If you love someone you would be willing to give up everything for them, but if they loved you back they’d never ask you to.

Anon

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 815 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 850 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 137: Xuân Sắc Ngập Tràn
ỗi thời điểm bà như vậy, Tĩnh Tri luôn không đành lòng nhìn nữa, may mà Mạnh Thiệu Hiên ngày ngày đều cùng cô, hết thảy đều có một người cùng cô chia sẻ, không cần cô cả ngày thấp thỏm lo âu, không cần biết kết cuộc ra sao.
Tống Như mi bệnh tình trầm trọng, nhưng vẫn là cố chấp đòi xuất viện, về nhà ngày đó, tâm tình bà thế nhưng vô cùng tốt, ngồi xe đẩy đứng lên, cùng bọn họ nói hồi lâu, buổi tối cũng ăn nhiều hơn một chút, lại đãi ba người ngồi trong phòng khách một thời gian, Tống Như Mi nhìn trước mặt một đôi trẻ ân ân ái ái, từ đáy lòng cảm thấy thỏa mãn.
"Tri Tri à, chọn ngày không bằng gặp ngày, con cùng Thiệu Hiên ngày mai đi đăng kí kết hôn đi." Tất cả ân oán để lại, sinh tử trước mắt hóa nhẹ như mây khói, bà hối hận quá, cũng tự trách quá, thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, bà cũng không muốn tự đi hồi tưởng, nếu như không phải năm năm qua bà đối với TĨnh Tri làm nhục quá phận, phá hủy thanh danh của cô, không chừng cô đã gả cho người nào sao còn có thể gặp gỡ Mạnh Thiệu Hiên? Lại nói tiếp, bọn họ thành đôi còn phải cảm ơn bà.
"Mẹ, chúng con không vội, chờ thân thể mẹ tốt, mẹ cùng chúng con đi." Tĩnh Tri cùng Thiệu Hiên ngồi hai bên Tống Như Mi, vô cùng thân thiết kéo bà nói nói.
Tống Như Mi lắc lắc đầu: "Các con một ngày không kết hôn, trái tim của ta cũng không yên, Thiệu Hiên, Tĩnh Tri, các con nghe mẹ nói có được không, ngày mai sẽ đi?"
Mạnh Thiệu Hiên thấy bà như vậy, trong lòng không khỏi một trận chua xót khổ sở, hắn gật đầu đáp ứng: "Mẹ, chỉ cần Tĩnh Tri nguyện ý..."
"Tri Tri, con đáp ứng không?" Tống Như Mi lại hỏi Tĩnh Tri, Tĩnh Tri có chút xấu hổ, nhưng vẫn là nhẹ nhàng gật đầu: "Mẹ, con nguyện ý."
Mạnh Thiệu Hiên mừng rỡ trong lòng, lướt qua Tống Như Mi đi nhìn Tĩnh Tri, lại thấy cô cúi đầu, trên mặt đỏ bừng một mảng, tim hắn như vậy đập nhanh, không dám nghĩ đến tâm nguyện nhiều năm như vậy, trong thời gian ngắn trở thành hiện thực, như là trong mộng, vẫn là đã thành hiện thực?
Hắn ngay cả hô hấp lớn cũng không dám, sợ đánh thức giấc mộng đẹp này!
"Mẹ yên tâm rồi, các con tốt tốt, mặc kệ phát sinh chuyện gì, hai người các con nghe cho kĩ, cả đời này, cầm tay nhau, sẽ không buông ra."
"Mẹ, con sẽ, con sẽ không phụ Tĩnh Tri." Mạnh Thiệu Hiên cầm thật chặt tay Tĩnh Tri, bỗng nhiên ở trước mặt Tống Như Mi quỳ xuống: "Mẹ, trước mặt người con xin thề, cả đời này đối tốt với Tĩnh Tri, cả đời này chăm lo cho cô ấy, không rời không bỏ."
"Tốt, tốt, không rời không bỏ, không rời không bỏ." Tống
Như Mi cười thập phần thoải mái, bà gật đầu lia lịa, lại đem Mạnh Thiệu Hiên nâng dậy: "Ta mệt mỏi, đưa ta trở về phòng đi, ngày mai nhớ đi đăng kí kết hôn, sau đó đưa cho ta xem."
"Mẹ, người yên tâm đi, con và Tĩnh Tri ngày mai sáng sớm liền đi." Tống Như Mi vui mừng gật đầu, Mạnh Thiệu Hiên cùng Tĩnh Tri đẩy bà vào phòng ngủ, Tĩnh Tri giúp bà rửa mặt thay quần áo ngủ, lúc này mới lưu luyến rời đi.
Cô vừa mới đóng cửa lại, liền rơi vào một vòng tay ấm áp, Tĩnh Tri trong lòng ấm áp, cũng không đẩy hắn ra, trái lại ôn nhu cầm tay hắn.
"Bà xã, bà xã...Anh hiện tại thế nhưng có thể quang minh chính đại gọi em là bà xã." Mạnh Thiệu Hiên ôm cô, đem thân thể trong ngực xoay một vòng tròn, thấy sắc mặt cô hồng cực kỳ đáng yêu, lại cúi đầu định hôn cô, thấy cô muốn trốn, hắn liền bắt đầu chơi xấu: "Mẹ thân thể khá hơn nhiều, em cũng nên thoải mái, tiếp tục cho anh quyền lợi đi...a"
Tĩnh Tri đỏ mặt trừng hắn: "Không biết xấu hổ!"
"Anh cảm thấy em cũng rất hưởng thụ.." Mạnh Thiệu Hiên cười xấu xa nhìn cô, quả nhiên cô giận, sụ mặt đẩy hắn ra: "Về phòng anh đi, em đi ngủ."
"Bà xã bà xã, ngày mai sẽ kết hôn, không như đêm nay chúng ta cùng nhau ngủ..."
"Anh laij đang suy nghĩ chuyện gì xấu?" Tĩnh Tri vừa đóng cửa vừa hung hăng trừng hắn.
"Anh xin thề, chỉ là ôm em ngủ, chưa được lĩnh đăng kí, tuyệt đối anh sẽ không làm quá phận." Hắn liều đẩy cửa, theo khe cửa chen vào, vừa đi vừa cởi áo khoác:"Tri Tri, anh đi tắm trước a, cho em làm ấm chăn."
Dứt lời, lại không nhìn bộ dạng đang xấu hổ của Tĩnh Tri, trực tiếp chạy vào phòng tắm.
Tĩnh Tri ngồi ngốc ở trên giường, nghe được trong phòng tắm truyền đến tiếng nước ào ào, cô bỗng nhiên vui sướng trong lòng, bỗng nhiên lại nói không nên lời chua xót cùng khổ sở, cô cùng Thiệu Hiên thực sự có thể có lúc bụi bặm rơi định, vẫn cùng một chỗ sao? Một tuần lễ đã trôi qua, cũng chưa thấy Mạnh gia có động tĩnh gì, là thỏa hiệp, hay vẫn là đang chuẩn bị âm mưu gì?
Cô không muốn đi, Thiệu Hiên nói, là cô một mực không phải lo, hắn sẽ sắp xếp ổn thỏa hết thảy, chẳng lẽ Thiệu Hiên đã thuyết phục Mạnh gia?
Thế nhưng, muốn thực sự thoát khỏi Manh gia, Thiệu Hiên bằng cấp không có, lại quen sống an nhàn sung sướng, bọn họ kết hôn xong sau này sống thế nào?
Ngược lại lại muốn, cùng lắm là vất vả một chút, nuôi hắn là được, hẳn là, cũng không đến nỗi khó xin việc đi.
Tĩnh Tri đang suy nghĩ lung tung, Mạnh Thiệu Hiên đã tắm rửa xong đi ra, hắn không sợ lạnh chỉ quấn một chiếc khăn tắm, đem hơn nửa người đều lộ ra, Tĩnh Tri liếc mắt một cái, hắn vừa đi vừa xoa tóc ướt sũng, thân hình cao to anh tuấn, da thịt trắng nõn lộ ra, làm cho cô có chút ngây dại...
Mạnh Thiệu Hiên vừa ngẩng đầu, nhìn thấy cô bộ dáng như vậy, không khỏi cười xấu xa nói: "Bà xã, có phải em bị sắc đẹp của anh mê hoặc?"
Tĩnh Tri mặt đỏ lên, tiện tay với áo ngủ ném qua: "Anh mặc quần áo tử tế, nếu không về phòng của mình đi."
Cô không dám nâng đầu, túm áo ngủ của mình chạy vào phòng tắm, Mạnh Thiệu Hiên cười hắc hắc, đem bộ quần áo ngủ mùa đông mặc hẳn hoi, mới chui vào trong chăn.
Tĩnh Tri trốn ở trong phòng tắm lâu, cũng không dám ra ngoài, năm năm nay cô không cùng người đàn ông nào tiếp xúc thân mật, hiện tại, muốn cùng hắn cùng giường chung chăn, lại nói không nên lời sợ hãi, hắn tuổi này chính là thời kì tình dục bắt đầu khởi động, vạn nhất, hắn nhịn không được...
Tĩnh Tri sắc mặt nóng đỏ, không dám nghĩ tiếp, chỉ cảm thấy tim đập loạn cả lên, giãy giụa hồi lâu, lại khẽ cắn môi đứng lên, lau khô nước trên người, mặc quần áo chỉnh tề mới đẩy cửa đi ra ngoài.
Trong phòng ngủ ánh đèn không quá sáng, tóc hắn đen nhánh tán loạn trên gối, vai lại lộ ở ngoài chăn, thậm chí so với ga giường trắng kia còn muốn trắng hơn mấy phần, nhưng là trắng như vậy, lại không che đậy phần nam tính của hắn, cũng chỉ có hắn, đem các loại mâu thuẫn đều hóa thành cái đẹp.
Nhìn cô đi ra, hắn xán lạn cười: "Bà xã, sấy khô tóc rồi tới đây..."
Tĩnh Tri ừ một tiếng, mở máy sấy, tóc sấy được một nửa, cô liền tắt máy sấy, có chút do dự xoay người, vẻ mặt xấu hổ, hắn lại là thoải mái nhìn cô, thân thể dịch vào bên trong: "Bà xã, ấm rồi, em mau vào đi."
Tĩnh Tri sắc mặt hồng, cô cúi đầu đi tới trước giường, hắn lại vươn tay cầm tay cô, lòng bàn tay ấm áp lại khiến cô kinh tâm, cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt sạch sẽ của hắn, đáy lòng không khỏi khẽ động, ngồi ở trên giường, đá rơi dép nằm tiến vào trong chăn, hắn vươn cánh tay ôm cô, lại quy củ ở trên lưng không động loạn, mặt hắn cũng nhìn sang, có chút ướt lạnh trên tóc cô cọ vào gáy khiến lòng cô rối loạn...
"Bà xã, em thật thơm." Hắn ngửi ngửi mũi, càng sát vào thêm, đem cả người cô ôm vào trong ngực: "Có ấm không?"
Tĩnh Tri nhắm mắt lại nhẹ nhàng gật đầu: "Ấm."
"Em thấy thế nào Tri Tri?" Hắn là lần thứ hai nằm gần cô như vậy, thế nhưng tình huống lại hoàn toàn bất đồng, lần trước cô bệnh, bọn họ cùng ngủ,mà lần này, bọn họ là muốn ôm nhau vượt qua đêm dài dằng dặc.
Tĩnh Tri nhẹ nhàng lắc đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đều khóa lại nguồn nhiệt, nóng hổi như muốn thiêu cháy...
"Anh ngủ không được." Thanh âm của hắn có chút run rẩy, không biết là kích động vẫn là bởi nguyên nhân của nó.
Tĩnh Tri khi hắn nóng hổi trong lòng cũng cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, cô nhắm mắt gật đầu: "Em cũng không ngủ được."
"Chúng ta nói chuyện có được không?" Bàn tay của hắn dán vào hông cô, nhưng cũng không dám động, tựa hồ sợ hãi khinh bạc cô.
"Được." Tĩnh Tri trong cổ họng có chút ngăn khó chịu, cô ở trong ngực hắn chuyển động thân thể, cùng hắn mặt đối mặt.
Bọn họ cách rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ lông mi của hắn, mắt hắn cũng như vậy nhìn cô, lại ôm cô chặt hơn một chút, giống như một đứa nhỏ bình thường mở miệng: "Tri Tri, anh thế nào nóng như vậy?"
Tĩnh Tri cảm thấy khí huyết thoáng cái dâng lên, cô ngượng ngùng: "Có phải chăn quá dày không..."
Bụng dưới mềm mại của cô cũng cảm giác được chỗ kề sát nóng rực cùng cứng rắn, Tĩnh Tri mất tự nhiên lùi lùi thân thể, Mạnh Thiệu Hiên lại bỗng nhiên khổ sở khẽ nói một tiếng, thoáng cái hung hăng ôm chặt cô hơn, đem mặt dán trên tóc lành lạnh của cô: "Bà xã, em đừng động, anh khó chịu..."
Tiếp: Chữ trên mặt tuyết & thành hôn
Đúng là rét mà, đây cũng sắp có tuyết rồi, ko dám chui ra khỏi phòng, ra ngoài thì không muốn chui ra khỏi xe...cũng may trời lạnh nên ngồi phòng ấm dịch thêm được ít nhiều. Ngủ đã!
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn