹ
Cẩn Thận” Tiểu TRạch hô to
Phía sau, Hách Liên hùng đi đến gần Trình Mộ Thanh, cầm khẩu súng chỉa thẳng vào đầu của cô
“Các người toàn bộ dừng tay lại” Hách Liên Hùng hô to
Người bị xử lý cũng đã 7,8 phần, chỉ còn lại người mặc áo trắng đang đánh nhau cùng A Cường, nghe được giọng nói của Hách Liên Hùng cũng dừng tay lại
Ngôn Dục nhìn Hách Liên Hùng, còn có cây súng đang chỉa vào đầu Trình Mộ Thanh, nhất thời gương mặt tuyệt mỹ hiện lên tia sát ý ” Lão già kia, ông dám đả thương cô ấy, tôi sẽ giết ông”
Hách Liên Hùng khoé miệng gợi lên ” Được, lúc cậu giết tôi thì trước tiên nên nhìn xem là súng của ai nhanh hơn”
TRình Mộ Thanh chậm rãi đứng dậy, nhìn Ngôn Dục ” Ngôn Dục không cần lo cho tôi, nhất định anh phải cứu Tiểu Trạch ra khỏi đây”
Đọc tiếp Tổng Tài, đưa cục cưng cho tôi – Chương 83
Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi Tổng Tài Đưa Cục Cưng Cho Tôi - Tiểu Tịnh