Cơ hội luôn đến vào lúc bạn không ngờ nhất.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 28: Modsoul
chigo, à không, chính xác là Modsoul đang trong thân thể Ichigo, cả lớp bắt đầu ồn ào. Tatsuki chỉ vào Ichigo rồi nói to:
“ Làm thế nào mà cậu nhảy lên cửa sổ được!”
Kon ( Tên của Mod Soul sau này, từ giờ chúng ta sẽ gọn là Kon luôn ) không trả lời câu hỏi của Tatsuki mà nhìn quanh lớp. Khi thấy Orihime, chính xác là vòng 1 khủng bố của nàng, mắt hắn sáng lên. Nhún người 1 cái, Kon đã nhảy đến trước mặt Orihime, hắn quỳ 1 chân xuống, nâng tay nàng lên, làm ra 1 lễ nghi quý tộc:
“ Hỡi tiểu thư xinh đẹp, nàng có thể vui lòng cho ta biết tên được không?”
Orihime bị việc Ichigo ( Kon) hôn vào tay làm cho đứng hình. Lúc này, Tatsuki lao đến:
“ Ichigo, ngươi biết mình đang làm gì không thế!”
Chỉ là có người nhanh hơn nàng.
“ Này, tên nhóc, ngươi quậy ngay cả khi có ta ở đây à?”
Không biết từ lúc nào, Diệp Phong đã xuất hiện ở đó, Diệp Phong xách cổ áo của Kon rồi đưa lên trời và hỏi.
“ Hắn đến bên cạnh ta lúc nào vậy!” Kon vừa kinh sợ vừa nghĩ, hắn không nghĩ rằng sẽ có người tiếp cận hắn mà hắn không hề hay biết. Nhưng mà với tính cách của hắn, làm sao có thể cho phép người khác nắm cổ áo mình. Hắn cố vùng vẫy ra khỏi tay của Diệp Phong:
“ Ngươi là ai? Mau buông ta ra. Tên khốn kiếp!”
“ Hửm, học sinh mà còn dám nói như thế với thầy giáo ử? Xem ra ta phải dạy em 1 tý về tôn trọng người lớn rồi! “ Diệp Phong cười thân thiện nói với Kon từ phía sau. Lúc này con không biết, nhưng mà còn các học sinh trong lớp lại thấy nụ cười của Diệp Phong, tất cả đều cảm thấy lạnh sông lưng.
“ Thầy nổi giận rồi! Lần đầu tiên đấy!” Orihime ghé vào tai Tatsuki rồi nói, nghe vậy, Tatsuki cũng gật đầu đồng ý. Nàng cũng cảm thấy hơi sợ Diệp Phong rồi.
Nhưng mà may cho Kon, lúc này, Rukia chạy đến phòng học, nàng mở tung cửa ra:
“ Đủ rồi đấy.......!”
Nói chưa hết câu, Rukia bị cảnh trong lớp làm cho sợ ngây người. Bởi vì kẻ mà nàng cho là mạnh hơn xa người thường đang bị 1 thầy giáo “ bình thường “ xách như xách gà.
Thấy Rukia, mọi người đều nhìn qua, Kon vừa thấy nàng thì hốt hoảng, dùng hết sức bình sinh vẫy ra khỏi tay của Diệp Phong, sau đó chạy về phía cửa sổ.
Nhìn bóng dáng của Kon đang bỏ chạy, Diệp Phong phủi tay rồi quay về phía Orihime cùng Tatsuki hỏi:
“ 2 em có sao không??? Có bị hắn xâm phạm không??”
“ Không, thưa thầy! “ 2 nàng trả lời cùng 1 lúc.
“ Thầy thật là khỏe nha, có thể nhấc bổng Ichigo lên đấy? Thầy từng tập võ ư?” Tatsuki vứt chuyện Ichigo ra sau đầu, nàng nhìn về Diệp Phong rồi hỏi, mắt nàng thì hiện lên vẻ tò mò.
“ Haha, cái này là do ta từng tập luyện qua, cũng không có gì to tát!” Diệp Phong phủi phủi 2 tay mình rồi cười nói.
“ Nếu vậy, 2 chúng ta thi đấu 1 trận được không!!” Tatsuki sáng mắt lên, cô gái mạnh nhất trung học này tỏ ra lời thách đấu với Diệp Phong. Ước mơ được đấu với người mạnh là ước mơ lớn nhất của nàng, mà nàng cũng hiếm khi thấy được ai mạnh như Diệp Phong, vì vậy nàng không suy nghĩ gì cả, thách đấu ngay lặp tức. Nhưng mà Diệp Phong chưa trả lời thì nàng đã bị Orihime bịt miệng:
“ Thực xin lỗi thầy, thói quen của cô ấy, làm sao mà học sinh lại đánh nhau với giáo viên cơ chứ, đúng không nhỉ, Tatsuki!” Orihime hốt hoảng chữa lời cho Tatsuki, bởi vì nàng sợ Diệp Phong giận vì sự lỗ mảng của Tatsuki. Được Orihime nhắc nhở, Tatsuki cũng bình tĩnh lại, nàng tiếc nuối cúi đầu với Diệp Phong xin lỗi:
“ Xin lỗi thầy, là em lỗ mãng!”
“ Ha ha ha, em có tinh thần thế là tốt, sao thầy lại trách cơ chứ!” Diệp Phong cười ha hả trả lời. Chưa đợi Tatsuki nói gì, hắn đã đi ra ngoài, chỉ để lại 1 câu:
“ Các em thu dọn lớp học lại, kẻo giáo viên khác lại thấy. Thầy phải đi về đây. Còn nữa, Tatsuki, nếu muốn thi đấu với thầy thì chờ 1 thời gian nữa nhé, lúc đó thầy sẽ bồi.”
Trên đường đi về, khi đi ngang qua cửa hàng của Urahara, Diệp Phong bắt gặp từ ông chủ đến nhân viên trong tiệm đang trang bị vũ trang đầy đủ đi ra ngoài.
“ Két!!!” Phanh xe lại, Diệp Phong thò đầu ra khỏi cửa xe cười trêu chọc:
“ Này, cả cừa hàng của ngươi định đi chiến tranh à! Trang bị đến tận răng cơ nhỉ!”
Nghe tiếng của Diệp Phong, Urahara giật mình, nhìn bộ mặt đang trêu chọc mình, Urahara giấu diếm:
“ Ha ha, bọn ta vừa biết có 1 thành phân nguy hiểm đang nhởn nhơ ngoài kia, vì thế quyết định ra tay giúp đời thôi mà!” Có chết Urahara cũng không muốn cho Diệp Phong biết rằng mình bán nhầm hàng phế thải cho khách hàng. mà 3 người xung quanh cũng hiểu ý hắn, gật đầu lia lịa.
Nghe vậy, Diệp Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu ra, hắn cười nói với Urahara:
“ Thật không ngờ nha, ngươi lại có thể “ lương thiện “, “ thích làm việc tốt “ đến như thế, xem ra ta phải học hỏi ngươi rồi!”
“ Chớ sao! Ngươi xem ta là ai cơ chứ, lương thiện là bản tính của ta à nha!” Nghe Diệp Phong khen mình, Urahara đắc ý vô cùng, hắn ngẩng cao đầu lên tự khen.
“ Vậy các ngươi tiếp tục nhé, ta đi về!” Diệp Phong cho Urahara 1 ánh mắt khinh bỉ rồi nói. Không đợi hắn trả lời, Diệp Phong rồ ga phóng đi.
Sự việc sau đó giống như nguyên tác, Urahara giúp Ichigo tách Kon ra khỏi cơ thể hắn, sau đó Rukia lại lấy Kon từ tay Urahara. Nhưng mà trước khi đi, Rukia đã gọi Urahara lại và nói:
“ Ngươi có biết 1 người nào tên Kuchiki Diệp Phong không?!”
“ Hả???? Ai cơ?!” Urahara nghe Rukia nói như thế thì hết cả hồn “ Làm sao mà nàng lại biết hắn?”
“ Đó là thầy giáo của ta?! Ta thấy hắn cùng họ ta với lại hơi quen thuộc nên hỏi như thế thôi!”
“ Ờ!! Ra là thế!” Urahara gật đầu nói, chợt, hắn nhớ đến gì đó liền quay qua hỏi Rukia:
“ Ngươi nói người đó là thầy giáo của ngươi??”
“ Đúng vậy, khi trưa hắn cũng thấy qua Modsoul phá phách mà, lại còn bắt được Modsoul nữa! Thế nào, ngươi quen hắn ư!”
“ Không không! Không quen biết! À, ta có việc, phải về cửa hàng sớm, bye nhé!”
Urahara vội vàng chối bỏ, sau đó lại gấp gáp ra về. Diệp Phong làm thầy giáo lớp Rukia, vậy là việc Modsoul hắn cũng biết. Nhớ đến những lời Diệp Phong khen, Urahara cảm thấy giống như bị cho ăn ớt vậy, mất mặt không tả nổi.
Lúc đó, ở nhà Diệp Phong.
“ Ha ha ha, ngươi nói là hắn rất tự hào lúc đó à????” Yoruichi ôm bụng cười nói, bên canh nàng, Nel cũng che miệng cười khẽ, chỉ có Harribel là đang cật lực nhịn cười.
“ Ừ, Ha ha ha, bây giờ chắc Urahara cũng biết rồi a, không biết bộ mặt của hắn thế nào!” Diệp Phong cũng cười ha hả nói với Yoruichi.
“ Còn nói, chắc chắn là cảm thấy như ăn ớt rồi!” Yoruichi góp lời.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương