He fed his spirit with the bread of books.

Edwin Markham

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 57: Điên Cuồng.........
hìn đám đại gia thi nhau hét cái giá trên trời kia, Tiêu Viêm đang ngồi bên cạnh Hải Ba Đông nhịn không được mà than thở:
“Hazz! Biết thế ta không nên đến đây rồi! Chỉ nhìn mà không làm gì được. Cứ tưởng bản thân ta đã có tài phú kha khá, ai ngờ chẳng là gì với mấy tên đại gia này!”
Nghe thấy lời này của cậu, Hải Ba Đông cười lên ha hả:
“ha ha ha! Ta đã bảo rồi, đến chỉ để cho ngươi ghen ăn tức ở thôi chứ chẳng được gì đâu “
Bị ông ấy chế nhạo, Tiêu Viêm cũng không thể làm gì khác ngoài chấp nhận thôi, ai bảo bản thân hắn nghèo rớt mồng tơi đây này. Tiêu Viêm sợ rằng nếu mà ngồi ở đây thêm một lát nữa là hắn sẽ chết vì ghen tức mất.
..............................................
Ba đòn tấn công của Đấu Vương, không cần phải bàn về độ quý trọng của nó, ba trăm vạn kim tệ chỉ là muỗi so với tác dụng nó mang lại thôi. Cả cái Đế quốc này, không phải gia tộc nào cũng có cường giả mạnh mẽ, dù có nhiều tiền đi nữa mà không có bản lĩnh bảo vệ thì sẽ có ngày mất trắng mà thôi. Chính vì thế mà các đại diện của những gia tộc này liều mạng trả giá chỉ mong nắm được món đồ vô cùng có ích này.
Lần này, các thế lực lớn như Hoàng gia, các gia tộc lớn như Nạp Lan tạm thời bị lép vế trước sự điên cuồng của bọn người dưới kia. Cuối cùng ba miếng ngọc đã được liên minh của ba gia tộc khá lớn mua với cái giá mười triệu kim tệ, số tiền không hề nhỏ so với các thế lực lớn hiện giờ.
“Vâng! Các vật phẩm đã đấu giá xong! Bây giờ, chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng hai vật phẩm mà mọi người ở đây quan tâm nhất. Đầu tiên là...............”
Tách............
Phát ra ám hiệu, Lục Hào chờ đợi thiếu nữ tiếp theo mang chiếc khay ra ngoài khán đài. Chiếc khay không chỉ làm bằng vàng, mà còn được điêu khác với các họa tiết vô cùng phức tạp, đủ để chứng minh độ cao quý của của vật phẩm này.
Lật mảnh vài được may từ các sợi vàng ra, Lục Hào đã để lộ chiếc bình ngọc nằm trong đấy, miệng hắn không quên giới thiệu:
“Là Hồi Nguyên Đan thưa quý vị. Đẳng cấp của đan dược này là tam phẩm? Tứ phẩm? Ngũ phẩm? Không, chúng có cấp bậc là..... con mẹ nó, LỤC PHẨM nha. Đừng hiểu lầm, đây không phải là Đan Vương Cổ Hà luyện được, mà là một đại sư lánh đời đã tự sáng tạo, tự luyện ra chiếc bình chứa năm viên đan dược này. Còn công dụng của nó ư? Vô cùng nghịch thiên, chỉ cần là Đấu Hoàng trở xuống, còn một hơi thở thì sau khi dùng nó năm phút, ngươi có thể hồi phục đến trạng thái đỉnh cao của mình. Cái gì là độc, cái gì là tàn phế, kinh mạch nát bấy, linh hồn tổn thương tất cả đều là trò trẻ con đối với viên đan dược này.......................................”
Nói mãi công dụng của Hồi Nguyên Đan, cả Lục Hào cũng không thể không nghi ngờ công dụng có đúng như thế không. Hắn nuốt một ngụm nước bọt rồi nói:
“Giá khởi điểm cho bình đan dược này là.................... mười triệu kim tệ! Mọi người cũng có thể dùng vật phẩm có giá trị để ra giá cho bình đan dược này!”
Ngay từ khi Hồi Nguyên Đan xuất hiện thì đó cũng là lúc chứng tỏ vai trò của những gia tộc trung bình đến hơi lớn đã kết thúc. Thời điểm hiện giờ là lúc các thế lực lớn nhất Đế quốc lên sàn.
Giá vừa ra, Hoàng gia, Vân Lam Tông, hai đại gia tộc còn lại đều thi nhau hô giá chứng tỏ giá trị của Hồi Nguyên Đan khó mà đo lường được.
Ngồi trong phòng khách quý, Tiêu Viêm lúc này đã không kìm chế được nữa rồi, không quan tâm người bên cạnh là Đấu Hoàng cao quý, hắn thò tay bóp cổ Hải Ba Đông rồi la lớn:
“Cái vẹo gì thế này? Muốn ta ghen tỵ đến chết sao? Những thứ này cũng có thể mang ra đấu giá sao chứ?”
“Ặc ặc! Ta cũng ghen không thua gì ngươi đây. Nếu ta mà còn như ngày xưa thì cũng chưa chắc tranh giành được với bọn giàu nứt vách ngoài kia a! Ặc ặc!”
......................................................
“Ta là Cổ Hà, rất có hứng thú với loại đan dược này nên quyết định dùng năm viên đan dược cùng cấp để trao đổi. Hy vọng các vị nể tình cho!”
Cổ Hà lên tiếng rồi, với thân phận Đan Vương của mình, hắn vừa lên tiếng đã khiến cho các thế lực khác phải chùn bước. Tuy hắn không có vẻ gì là uy hiếp, nhưng ai cũng không dám chắc chắn rằng hắn có trả thù họ hay không nếu họ tranh giành. Đắc tội với một Luyện Dược Sư lục phẩm là điều ngu ngốc, ai cũng hiểu điều đó.
Chính vì thế mà âm thanh hô giá đều biến mất ngay sau khi Cổ Hà lên tiếng, để lại tiếng hô khàn khàn của Lục Hào.
Cong........................
“Còn ai muốn ra giá không?”
Cong..........................
“Lần thứ hai rồi, mọi người định bỏ lỡ đan dược có thể so với một mạng này hay sao?”
Ngồi phía trong phòng số một, Diệp Phong cảm thấy khó chịu. Chỉ là một Luyện Dược Sư lục phẩm mà thôi, sao bọn họ đều sợ hãi như thế, chẳng lẽ Hồi Nguyên Đan của hắn chỉ đáng giá bằng năm viên đan dược lục phẩm tầm thường sao?
Không, Diệp Phong không bao giờ chịu thua lỗ, lúc này cũng thế. Chỉ thấy hắn bỗng dưng hô lên trong ánh mắt hết hồn của Sơn Thành.
“Sáu hạt đan dược lục phẩm!”
“Hít hà!!!!!”
Lời nói của hắn vừa dứt, tiếng hít hở gấp bắt đầu xuất hiện. Không ai ngờ có người dám tranh giành vào lúc này, lại còn ra giá nhiều hơn Cổ Hà một hạt đan dược. Khiêu khích trắng trợn à nha.
.............................................
Ở trong phòng khách quý, khi Vân Vận nghe thấy lời gọi giá này thì nhíu mày và nhìn Cổ Hà, sáu hạt đan dược lục phẩm không phải là nhỏ, dù là Vân Lam Tông cũng phải chắt chiu từng chút mới đủ tài nguyên luyện được chúng a. Nếu mà Cổ Hà còn ra thêm giá thì làm khó cho nàng rồi.
Hiểu được nỗi khổ của Vân Vận, Cổ Hà đành cố thuyết phục:
“Tông chủ à, nếu ta có thể nghiên cứu ra đan phương ( phương thức luyện đan ) của Hồi Nguyên Đan kia thì lợi nhuận kiếm được sẽ vượt xa cái giá này. Chúng ta không thể không hy sinh một ít được a.”
Cổ Hà nói rất có lý, Vân Vận cũng đành gật đầu chấp nhận. Thế là cái giá bảy hạt đan dược lục phẩm đã được hô lên.
Nghe thấy lời kêu giá của Cổ Hà, Diệp Phong thõa mãn gật đầu, ít nhất cũng phải như vậy chứ. Chỉ là Sơn Thành ngồi bên cạnh không hiểu ý định của hắn mà bắt đầu an ủi:
“Đại sư Diệp Phong à, dù là Cổ Hà muốn nghiên cứu ra đan phương cũng không thể nào trong một sớm một chiều được, ngài đừng lo lắng làm gì!”
Thì ra Sơn Thành lo lắng điều này, nghĩ Diệp Phong như thế thì quá là coi thường hắn rồi. Đáp lại lời của Sơn Thành, Diệp Phong nhếch mép:
“Muốn nghiên cứu ra đan phương? Trừ khi kỳ tích xảy ra, không thì tên Cổ Hà đừng mơ nghĩ đến việc đó, ta chỉ ghét hắn nên định nâng giá lên tý thôi, ai ngờ hắn hùa theo thật ”
“Ặc!!!”
Nghe thầy lời giải thích này, Sơn Thạnh nghẹn họng không biết nên nói gì cho phải. Lão chỉ còn cách lau mồ hôi trán rồi nhìn Diệp Phong bằng ánh mắt thán phục mà thôi.
Chuyện đã đến nước này thì không còn ai có thể tranh giành được nữa, Cổ Hà đã ẵm trọn hết năm viên Hồi Nguyên Đan “quý giá” kia. Cuộc đấu giá cũng đã đi đến vật phẩm cuối cùng của lần tổ chức này.
“Cuối cùng cũng đã đến nó, hạt đan dược mà mọi người chờ mong nhất khi đến phiên đấu giá này, Thăng Hoàng Đan”
Nhìn chiếc bình ngọc tỏa ra mùi hương kinh khủng đến mức khiến cho Đấu Vương cảm thấy muốn đột phá trước mặt mình, Lục Hào run rẩy đến mức khiến hắn nói lắp:
“Vân.......g! Thăng.... Thăng...... Hoàng Đan, giúp cho Đấu Vương có mười phần cơ hội đột phá thành Đấu Hoàng................. Con bà nó, ngay cả bản thân ta cũng khó tin việc này. Nhưng chỉ từ mùi hương, các vị đã có thể đoán ra công dụng của nó có bị phóng đại không rồi chứ?”
“Lần đấu giá này, ta sẽ không dùng kim tệ để đấu giá, chỉ cần các vị đưa ra một vật phẩm quý giá nhất thì sẽ đạt được hạt đan dược này...... Đấu giá... bắt đầu!”
Ầm...............
Ngay khi lời này vừa dứt, trần nhà của phòng đấu giá bỗng nổ tung dưới sự kinh ngạc của tất cả những người ở đây. Trong đống bụi mù mịt, ba bóng người bỗng xuất hiện lơ lững trên không trung.
“Hắc hắc, không ngờ ở nơi này lại xuất hiện loại đan dược quý hiếm kia, ta muốn chúng rồi!”
Một cường giả trong phòng đấu giá phất tay thổi tung bụi mù, làm lộ ra hình dáng của ba người này, cả ba người đều mặc áo choàng đen che kín toàn thân, xung quanh thân thể bọn chúng đều được bao bọc bởi luồng khí đen tà ác, hai người mang cánh đấu khí, trong khi một người không cần cánh vẫn có thể bay được. Chứng kiến ba người này, Gia lão bỗng thốt:
“Hai Đấu Hoàng, một Đấu Tông? Chuyện lớn rồi đây!”
Vừa nói, ông vừa nhìn sang bên phía người của Đế quốc Xuất Vân. Chỉ là khi thấy rõ phản ứng của bọn họ, Gia lão có thể khẳng định cả người của Đế quốc Xuất Vân cũng không nghĩ đến chuyện này sẽ xảy ra.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương