"Tell me what you read and I'll tell you who you are" is true enough, but I'd know you better if you told me what you reread.

François Mauriac

 
 
 
 
 
Tác giả: Phương
Thể loại: Tiên Hiệp
Số chương: 278 - chưa đầy đủ
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 553 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:40:01 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Q.2 - Chương 26: Đưa Yoruichi Về Nhà
ày, Diệp Phong, hiện giờ ngươi cũng đã có chỗ ở rồi nhỉ? Ta thấy ngươi nên mang Yoruichi về nhà chung sống mới đúng!”
Diệp Phong nghe Urahara góp ý như thế, thì hắn cười mỉm nhìn vào Urahara nói:
“ Ta nói, Urahara lúc nào mà tốt như thế ấy nhỉ?!”
“ Haha, ta luôn là người như vậy mà, do ngươi không để ý đấy thôi!” Urahara vừa nói vừa chùi mồ hôi trán.
“ Vậy sao? Theo ta nghĩ là người nào đó muốn đuổi 1 miệng cơm ra khỏi nhà thì phải?!” Yoruichi vừa nắn tay vừa nói. Thấy như vậy, Urahara gấp gáp chối:
“ Làm gì có ah! Ngươi và Diệp Phong là vợ chồng đúng không? 2 người nên ở chung mới phải!”
“ Ngươi nói đúng!” Diệp Phong gật đầu tán thành. Chưa đợi Urahara vui mừng, Diệp Phong đã bồi thêm 1 câu làm hắn hóa đá:
“ Vậy thì ta dọn đến đây sống cũng được đấy nhỉ?!” Diệp Phong mỉm cười làm ra vẻ “ ta không biết gì cả “ nói với Urahara.
“ Cái này, vâng...vâng!!!” Urahara lắp bắp nói, hiện giờ hắn cũng không biết nên nói thế nào rồi.
“ Hahaha! Ta đùa ngươi thôi. Yoruichi sẽ đến ở cùng ta, đúng không Yoruichi?!” Nhìn Urahara thất thố như thế, Diệp Phong cười khoái trá.
“ Ừm, xem ra Urahara sẽ đỡ chi tiêu 1 phần!” Yoruichi gật đầu đồng ý với Diệp Phong. Xa cách 50 năm rồi, Yoruichi cảm thấy nàng khó mà rời Diệp Phong lần nữa, nếu được ở chung Diệp Phong thì không còn gì bằng.
Cơ mà, Diệp Phong vui vẻ không lâu, chợt nhớ đến trong nhà hắn còn có 4 người mỹ nhân. Vì thế, Diệp Phong bắt đầu đau đầu, không biết giải thích sao cho Yoruichi đây.
Vui đùa đủ rồi, Urahara bắt đầu trở nên nghiêm túc.
“ Diệp Phong, ta xem ra ngươi cũng biết về Aizen, vậy ngươi cảm thấy kế hoạch của hắn thế nào!?”
“ Hoàn hảo. Hắn định ra kế hoạch vô cùng tốt, có thể nói, khi đến bước cuối cùng, ngay cả Tổng Đội Trưởng cũng không ngăn được hắn! “ Diệp Phong trả lời ngắn gọn, xác định như đúng rồi.
Nghe Diệp Phong nói như thế, Urahara lại tò mò hỏi:
“ Vậy sao ngươi còn để hắn....?!”
Urahara chưa nói hết thì Diệp Phong đã chặn họng lại:
“ Yên tâm. Hắn đã quên là còn có ta, hoặc nếu hắn biết ta còn sống, cũng sẽ xem nhẹ ta, 1 bại tướng dưới tay hắn!”
“ Vậy ra ở lần đó, người “ giết” ngươi là hắn ư!” Yoruichi nghe đến đây thì bật thốt lên, và còn nhìn Diệp Phong 1 cách kinh ngạc!
“ Ừm! Lần đó hắn đã bị ta đánh lừa, chứ nếu ta ra tay, thì hắn muốn thắng có mà nằm mơ! “ Diệp Phong nhấp 1 ngụm trà rồi nói.
“ Vậy tại sao ngươi không giết hắn luôn cho rồi, để hắn hại biết bao người ngươi mới chịu ra tay hả!” Yoruichi nghe Diệp Phong nói như vậy, thì nàng tức giận nói với hắn. Mà Urahara cũng nhìn Diệp Phong 1 cách nghiền ngẫm.
“ Nàng nghĩ ta chủ quan đến thế sao!?” Diệp Phong liếc nhìn Yoruichi 1 cái rồi hỏi.
“ Ơ, ơ, không.... nhưng mà!” Yoruichi bị Diệp Phong hỏi như thế thì không biết nói gì. Theo nàng biết, Diệp Phong hơi háo sắc, nhưng mà không phải là người lỗ mãng.
“ Trước khi ta đi, ta đã để lại tất cả các phương án dự phòng trước rồi, dù Aizen làm kiểu gì đi nữa thì hắn cũng không thoát khỏi lòng bàn tay ta cả!” Đặt chén trà xuống, Diệp Phong ngồi thẳng lưng lên rồi nói, 1 luồn khí thế vô hình từ trên người hắn tỏa ra.
“ Ta vốn là người xòng phẳng, ai thích chơi âm mưu với ta thì ta sẽ dùng âm mưu đối với người đó, ta muốn người có thất bại khi cách thành công chỉ còn 1 tý, cho hắn tuyệt vọng.” Diệp Phong tiếp tục nói, không để ý đến Yoruichi đã nhìn hắn bằng ánh mắt khâm phục.
“ Hắn nghĩ hắn là ai cơ chứ, ta là ai cơ chứ, ta là thiên tài số 1 của thế giới này, còn hắn chỉ là 1 phần nhỏ! Há há há!” Nói được 1 chút, Diệp Phong lại nổi bệnh tự kỷ lên rồi, chẳng coi ai ra gì, khen mìn như đúng rồi.
“ Ài, vậy ra ngươi đã có kế hoạch, xem ra các phương án của ta là dư thừa rồi a!” Sau khi nghe Diệp Phong nói hết, Urahara thở dài, mang theo tia buồn bã cùng nhẹ nhõm.
“ Bậy bậy, ngươi cứ thực hiện kế hoạch của ngươi, gây khó khăn cho hắn càng nhiều càng tốt, chứ kết thúc nhanh quá lại không có vui chút nào!” Diệp Phong nghe Urahara định dựa hết vào hắn thì vội vã khoát tay từ chối.
Urahara thắc mắc, nhìn lên định hỏi Diệp Phong, nhưng mà chưa đợi hắn nói gì, Diệp Phong đã đứng lên, ôm lấy eo của Yoruichi rồi biến mất. Diệp Phong còn để lại 1 câu nói cho Urahara.
“ Ngươi cứ xem như chưa gặp ta, tận tình mà chơi đi!”
“ Hazz, xem ra tên này lười chứ không phải là gì khác rồi!” Trong căn phòng chỉ còn 1 mình Urahara, hắn thở dài nói.
.......5 phút sau, tại nhà Diệp Phong......
“ Khốn kiếp, Diệp Phong, ngươi là tên khốn!”
“ Bình tĩnh đi, bình tĩnh đi em!”
“ Bình tĩnh cái gì nữa? Ngươi bỏ đi 50 năm ta không nói, nhưng mà ngươi bỏ lại chúng ta để đi đón người khác về sống chung à!” Yoruichi chỉ về phía Nel, Harribel, Sung-Sun, Rose, Appachi rồi điên cuồng mắng chửi Diệp Phong. Nếu nhìn rõ, có thể thấy nơi khóe mắt nàng đã xuất hiện nước mắt.
“ Ngươi dám mắng chửi Diệp Phong?!” Trong 5 người, Harribel là người tôn kính Diệp Phong nhất, lòng tôn kính của nàng nặng bằng cả tình yêu của nàng dành cho Diệp Phong. Vì thế, khi nghe Yoruichi mắng người trong lòng của nàng thì Harribel nổi giận.
Harribel bộc phát ra linh lực của mình, thanh Trảm Hồn Đao cũng từ trong phòng nàng bay về trong tay nàng, làm sẳn tư thế chiến đấu. Dù hình dạng Harribel không giống Hollow bình thường, nhưng mà từ linh lực của nàng tỏa ra, Yoruichi đã nhận ra thân phận của nàng.
“ Được lắm Diệp Phong, chọn nữ nhân cũng chọn là Hollow, thì ra là ngươi chán tử thần rồi a!” Yoruichi nghiến răng nghiến lợi nói với Diệp Phong. Nàng cũng chuẩn bị vào tư thế chiến đấu rồi nhìn vào Harribel.
Lúc này, Nel không biết phải làm gì. 3 người Appachi thì đã đứng về phía Harribel, đối mặt với Yoruichi. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng.
“ Tất cả dừng lại cho ta!” Thấy tình thế lúc này, Diệp Phong nổi nóng, gầm lên 1 tiếng.
Yoruichi và Harribel đều cùng lúc thu tư thế chiến đầu lại, đáng thương nhìn về Diệp Phong.
“ Cả 2 người các ngươi phải đợi ta nặng lời hay sao? Yoruichi, ta biết ngươi rất tức tối, nhưng mà ngươi ngồi xuống nghe ta nói 1 lát không được à? Còn nữa, Harribel, các ngươi đều là nữ nhân của ta, ta không muốn ai trong các ngươi phải bất hòa hay làm tổn thương người khác.!” Thấy 2 người đã yên tĩnh lại 1 tý, Diệp Phong cũng nói 1 cách nhỏ nhẹ hơn.
“ Vâng!!” Harribel ngoan ngoãn nghe lời, thu hồi linh lực lại, cất đi trảm hồn đao.
Yoruichi thì im lặng ngồi xuống ghế sô pha, đôi mắt của nàng ngấn nước.
Nhìn Yoruichi như thế, Diệp Phong cảm thấy hắn quá nóng nảy rồi, vì thế, Diệp Phong ngồi xuống, ôm Yoruichi vào lòng:
“ Xin lỗi rồi, ta lỡ to tiếng với ngươi! Còn Harribel nữa, ta cũng xin lõi ngươi!” Diệp Phong cũng quay đầu nhìn về Harribel bằng ánh mắt áy này. Thấy vậy, Harribel mỉm cười rồi lắc đầu nói:
“ Không sao, cũng do ta hơi nóng nảy!”
Harribel thì thế, nhưng Yoruichi thì không dễ nói thế rồi, nàng mặc kệ Diệp Phong ôm mình, chỉ ngồi vừa khóc vừa nói:
“ Ngươi dám mắng ta, lần đầu tiên ngươi mắng ta, ngươi bỏ bọn ta đi 50 năm không hề liên hệ cái gì, vậy mà ta mới nói vài tiếng ngươi lại to tiếng với ta.!” Càng nghe Yoruichi kể lể, Diệp Phong càng đau long, hắn ôm Yoruichi càng chắc hơn.
“ Xin lỗi ngươi Yoruichi, là ta sai, ta chỉ muốn 2 người bình tĩnh hơn thôi, ta không muốn ai trong các ngươi bị thương cả!”
Có thể là do kể lể xong rồi, hay là do lời của Diệp Phong có lý, Yoruichi ngừng thương cảm. Dùng tay quệt đi nước mắt trên mặt, nàng nói:
“ Phong, vậy ngươi nói cho ta xem các nàng là thế nào đi! Tại sao lại có khí tức Hollow!”
Thấy Yoruichi đã bình tĩnh, lúc này, Diệp Phong mới kể về cuộc gặp gỡ của hắn và các nàng, nhưng mà Diệp Phong cũng đã nói dối về thời gian. Hắn nói với Yoruichi là gặp các nàng vào lúc hắn đi rèn luyện ở hơn 50 năm trước. Diệp Phong còn nói với Yoruichi về thân phận của các nàng trong đội Espada của Aizen.
“Yoruichi à! Ta hy vọng ngươi đừng phân biệt các nàng là Hollow hay tử thần, các nàng đều không ăn thịt người, số phận Hollow cũng rất đáng thương. Khi sinh ra, chúng không có ý thức, suy nghĩ, chỉ biết ăn người và đồng loại để sống. Chỉ khi tiến hóa đến cấp độ đủ cao, Hollow mới có được ý thức của mình. Mà các nàng, từ khi sinh ý thức đến giờ đều chưa ăn thịt người, ngay cả thịt đồng loại cũng không. Các nàng là người thiện lương đấy, không phải Hollow nào cũng tàn ác đâu.”
Sau khi nghe Diệp Phong nói hết, Yoruichi cũng dần dần chấp nhận 5 người bọn Nel, nhất là nghe Diệp Phong nói về số phận của Hollow, nàng càng quý trọng 5 người hơn. Vì thế mà ánh mắt của nàng khi nhìn về bọn họ cũng trở nên thân thiện, hòa đồng.
“ Vậy ra ngươi đã “ đào góc tường “ của Aizen ư?” Khúc mắc được giải đáp, Yoruichi trở nên lại như cũ, nàng đùa 1 tiếng với Diệp Phong.
“ Đừng nói vậy, ta biết các nàng trước Aizen, ta chỉ là đòi về nữ nhân của ta mà thôi!” Thấy Yoruichi đã bình thường, Diệp Phong cũng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, còn bề ngoài, hắn cười trả lời Yoruichi.
Bỏ mặc Diệp Phong trên ghế, Yoruichi đi đến trước mặt Nel và Harribel.
“ Chào các ngươi, ta là Yoruichi, sau này chúng ta sẽ là chị em tốt!”
“ Chào ngươi, ta là Nel!” Nel nhanh chóng bắt lấy tay Yoruichi rồi cười nói.
“ Hừ, Harribel!” Có lẽ là do còn cay cú vụ lúc này, Harribel không cho Yoruichi sắc mặt tốt. Mà Yoruichi cũng tương tự, chã quan tâm Harribel làm ra thái độ như thế nào.
Thấy 2 nàng như thế, Nel lo lắng nhìn về phía Diệp Phong, ý bảo “ Ngươi làm gì đi chứ!”. Diệp Phong chỉ đáp lại Nel bằng cái lắc đầu. 2 nàng chỉ là giận dỗi mà thôi, vài ngày sẽ hết ngay ấy mà, vì thế, Diệp Phong cũng mặc kệ.
Sau khi tất cả về phòng mình, Diệp Phong nhìn về phía Yoruichi bằng ánh mắt không có ý tốt.
“ Ngươi cũng chỉ phòng cho ta đi chứ!” Cảm thấy ý tứ của Diệp Phong, Yoruichi đỏ mặt nói.
“ Phòng gì? Phòng nào? Chỉ còn 1 phòng của ta thôi. Đều là vợ chồng già với nhau, ngươi còn ngại gì!?” Diệp Phong từ từ bước đến bên cạnh Yoruichi. Khi hắn nói hết câu cũng là lúc hắn bế Yoruichi lên, bắt đầu đi về phía phòng mình.
“ Khôn kiếp, ai là vợ chồng già với ngươi! Còn có người trong nhà mà, ngươi đừng manh động! A,,á, ớ, ờ, aaaa!” Bị Diệp Phong ôm vào ngực, Yoruichi vừa xấu hổ vừa phản bác. Nhưng mà sau khi Diệp Phong đóng cửa phòng lại 1 lúc. Trong phòng đã vang lên 1 âm thanh làm cho người khác sôi máu.
Tống Mạn Chi Thần Vương Tống Mạn Chi Thần Vương - Phương