Người không đủ can đảm để mạo hiểm thì sẽ không gặt hái được gì trong cuộc sống.

Muhammad Ali

 
 
 
 
 
Tác giả: Olivia Kami
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 41 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 436 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:22:21 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
hương 8: Đi học? Oh no! Đó là địa ngục trần gian.Vì …
Hôm sau, khi những tia nắng chiếu qua những căn biệt thự. Nhỏ và Ân đã dậy từ rất sớm để nấu ăn. Còn nó vẫn đang nệm êm chăn ấm trên chiếc giường ko phải của mình mà là của hắn. Đúng 8h00 hắn lên phòng vẫn thấy nó còn ngủ. Hắn thở dài, kéo tấm chăn ra khỏi người nó, nói giọng đều đều:
- Bây giờ cô có dậy ko? – hắn hỏi
- …… - vẫn ko trả lời
- Tôi đếm từ 1 tới 3 nếu cô ko dậy thì coi chừng với tôi – hắn nói lại lần nữa – 1- hắn đếm
- …. – nằm im bất động
- 2 – hắn vẫn tiếp tục đếm
Tới đây nó mới bật dậy, nó vươn vai ngáp một cái dài
- Tôi dậy rồi đây – nó nói giọng còn buồn ngủ
- Đi đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng – hắn nói rồi đi ra khỏi phòng
Nó cũng vào WC là VSCN. Sửa soạn một hồi, nó cũng đi xuống ăn sáng. Khi đi xuống ngồi vào bàn ăn, tất cả món ăn được bày ra, toàn là sơn hào hải vị. Những món quý hiếm nhất trên dời. Đang ăn, thì tiếng chuông điện thoại bài live while we're young quen thuộc của nó reo lên. Nó dừng ăn, hắn cũng dừng ăn. Đưa điện thoại lên bắt máy:
- Alo, mama à? Gọi con có gì ko? – nó nói giọng ấm áp
- Con lát nữa trở về ẹ, mẹ có chuyện cần nói – đầu dây bên kia giọng nói trầm trầm của một người phụ nữ vang lên
- Nhưng mà mẹ tụi con đang … - nó phản bác, chưa nói xong mẹ nó đã chen vào
- Ko nói nhiều, chuyện này rất quan trọng, con kêu Ái, Ân và anh hai về luôn – mẹ nó nói giọng nghiêm khắc
- Dạ, con biết rồi – nó ỉu xìu nói rồi cúp máy
Hắn nãy giờ đã nghe hết mọi chuyện nên lên tiếng nói:
- Cứ về, buồn gì chứ? Tôi về theo cô – hắn nói giọng lạnh lùng nhưng ấm áp đối với nó. Hắn ko hiểu sao lúc đó lại nói ra câu ấy. Từ trước giờ hắn có rãnh rỗi làm mấy việc như vậy đâu
- Umk, tôi biết rồi – nó nở nụ cười rất tươi rồi ăn tiếp. Sau khi ăn xong, nó bắt hắn chở nó về bản doanh của tổ chức nó. Sau một hồi nghe nó lảm nhảm bên tai mình, hắn mới đồng ý chở nó. Tới nơi nó chạy thẳng vào đại sảnh tìm mọi người. Mọi người thấy nó liền chạy lại hỏi:
- Làm gì mà vội vã thế? – Ân nhíu mày hỏi
- Lát tao sẽ thông báo, bây giờ đi tới chỗ tập trung – nó nói bằng giọng nghiêm túc, 2 nhỏ bạn của nó thấy vậy nên cũng hiểu ra chắc có chuyện gì quan trọng lắm nó mới nghiêm túc như vậy. 5 phút sau, tất cả mọi người đều tập trung lại. Nó, nhỏ và Ân bước lên bục ngồi vào đúng vị trí của mình, mấy tên kia thì đang đứng ở phòng camera. Nó lên tiếng nói:
- Bây giờ tôi sẽ vào vấn đề, vấn đề thứ nhất là các bộ phận công ti trên toàn Châu Á đang rất hỗn loạn vì cổ phiếu bị rớt giá. Vì vậy, họ sẽ tìm tới những công ti lớn và các tổ chức có tên tuổi trong giới hắc đạo xin giúp đỡ, tôi nghĩ … chúng ta chỉ giúp những công ti nào cần thiết thôi, mọi người hiểu chứ? – nó nói giọng lạnh lùng
- Hiểu ạ! – tất cả người trong đại sảnh đồng thanh nói
- Vấn đề thứ hai, sắp tới chúng tôi sẽ đi một chuyến, có thể sẽ lâu về, nên trong thời gian chúng tôi đi, tôi giao trách nhiệm cho Tứ Dark, hãy giữ cho tổ chức ngày càng phát triển. – nhỏ nói giọng đều đều
- Mọi người đã hiểu, vậy thì chúng ta tan họp – Ân nói giọng có vẻ mệt mỏi. Tụi nó vừa đi xuống là tụi hắn chạy lại, nhất là Nhân. Nhân chạy lại đỡ Ân, lo lắng:
- Ân sao thế? – Nhân nhăn mặt hỏi
- À ko sao, tại Ân ghét đi máy bay! – Ân trả lời
- Bây giờ chuẩn bị về kìa anh hai! Mẹ kêu á! – nó nói với anh
- Ok! – anh nó trả lời bằng giọng đều đều
Tụi nó và tụi hắn đi thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về. Thật sự nói tụi nó hôm nay rất đẹp. Tụi hắn cũng rất đẹp, có khi hơn tụi nó. ( để Kami giới thiệu sơ qua trang phục của tụi nó và tụi hắn nha! )
Nó: Nó diện một cái vái ngắn ngang đầu gối màu trắng, bên hông có cái nơ cũng màu trắng. Mái tóc màu xanh được nó buộc thành hai bên. Mỗi bên có một cái nơ nhỏ màu tím trông rất dễ thương. Cái headphone màu trắng. Đôi giày búp bê màu trắng. Tay đeo đồng hồ hiệu Casio cũng màu trắng. Sợi dây chuyền màu vàng của tổ chức. Cuối cùng là cái kính mát cũng màu trắng nốt ( bà này toàn màu trắng )
Nhỏ: Nhỏ hôm nay cũng mặc váy. Chiếc váy ngắn ngang đầu gối giống nó nhưng là màu xanh nước biển. Mái tóc được nhỏ xõa tự nhiên. Đôi giày cao cổ màu đen dài hơn mắt cá chân một chút. Tay đeo đồng hồ hiệu Casio màu trắng. Cổ đeo dây chuyền của tổ chức.
Ân: Ân theo hai nhỏ bạn mặc váy theo. Nhưng cô mặc váy ngắn màu đen ngang đùi, bên trong còn mặc thêm một cái quần bó màu trắng dài tới đầu gối. Đôi giày bata hiệu Converse màu hồng. Tay đeo đồng hồ Casio màu trắng giống nó và nhỏ. Mái tóc nâu dài được buộc lên gọn gàng. Thêm sợi dây chuyền màu cam của tổ chức.
Tụi hắn thì vẫn quần Jeans, áo sơ mi. Tiến thẳng tới sân bay. Sau một hồi, xem vé máy bay và đã biết mình ngồi ở đâu, nó nói:
- 324e2 – nó nói hàng ghế của mình lên
- 324e3, tao ngồi sau mày – tới lượt nhỏ lên tiếng
- 324e4, tao ngồi sau mày nữa! – Ân nói rồi đập vào vai nhỏ
Bây giờ tụi nó nhìn qua tụi hắn, tụi hắn thở dài đọc hàng ghế của mình
- 325e2 – hắn đút tay vào túi quần thản nhiên đọc
- 325e3 – anh đọc cụt ngủn
- 325e4 – Nhân đọc cho có
- Ai cho anh ngồi cạnh tôi? – tụi nó đồng thanh hỏi tụi hắn
- Muốn biết thì đi hỏi người đưa vé – hắn trả lời lạnh lùng thay cho hai thằng bạn
Ngồi vào máy bay, nó đeo headphone vào nghe nhạc. Hắn cũng vậy, nghe một hồi nhìn qua nó, nó đã ngủ từ lúc nào. Bây giờ trông nó thật đẹp, đẹp như thiên thần ấy. Hắn cứ nhìn nó. Bỗng nhiên, máy bay bị nghiêng, đầu nó tựa vào vai hắn. Hắn ko đẩy đầu nó ra, cứ để vậy cho nó ngủ. Ko hiểu sao hắn lại làm vậy. Hai cặp kia cũng vậy, trong khi tụi nó ngủ, tụi hắn mỗi người mỗi suy nghĩ, nhưng trọng tâm là người con gái ngồi cạnh mình. Sau 12 tiếng ngồi trên máy bay, tụi nó và tụi hắn bước xuống. Trước cổng đã có sẵn 3 chiếc Lexus màu vàng chờ sẵn. Nhưng lần này ko đơn giản là tụi nó leo lên xe cho tụi hắn chạy. Nó đang định mở miệng nói thì chuông điện thoại của hắn reo lên, hắn bắt máy:
- Alo – hắn lạnh lùng
- Nhất Nam, con bỏ cái thói lạnh lùng đi, về cho ta – người của đầu dây bên kia ko ai khác chính là chủ tịch tập đoàn B.I – Lí Bạch Khang kiêm luôn ba hắn, kiêm luôn một trong những người làm cho hắn nghe lời nhất.
- Con ở VN rồi – hắn đã giảm bớt phần lạnh lùng trong câu nói của hắn. Nó cảm nhận được
- Vậy thì con đi qua nhà chủ tịch Trương đi, ba sẽ ở đó chờ con – ba hắn nói
- Ok, con qua liền – hắn nói rồi cúp máy cái rụp
- Thôi, bây giờ quay lại vấn đề chính, tụi tôi muốn lái xe – nó chỉ vào cái xe nói
- Tùy – hắn trả lời ngắn gọn. Nhưng nó hiểu là hắn đã đồng ý cho tụi nó chạy xe
Tụi nó leo lên xe, gạt cần số, nhấn ga và phóng về nhà. Tụi nó trên đường cứ nói chuyện cười đùa mãi như cả năm chưa gặp nhau ấy. Cũng phải thôi, khi về tụi nó rất thích. Vì là quê hương quậy quá của tụi nó và cũng là nơi tụi nó có những lịch sử về trường học rất ư là hào hùng và vinh quang. Về tới nhà, nó đẩy cửa bước vào. Tới phòng khách, nó oang oang cái miệng:
- MAMA ƠI, WHERE ARE YOU? – nó hét to
- Con nhỏ cái miệng thôi Ayame – một người phụ nữ tuy đã già nhưng vẫn toát ra vẻ quí phái và trẻ trung đi từ trên nhà xuống
- Mama gọi con về gấp có chuyện gì ạ? – nó hạ giọng hỏi người phụ nữ đang ngồi ở ghế sofa. Đó là mẹ nó – Huyền Vũ Phương Linh.
- Mấy con ngồi xuống đi, mẹ sẽ nói – mẹ nó nói nhẹ nhàng. Tụi nó nghe vậy liền ngồi xuống.
- Hôm nay có bạn mẹ qua chơi, ba con đang dẫn về đấy – mẹ nó rót trà cho từng đứa
- Dạ, mà công ti dạo này tốt ko mẹ? – anh nó hỏi
- Rất tốt – mẹ nó tỏ vẻ hài lòng về câu hỏi này
Một lát sau có một người đàn ông và một đôi nam nữ bước vào. Nhìn thấy người đàn ông đó nó chạy lại ôm chầm lấy người đàn ông nói giọng vui mừng:
- Papa về rồi, nhớ papa quá! – nó nói
- Umk, ta cũng nhớ con, bây giờ để cho ta giới thiệu bạn ta nè! – người đàn ông nói giọng trầm trầm nhẹ nhàng. Đó là ba nó – Trương Dĩ Phong kiêm luôn người mà nó sợ nhất trong nhà. Nó nghe vậy liền buông tay ra ngồi xuống.
- Ta xin giới thiệu, Đây là Lí Bạch Khang và Nguyễn Trần Tuyết Vân – ba nó từ từ giới thiệu từng người
- Họ Lí, chú ấy họ Lí? – nó thắc mắc, quay sang hắn – Anh họ gì? – nó hỏi
- Tôi họ Lí tên Nhất Nam – hắn trả lời tỉnh bơ
- Vậy chú Khang là ba anh hả? – nó ngạc nhiên
- Umk, chú là ba thằng Nam – ba hắn tiến tới nói
- Thôi bây giờ vô vấn đề chính đi – mẹ nó và mẹ hắn đồng thanh
- Ok – ba hắn nói
- Hạ Băng, ta muốn con đi học trong vòng 2 tuần – ba nó nói giọng nghiêm túc
Nó nghĩ một lát, rồi la lên:
- Papa nói cái gì? Đi học? Con ko đi đâu – nó chống cự
- Vậy thì đi qua Mỹ vào trại huấn luyện của chú Huy – ba nó nói lại
- Ơ, vậy con sẽ đi – nó nói giọng ỉu xìu. Nhỏ và Ân nãy giờ ngồi nghe rất ngạc nhiên tới ba nó, mẹ nó, anh nó cũng vậy. Trước giờ nó rất thích đi học. Tại sao hôm nay lại như thế.
- À, cho ta nói thêm, con ko được gây lộn, đánh nhau, cúp học – mẹ nó tuôn một lèo
- Mama, sao con chịu nỗi? – nó nhõng nhẽo
- Bây giờ có nghe ko? – mẹ nó hỏi lại lần nữa
- Dạ nghe – nó nói ỉu xìu
- Nhất Nam, nãy giờ con nghe hết rồi thì cũng làm theo luôn đi – ba hắn nói
- Con sao cũng được – hắn trả lời ngắn gọn giọng đều đều
Sau câu trả lời ấy tụi nó và tụi hắn kéo nhau tới quán bar cũ. Tới bar tụi nó và tụi hắn đi thẳng vào phòng vip. Thật ra ba mẹ nó và ba mẹ hắn đâu muốn tụi nó đi học đâu. Vì mấy người này đã biết quá rõ về lever quậy phá của tụi nó. Tụi nó đã có một cái lịch sữ rất hào hung và vinh quang trong 24 ngôi trường trên thế giới. Trường nào tụi nó cũng được ghi danh vào bảng vàng của trường. Nhỏ lên tiếng sau khi kêu đồ uống:
- Mày thích đi học lắm mà? Sao hôm nay kì zậy? – nhỏ thắc mắc
- Đi học? Oh no! Đó là địa ngục trần gian. Vì 1 ngày nữa là tới Valentine
“ phụt ”
Nghe tới đây nhỏ và Ân đang uống nước phun ra hết. Valentine – đúng Valentine đối với tụi nó là địa ngục. Hầu hết các ngôi trường tụi nó học đều cập nhập thông tin rất nhanh. Nếu tụi nó vào học, chỉ cần 3 phút thôi là nguyên một trường biết hết. Valentine dù tụi nó có giỏi đến mấy cũng ko thoát khỏi tay tụi con trai trong trường. Sáng nào cũng có một bài chạy maratong miễn phí. Kì này đi học vào lúc này, tụi nó chết chắc.
Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó Tôi Thề Tôi Phải Bắt Anh Mỉm Cười Và Nói Yêu Tôi! Lí Nhất Nam, Hãy Nhớ Câu Nói Đó - Olivia Kami