Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 815 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 850 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 132: Nhị Thiếu Theo Dõi 2
hị thiếu theo dõi 2
Hắn lật lọng không tuân thủ ước định, nhưng cô cũng không làm được những gì mình nói, hắn cảm giác mình một lần nữa chạy tới ngăn cản cô, da mặt có phần hơi quá dầy.
Đợi hơn nửa buổi chiều, quả nhiên hắn chờ được hai người kia.
Đầu xuân khí trời vẫn lạnh, cô mặc một chiếc áo choàng màu hồng lớn, làn da đẹp khiến bao người hâm mộ, tóc cũng dài mượt, bởi vì được buộc lên nên làm người ta khó đoán định, mà Mạnh Thiệu Hiên lại không sợ lạnh chỉ khoác một tây trang nhẹ màu đen, hai người bọn họ sóng vai nhau đi ra, trên đường đều chăm chú nói chuyện, không có động tác thân mật, nhưng thoạt nhìn hình ảnh lại rất hài hòa.
Mạnh Thiệu Hiên không lái xe, hai người đứng ở giao lộ chờ xe, Mạnh Thiệu Đình vòng vo đầu xe, không xa không gần đi theo sau xe bọn họ.
Cô không biết đang nói gì với Mạnh Thiệu Hiên, làm Mạnh Thiệu Hiên không để ý hình tượng nở nụ cười, mà cô cũng đang cười, nụ cười nhẹ nhàng thẹn thùng mà đẹp biết bao, Mạnh Thiệu Đình vô thức tay nắm chặt vô lăng, nguyên lai bởi không phải cô sẽ không cười, chỉ là không cười với hắn mà thôi.
Xe taxi dừng lại, Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên xuống trước mở cửa xe cho cô, nguyên bản cũng không kiềm chế được người đàn ông vừa lịch sự vừa ôn nhu, tay hắn che ở mui xe, tựa hồ như sợ cô sẽ bị đụng đầu, cửa xe mau chóng đóng lại, Mạnh Thiệu Đình nhìn thấy Mạnh Thiệu Hiên ôm Phó Tĩnh Tri hôn một cái...
Hắn thiếu chút nữa liền đạp cửa xe nhảy xuống, hắn ngày đó chỉ là muốn sờ tóc cô cũng không được, mà bây giờ cô thế nhưng lại để cho Thiệu Hiên thân mật với mình! Hơn nữa lại còn cười híp mắt!
Xe taxi rời đi, Mạnh Thiệu Đình như đang mê muội, nhấn ga đuổi theo.
Bọn họ đến một nơi không xa, không quá mười phút chạy xe, họ dừng lại ngoài siêu thị lớn, Mạnh Thiệu ĐÌnh nhìn bọn họ xuống xe đi vào, cũng đỗ xe, đi vào siêu thị.
Từ xa nhìn, hai người kia rất đẹp đôi, còn có cô gái trẻ kia đang len lén chụp ảnh bọn họ, Mạnh Thiệu Đình không khỏi có chút đố kỵ, Mạnh gia có ba anh em, Thiệu Hiên lớn lên là người đẹp trai nhất, hơn nữa còn thuộc dạng hoa mỹ nam, Phó Tĩnh Tri nếu như không động tâm mới là kỳ quái!
Vừa đi nhưng lại vừa cúi đầu nhìn chính mình, mặc áo gió màu đen cho ra dáng, tóc cũng cắt ngắn, mặc dù thoạt nhìn có vẻ như một người đàn ông thành thục, thế nhưng có thể thấy có chút không hợp.
Hắn lại nhìn nhìn Mạnh Thiệu Hiên, so sánh với hắn, thấy mình có chút không đuổi kịp hắn, người kia bình thường lỗ mãng lại lôi thôi lếch thếch, nhưng cứ như vậy tùy tiện mặc một bộ, lại nhìn rất đẹp mắt!
Thiệu Hiên cùng Tĩnh Tri căn bản là di dạo siêu thị, mua một đống tây trang quần áo, Mạnh Thiệu Hiên cũng không từ chối hay kêu khổ, cứ đi theo Tĩnh Tri, đi đến khu bán rau, bỗng nhiên mắt Tĩnh Tri sáng lên, như nghĩ đến điều gì, nói với Mạnh Thiệu Hiên: "Hay chúng ta mua ít thức ăn, trở về em làm cơm cho anh ăn!"
Mấy ngày nay vẫn vội chăm sóc mẹ cùng đến Đỗ gia dạy học, Tĩnh Tri cũng không xuống bếp.
"Em sẽ nấu ăn?" Mạnh Thiệu Hiên có chút không tin nhìn cô, Tĩnh Tri liền trừng mắt liếc hắn một cái: "Anh cứ chờ xem!"
"Không dám, không dám, anh biết bà xã của anh lợi hại nhất!" Hắn nhìn sắc mặt giận giữ của cô rồi nỉ non: "Bà xã, em có bao nhiêu ưu điểm là anh không biết, anh thấy tiên nữ ở trên trời cũng không sánh bằng em..."
"Anh lại kêu loạn." Tĩnh Tri trừng hắn: "Ai là bà xã của anh."
"Mẹ thích anh, còn hỏi anh lúc nào cưới em." Hắn thích thú đuổi kịp cô, thấy ánh mắt của cô nhìn cái gì, liền bất chấp tất cả đem đồ xách đến trong xe.
"Phi, đó là mẹ em." Tĩnh Tri bàn tay nhéo nhẹ hắn một cái, đáy mắt lại có nụ cười thản nhiên.
Mẹ lại là rất thích Mạnh Thiệu Hiên, điều đó nằm ngoài dự liệu của cô, hơn nữa mấy ngày nay, hai người ở chung càng ngày càng tốt, hẳn là mẹ cô đang muốn đem cô bán cho Mạnh Thiệu Hiên.
"Ai ui, đau...bà xã...Ai, em thế nào không lấy cà chua? Con gái không phải đều thích ăn sao?"
Mạnh Thiệu Hiên nhìn cô trực tiếp chạy đến quầy cà chua, không khỏi có chút hiếu kì hỏi.
Quá nhiều người, Mạnh Thiệu Đình đứng cách bọn họ chừng hai ba mét, hắn nghe được Mạnh Thiệu Hiên nói, đáy lòng không khỏi giật mình, hắn đứng một bên cúi đầu, im lặng lắng nghe.
Tĩnh Tri sửng sốt chốc lát, xoay người lại nhìn Mạnh Thiệu Hiên: "Anh thích ăn món gì?"
"Anh à, anh thế nào cũng được, giống khẩu vị của em là được rồi." Mạnh Thiệu Hiên cười, mắt đẹp híp thành một đường vòng cung, Tĩnh Tri cũng cười, cầm mấy quả cà chua đặt ở trong xe: "Em thích ăn cà chua, chỉ trước đây...Được rồi, sau này em có thể thích ăn nhiều thứ, chúng ta đi mua hành, em cho anh biết nha, em thích ăn nhất là trứng chiên hành, hơn nữa em làm cũng siêu cấp, nếu như anh ăn, nhất định nuốt cả đầu lưỡi luôn."
Cô đẩy Mạnh Thiệu Hiên về phía trước, Mạnh Thiệu ĐÌnh lại là giật mình sững sờ một chỗ, đáy lòng hắn không biết là cảm giác gì, nhớ tới nhiều năm trước, hắn nói ghét nhất là hai món ăn, từ đó về sau, hắn sẽ không bao giờ thấy trong nhà xuất hiện hai món đó, nhưng nguyên lai là hai món cô thích ăn nhất.
Bởi vì năm đó yêu hắn, vì thế ủy khuất chính mình mà nhân nhượng cho khẩu vị của hắn, mà bây giờ, bên người cô xuất hiện một người đàn ông vì cô mà thích luôn cả khẩu vị đó, là hạnh phúc của cô, nhưng lại là bất hạnh của hắn?
Nhìn bộ dáng mỉm cười hạnh phúc của cô, thậm chí còn có tính trẻ con lộ ra, Mạnh Thiệu ĐÌnh không khỏi một trận khó chịu, hắn muốn xoay người sang chỗ khác, lại đụng phải giá hàng, tiếng đồ rơi xuống thu hút những ánh nhìn xung quanh, Tĩnh Tri cũng Thiệu Hiên nghe tiếng cũng nhìn sang...Mạnh Thiệu ĐÌnh hốt hoảng, qua hồi lâu, hắn mới dám nhìn lại, sớm đã không thấy hai người...
"Người vừa nãy có điểm giống anh hai?" Mạnh Thiệu Hiên vừa kéo Tĩnh Tri đi vừa nói nhỏ, chợt lại cười nhạo nói: "Sẽ không thể, anh hai mua băng vệ sinh, còn không bằng giết anh ấy!"
Tĩnh Tri cười rộ lên, rồi lại quay sang trừng hắn: "Đàn ông các anh chính là chết vì sĩ diện."
"Bà xã, anh sẽ mua cho em, anh không sĩ diện."
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn