Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.7 - Chương 50: Tiêu Viêm Trọng Thương & Tỉnh Lại
ần này, Diệp Phong không tham gia chuyện đi tìm Thanh Lân với Tiêu Viêm là có mục đích, nếu hắn nhớ không lầm thì Tiêu Viêm sẽ sáng tạo ra tuyệt chiêu mạnh nhất của mình – Phật Nộ Hỏa Liên trong lần chiến đấu này. Nếu hắn mà tham gia thì sợ là Tiêu Viêm sẽ không có cơ hội đó, cũng không thể nào phát triển nhanh như trong nguyên tác được nữa.
Đúng như hắn nghĩ, qua ngày hôm sau, khi hắn đang vui vẻ với Thất Thải Thôn Thiên Mãng thì cảm nhận thấy vài chấn động từ một nơi khá xa, nhất là chấn động cuối cùng là đáng sợ nhất. Sử dụng thần thức của mình chứng kiến sự kiện này từ đầu đến cuối, Diệp Phong vừa vuốt ve đầu Thất Thải Thôn Thiên Mãng vừa lẩm bẩm:
“Tên này quả thật rất may, không có Hải Chi Tâm Giáp của Vân Vận mà cũng còn sống sau vụ nổ đó, xem ra lần tẩy tủy lúc trước giúp hắn rất nhiều a!”
.....................................
Một giờ sau, âm thanh của Hải Ba Đông làm rung động toàn bộ tổng bộ của dong binh đoàn Mạc Thiết:
“Diệp Phong, mau mau cứu người..............!”
.....................................................
Nửa tháng sau, Diệp Phong và Hải Ba Đông cùng hai người anh của Tiêu Viêm đang ngồi ở đại sảnh. Cảm nhận thấy cái gì đó, Diệp Phong đứng dậy nói:
“Hắn tỉnh rồi!!!!”
Vừa nghe thấy lời này của Diệp Phong, Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh nhịn không được mà bật dậy, phóng thẳng đến căn phòng mà Tiêu Viêm đang tịnh dưỡng.
“Rầm!!!!”
“Tiêu Viêm tử, ngươi tỉnh rồi?”
Cửa phòng vừa được mở ra, hai người đã chứng kiến Tiêu Viêm đang ngồi ở trên giường. Chỉ là cả hai không chú ý tâm trạng bất thường của Tiêu Viêm vào lúc này, hắn không hề trả lời hai người mà nhìn ngây ngốc vào một khoảng không.
Mãi đến khi Tiêu Lệ vỗ vai hắn:
“Tiểu Viêm Tử, ngươi bị sao thế?”
Lúc này, Tiêu Viêm mới thật sự tỉnh lại, nhìn hai vị đại ca của mình, hắn cười yếu ớt:
“Không sao! Đại ca, ta ngủ bao lâu rồi?”
“Nửa tháng rồi đấy cưng, ngươi làm cho bọn ta lo muốn chết!”
Kế tiếp chính là màn hỏi thăm sức khỏe đầy quan tâm lo lắng của hai người dành cho Tiêu Viêm khiến cho hắn phải cảm động không thôi. Sau một lúc, Tiêu Viêm bỗng nói ra thắc mắc của mình:
“À phải rồi! Ai đã chữa thương cho ta thế? Ta cảm thấy thân thể không còn chút tổn thương nào cả, thậm chí nó còn tiến bộ một khoản nữa!”
Nhắc đến chuyện này, gương mặt của Tiêu Lệ xuất hiện vẻ lo lắng lẫn mừng rỡ:
“Lần này mà không có đại ca Diệp Phong ra tay thì ngươi chết chắc rồi! Ta cũng không ngờ hắn có thể chữa lành hoàn toàn cho ngươi như thế này! Giờ này ta mới biết hắn là Luyện Dược Sư nha!”
Thật sự thì Tiêu Viêm cũng rất giật mình, đây là lần đầu tiên hắn biết được Diệp Phong là Luyện Dược Sư. Nghĩ đến chuyện của Dược Lão, Tiêu Viêm bỗng nảy ra một ý tưởng:
“Đại ca, nhị ca, có thể gọi Diệp Phong huynh đến đây dùm ta không? Ta có chuyện muốn nhờ hắn!”
Thấy sự cầu khẩn trong mắt Tiêu Viêm, Tiêu Lệ và Tiêu Đỉnh hiểu được điều này rất quan trọng đối với đệ đệ mình nên không hề từ chối, cả hai người nhanh chóng trở về đại sảnh và thông báo cho Diệp Phong.
Nhận được tin tức này, Diệp Phong không hề có vẻ gì là bất ngờ cả. Chỉ là Hải Ba Đông thì rất bực mình:
“Gì thế này? Ta mạo hiểm đưa hắn trở về cuối cùng lại gọi ngươi đến là thế nào? Cái tên vô tình vô nghĩa này....!”
Đối với lời than vãn của ông, Diệp Phong chỉ mỉm cười chứ không bình luận. Đứng dậy rồi cất bước đến nơi của Tiêu Viêm, hắn liền chứng kiến thấy Tiêu Viêm đang ngồi trên giường.
Thấy Diệp Phong đã đến, Tiêu Viêm bỗng lấy ra một miếng ngọc bội trong ba miếng mà Diệp Phong đã đưa cho hắn và hỏi:
“Đại ca Diệp Phong, ta sử dụng miếng ngọc bội này để đổi lấy một vật phẩm có thể chữa trị linh hồn được không?”
Không trả lời ngay lập tức, Diệp Phong phất tay tạo ra một luồng gió đóng sầm cửa lại rồi đến ngồi bên cạnh giường.
“Là để hồi phục cho Dược Lão?”
“Đúng vậy!”
Tiếc thay, câu trả lời sau đó của Diệp Phong làm cho Tiêu Viêm thất vọng không thôi:
“Xin lỗi rồi! Ta không có vật đó!” Lời này đương nhiên là Diệp Phong nói dối, chỉ là hắn không muốn để Dược Lão tỉnh vào lúc nãy, đây cũng là ý muốn của Dược Lão, dù sao Tiêu Viêm cũng cần phải học cách tự lo cho bản thân mình, không thể dựa vào sư phụ hắn mãi được.
Thấy Tiêu Viêm bỗng trở nên suy sụp còn hơn lúc nãy, Diệp Phong đành động viên:
“Sư phụ ngươi chỉ ngủ say thôi mà, ta thấy ngươi nên tập trung tu luyện tăng thực lực của mình lên đi, đến khi Dược Lão tỉnh dậy thì sẽ phải ngạc nhiên vì thành tự của ngươi. Chứ ngươi cứ như thế này thì đừng nói đến Dược Lão tỉnh dậy, dù có thì ông ấy cũng không muốn tỉnh để chứng kiến tên đệ tử kém cỏi như ngươi đâu!”
Lời của Diệp Phong đánh sâu vào trong suy nghĩ của Tiêu Viêm, làm cho hắn nhớ lại những lời mà sư phụ đã nói trước lúc lâm chung – ý lộn, trước lúc chìm vào giấc ngủ sâu:
“Đệ tử à, ta rất hài lòng về ngươi. Ta rất chờ mong khi ta tỉnh dậy thì sẽ thấy ngươi trở thành một cường giả. Ta cũng đã lưu lại một chút Cốt Linh Lãnh Hỏa để khi nào ngươi cần thì hãy tận dụng nó một cách chính xác.”
Nghĩ đến lời của sư phụ mình, Tiêu Viêm bỗng ngẩn cao đầu nhìn thẳng về Diệp Phong, ánh mắt lóe lên tia kiên quyết:
“Đại ca nói đúng, ta không thể thế này mãi, ta không thể để cho sư phụ thất vọng. Ta phải tăng thực lực của mình lên!”
Thấy Tiêu Viêm đã khôi phục, Diệp Phong rất hài lòng, nếu hắn cứ suy sụp thì Diệp Phong làm sao có thể chứng kiến Tiêu Viêm so tài với mười tên học viên đang cắm đầu tu luyện ở học viện Già Nam cơ chứ. Ngẫm lại một chút, Diệp Phong chợt nói:
“Ngươi còn giữ hỏa liên ( hạt sen ) của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa phải không? Lúc này là lúc thích hợp để sử dụng nó đấy! Có ta ở đây bảo vệ, ngươi không cần lo lắng bị đấu khí làm bội thực đâu.”
“Được!!”
Không chỉ Diệp Phong, mà ngay cả Dược Lão cũng khuyên Tiêu Viêm nên sử dụng hạt sen này để gia tăng thực lực của mình trước khi ông ngủ say. Cho đến lúc này Diệp Phong nhắc lại mới khiến hắn nhớ ra điều này.
Lấy hỏa liên lẫn đài sen của Thanh Liên Địa Tâm Hỏa từ trong nạp giới ra, Tiêu Viêm nhìn hạt sen màu xanh đẹp đẽ này mà không kiềm được sự lo lắng.
Dù cho hắn đã ngồi trên đài sen, giảm bớt sự ảnh hưởng của dị hỏa đi nữa thì Tiêu Viêm vẫn có thể cảm thấy sự nguy hiểm nếu hắn nuốt hạt sen này.
“Tê tê!”
Một âm thanh nhỏ bỗng vang lên thu hút sự chú ý của cả Diệp Phong và Tiêu Viêm, nhìn lại ngực của Diệp Phong, Thất Thải Thôn Thiên Mãng đã thò đầu ra quan sát hỏa liên trong tay Tiêu Viêm từ lúc nào.
Mỉm cười, Tiêu Viêm nói:
“Đừng có mơ, nó là của ta rồi!”
Vừa dứt lời, quyết tâm mãnh liệt thôi thúc hắn ném hỏa liên vào trong miệng của mình rồi nuốt cái ực. Ngay khi vừa chạm vào yết hầu của Tiêu Viêm, hạt sen kia đã nhanh chóng hóa thành một nguồn năng lượng nóng cháy lao theo cổ họng của hắn để tiến xuống dưới. Còn bề ngoài của Tiêu Viêm cũng không hề dễ xem chút nào, toàn bộ làn da của hắn đã biến thành màu đỏ chót, sương trắng bốc lên lượn lờ trong phòng.
Chứng kiến cảnh này, Diệp Phong liền truyền âm cho ba người đang chờ ở bên ngoài:
“Tiêu Viêm đang chuẩn bị đột phá, đừng làm phiền!”
“Két két!”
Âm thanh nghiến răng của Tiêu Viêm vang lên liên tục đủ để cho thấy hắn đang đau đớn đến mức nào.
Cố gắng vận chuyển công pháp Phần Quyết, Tiêu Viêm dần dần lợi dụng hạt sen này để củng cố kinh mạch mình càng ngày càng cứng cáp, hắn cũng không quên hấp thu từng chút năng lượng do hạt sen tỏa ra để tìm kiếm đột phá.
Từ Đấu Sư ngũ tinh, hắn nhanh chóng nhảy đến lục tinh, thất tinh rồi mới bắt đầu dừng lại.
Cảm thấy bản thân đã hấp thu năng lượng đến cực hạn, nhưng mà năng lượng tỏa ra từ hạt sen vẫn cuồn cuộn không dứt, Tiêu Viêm liền không biết phải làm thế nào cho đúng.
Vào lúc này, Diệp Phong đang đứng quan sát đã hành động. Dán bàn tay của mình vào đầu của Tiêu Viêm, Diệp Phong liền sử dụng sức mạnh của mình dẫn hết năng lượng dư thừa ra khỏi thân thể Tiêu Viêm để rồi tụ tập lại ngay trên bàn tay còn lại của mình. Sau vài phút, cuối cùng Diệp Phong cũng đã hoàn thành chuyện này. Đưa bàn tay trái lên trước mắt và nhìn hạt sen có kích thước chỉ bằng một nửa ban đầu, Diệp Phong nhìn nhìn Thất Thải Thôn Thiên Mãng và cười:
“Để xem ngươi có tiêu hóa hết cái này không nhé!”
Cảm thấy Diệp Phong có ý đồ gì đó, Thất Thải Thôn Thiên Mãng phun lưỡi phát ra âm thanh “tê tê tê” liên tục.
Đương nhiên, Tiêu Viêm không hề biết rõ những chuyện này, hiện giờ hắn vẫn đang chìm trong tu luyện, không hề hay biết Diệp Phong đã đi ra khỏi phòng.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương