People have a hard time letting go of their suffering. Out of a fear of the unknown, they prefer suffering that is familiar.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Minh Châu Hoàn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 815 - chưa đầy đủ
Phí download: 23 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 850 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:31:05 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 121: Buông Tha
gười đang khẩn cấp trước mắt, tựa như có thể bộc phát ra lực cực đại, Tĩnh Tri dùng một lực, lại ổn định lại thân hình làm cho Phương Tiến cũng không thể không dừng lại.
Ánh đèn vào tiểu khu không sáng lắm, ánh sáng chiếu trên mặt đất gai mắt, tuyết đang tan nhìn có chút dơ bẩn, Phương Tiến hai mắt có chút đỏ, hắn xoay người lại, nhìn chằm chằm Tĩnh Tri, dưới ánh đèn mờ mịt, gương mặt xinh xắn tinh xảo của cô tái nhợt mà lại điềm đạm đáng yêu, không tự kìm hãm được, đáy lòng Phương Tiến bốc lên một trận, nhưng hắn còn lại một tia lý trí.
Qua năm nay, cùng lắm mất thời gian mười ngày, hắn nhịn một chút, cũng là quá khư, đến lúc đó kết hôn, cũng không mặc hắn chà sát, bóp viên?
Nghĩ tới đây, không khỏi khẽ cười một chút, hắn buông tay Tống Như Mi, đi tới bên người Tĩnh Tri, Tĩnh Tri vô thức lôi về sau một bước, tay nắm chặt hơn, Phương Tiến lại ở trước mặt cô một bước đứng lại, đưa tay giúp cô sửa lại tóc, "vậy anh hãy đi về trước."
Tĩnh Tri sửng sốt, ngước mắt nhìn hắn, lại nhìn thấy đáy mắt người đàn ông bình thường này có phần ôn nhu, trong bụng cô mềm nhũn, nghĩ đến bọn họ đã đính hôn, mấy ngày nữa cô sẽ gả cho hắn, chính là vợ của hắn, vừa rồi nói với hắn như vậy, đúng là chính mình không lễ phép...
"Phương Tiến, anh trên đường cẩn thận." Tĩnh Tri nghĩ tới đây, không khỏi ôn nhu cười một chút, cô giơ tay lên nhẹ nhàng cầm tay hắn: "Chúc mừng năm mới."
Phương Tiến vui vẻ cũng không khỏi cầm tay cô: "Tĩnh Tri, cũng chúc em năm mới vui vẻ, mấy ngày nữa chúng ta chính là người một nhà!"
Trong giọng của hắn rõ ràng hưng phấn, Tĩnh Tri lại không hề bị nhiễm, cô chỉ gật gật đầu, trong lòng lặng yên tràn ra một chút chua xót thê lương, mà thê lương kia dường như không có cách nào khống chế lan ra tất cả toàn thân, Tĩnh Tri hoảng hốt ngẩng đầu, Phương Tiến trên gương mặt cô nhẹ nhàng hôn một cái, xoay người đi.
Cô liền đỡ mẹ đờ đẫn ở nơi đó, nhìn thân hình không cao của Phương Tiến ở trên mặt tuyết từng chút từng chút biến mất, Tĩnh Tri không khỏi rùng mình một cái, cô đỡ lấy mẹ, xoay người sang chỗ khác, từng bước một chậm rãi tiến lên...
Cô vẫn cúi đầu cẩn thận từng ly từng tí, buổi tối tuyết kết băng, trơn trượt, mà mẹ uống say không biết gì ngã trái ngã phải, Tĩnh Tri dần dần tâm tư loạn tưởng, chỉ cẩn thận đỡ mẹ đi, rất sợ không cẩn thận làm cho cả hai ngã xuống đất..
Cách không xa, nhưng trên đầu cô mạo đầy mồ hôi, trước khi đi đến nhà trọ, bỗng nhiên có một người im lặng không tiếng động ở trước mặt cô, Tĩnh Tri nguyên bản không để ý, tùy tiện liếc mắt, nhưng lại cứng ngắc dừng động tác của mình.
"Anh...Anh tại sao lại ở chỗ này?" Tĩnh Tri đột nhiên mở to hai mắt nhìn, người đàn ông trước mặt, cùng lắm là hơn một tháng qua, trước mặt người nọ hoàn toàn thay đổi.
Thân thể hắn cao gầy cô đơn, áo khoác thật dày mặc trên người hắn lại là như ở trên cây gậy trúc như nhau. Mà kia khuôn mặt nguyên bản tuấn mỹ làm cho người đố kị lại cơ hồ có chán chường, hai gò má cũng hõm xuống, xương gò má thoạt nhìn cũng có chút cao, làm cho người hắn càng thêm vài tia băng lãnh cùng không tốt.
Hắn cứ như vậy cúi đầu nhìn cô, dưới ánh trăng se lạnh lại thân ảnh cao gầy kéo dài đơn độc.
Trên lưng Tri Tri bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, cô giật mình lui về sau một bước, vừa lúc đi ra tầng trệt bóng mờ, đèn đường cùng ánh trăng, trên đầu cô gai mắt sắc hồng sa hoa thoạt nhìn có chút quỷ dị.
Mạnh Thiệu Hiên cứ như vậy si ngốc nhìn cô, đứng không nhúc nhích, mà hai tay đút trong túi lại không khống chế được ngứa đau, nhưng hắn vẫn bất động, hai tròng mắt sâu ao gắt gao nhìn chằm chằm cô.
Tĩnh Tri bị hắn nhìn toàn thân không được tự nhiên, trong lòng cô có nỗi khổ nói không nên lời, lại không thể đối với bất kì người nào nói một chữ, trong lòng cô có tất cả ủy khuất, cũng đã ở năm tháng sông dài, đã quen không đi oán hận, cô biết mình đấu không lại Mạnh Thiệu Đình, cho nên cô lựa chọn rời hoặc trốn đi, cô biết cô không thể cùng Mạnh Thiệu Hiên cùng một chỗ, vì thế cô không hy vọng nhìn thấy sự xuất hiện của hắn.
Huống chi, cô đã đính hôn, cô muốn an an ổn ổn gả một người tốt, sau đó làm vợ tốt, tiếp làm người mẹ tốt.
Năm năm trước không còn đứa nhỏ, cô mỗi tối đều không ngủ được, đang ngủ liền gặp ác mộng, hỗn loạn đó giằng co một năm, cô mới từ từ trong bóng tối giãy giụa đứng lên.
"Em phải lập gia đình?" Cô định vòng qua người hắn đi, hắn bỗng nhiên mở miệng, thanh âm dọa người, Tĩnh Tri không khỏi ngẩng đầu, nhìn đúng vào con ngươi màu hổ phách, nước mắt trong nháy mắt dồn lên đến viền mắt nhưng lại gắt gao nhịn xuống, cô chậm rãi gật đầu, đầu như có nghìn cân nặng.
Gật đầu sau, nửa ngày cũng không có âm thanh, Tĩnh Tri nhìn chằm chằm đầu ngón chân mình, ít dám hô hấp, mà hắn đứng đó không nhúc nhích, không biết đang suy nghĩ gì.
"Rất tốt."
Thanh âm của hắn rất thấp, Tĩnh Tri cơ hồ không nghe được, trong cổ họng cô kỳ dị vang lên một tiếng, lại muốn ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của hắn, tay hắn chậm rãi rơi vào trên tóc cô, Tĩnh Tri chỉ cảm thấy trên da đầu một trận tê dại, cô cúi thấp đầu không nhìn thấy động tác của hắn, không biết hắn đang làm cái gì, trong lòng của cô cực kì loạn, nhưng lại lộ ra ngưng sâu yên lặng.
Không biết qua bao lâu, khi hắn rời tay, Tĩnh Tri chậm rãi ngẩng đầu lên, thấy trên tay hắn cầm tân nương sa hoa lấy từ trên đầu cô, một đôi mắt như mơ hồ nhìn hoa bẩn thỉu phát ngốc, cô chỉ cảm thấy trong cổ họng một trận phát chặt, hết sức cắn đầu lưỡi, đau đớn làm cho cô tỉnh táo lại, mà kia giọt nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, bỗng nhiên một giọt liền rơi trên vạt áo...
-----------
Kỹ nữ lô địch
Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con Tổng Giám Đốc Hàng Tỷ: Cướp Lại Vợ Trước Đã Sinh Con - Minh Châu Hoàn