Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: Không rõ...
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 106 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 554 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:32:33 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60
ó chẳng thể ngủ sớm vào đêm qua mặc dù thay đồ tắt điện rất sớm nó còn chẳng thèm ăn tối nữa chứ, vậy mà sáng nay vẫn dậy sớm là sao không biết. Nó cũng chẳng nướng thêm làm gì, đứng dậy lại gần ban công kéo tấm rèm ra cho có chút nắng sáng vào phòng rồi vào nhà tắm thay đồ.
Hôm nay nó chọn ình một chiếc maxi ngắn tới bắp chân hai dây kết hợp cùng một chiếc croptop len bên ngoài, đi đôi sandal dây cá tính nhìn nó rất ư là xinh đẹp. Với tay trên giường lấy cái điện thoại nhét vào túi nó đeo cái túi chéo lên vai rồi cầm hộp đàn xuống nhà, có lẽ hôm nay ba nó sẽ đưa nó đến nhạc viện, hôm nay chung kết mà.
-          Ngồi xuống ăn sáng đi _ ba nó nói khi nó vào bếp
-          Của con đây _ mẹ nó đẩy cho nó cái đĩa đồ ăn
-          Ăn xong đi cùng ta, ta sẽ đưa con tới nhạc viện _ ba nó nói
-          Dạ _ nó đoán trúng y chóc mà, ba nó sẽ đưa nó tới nhạc viện
-          Hôm nay mẹ có một ca mổ…chắc sẽ kết thúc sớm, khi nào xong mẹ sẽ tới
-          Dạ _ nó chỉ trả lời qua loa
Ngồi trên xe tới nhạc viện mà lòng có cứ loạn đến cả lên, đầu óc thì trống rỗng, chỉ cầu mong hôm nay đừng phạm lỗi sai nào thôi. Nó bước xuống xe trước khi ba nó vừa dừng lại trước cổng, vì tránh sự chú ý của khác học viên khác nên nó không muốn người ta nhìn vào nó được đi cùng xe với hiệu trưởng nhạc viện tới đây.
-          Băng _ Khánh gọi
-          … _ nó đi lại chỗ Khánh với Tâm đang đứng
-          Chào mấy đứa _ Vương tới gần chỗ bọn nó
-          Đông đủ quá nhỉ _ Eric cùng vừa tới
-          Chỉ có 5 người được đi tiếp thôi…mong là có 4 đứa tụi mình _ nó cười
-          Eo ơi…coi bả kìa, già ghê chưa _ Tâm nói
-          Xít…cái thằng này _ nó nói
-          Vào thôi…sắp tới giờ rồi _ Vương cười
Đang vào trong thì điện thoại Khánh có tin nhắn tới, vừa đi vừa mở tin nhắn không biết nội dung là gì nhưng nó thấy Khánh dừng lại thì nó cũng dừng lại xem.
-          Ai nhắn vậy _ nó hỏi
-          … _ mấy người kia cũng dừng lại
-          Không có gì _ Khánh lo sợ nhìn nó
Nhìn thái độ của Khánh là nó biết có chuyện rồi, rốt cuộc là chuyện gì mà khiến cậu ấy lo lắng như thế chứ.
-          Đưa tớ xem với _ nó xoè tay ra
-          Không có gì thật mà…vào thôi _ Khánh tắt điện thoại nhét vào túi quần
-          Có gì đâu…tụi mình toàn đọc tin nhắn chung  mà _ Tâm giật điện thoại trước khi Khánh nhét vào túi
-          Tâm _ Khánh hét lên
-          Để xem gì đây _ Tâm mở ra đọc thì cũng đứng hình
-          Cái gì vậy _ nó giật điện thoại trên tay Tâm
-          Không _ quá muộn để Tâm với Khánh nói không khi điện thoại đang nằm trong tay nó rồi
Tin nhắn đến từ Linh San: “ Đừng để Băng rời khỏi cuộc thi…Thiên Anh đang bày mưu gì đó, cô ta mới gọi điện  uy hiếp tớ…bằng mọi cách đừng để Băng rời cuộc thi “. Nó đứng gần Vương với Eric nên hai người cũng đọc được tin nhắn đó, thiệt tình chuyện gì đang xảy ra vầy nè.
-          Trả điện thoại cho tớ _ Khánh giật điện thoại trên tay nó
-          Mình sẽ không….
-
-
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Dù đi đến cuối đường
Anh vẫn ngoái nhìn ra phía sau
Anh có cảm giác em đang chờ
Chờ anh trở về
Cảm ơn em đã đến bên anh
Anh cần em
Người con gái của riêng anh
Hãy là của riêng anh
♪♫♪♫♪♫_ tiếng cello
Cả 4 người kia cùng giật mình khi có điện thoại reo, nó bị tiếng chuông điện thoại của mình cắt ngang lời nói. Khánh đang me nó mà rút điện thoại ra thì cậu sẽ giật ngay không cho nó nghe máy, nhưng cậu chậm hơn nó một chút rồi.
-          Alo _ nó bắt máy
-          “ Cô là Lệ Băng “
-          Phải…có chuyện gì không
-          “ Bạn của cô là Linh San phải không…bây giờ tôi có một trao đổi nho nhỏ với cô…cái mạng của em trai cô ta với cô ta cô chọn ai “
-          Anh đang nói cái gì vậy… _ nó sợ nhưng vẫn giữ giọng nói bình thương
-          “ Cô nghe cô ta nói rồi chứ…cô ta không quan tâm với cô đâu…. “ Mặc kệ tớ Lệ Băng…cậu cứ thi cho tốt vào “ …im mồm con khốn “
-          Ai ấy người đánh cậu ấy _ nó hét lên làm mấy người lo sợ
-          Mấy người là ai _ Vương giật điện thoại trên tay nó nghe
-          “ Tao chỉ muốn nói…tụi mày có một giờ để đến đây, địa điểm tao sẽ nhắn cho tụi mày biết, nếu không thì tới mà nhận xác hai chị em nhà nó đi “
-          Alo….alo… _ Vương quát lên trongg điện thoại
-          Chuyện gì vậy _ Khánh hỏi
-          Mình cần phải đi… _ nó đang kiềm chế cảm xúc
-          Không được…cuộc thi còn cuộc thi thì sao _ Eric kéo nó lại không cho nó đi
-          Nó có quan trọng bằng  mạng sống của bạn tôi  không _ nó quát lên
-          Cậu cần phải thi…cần phải có mặt trong cuộc thi Băng à _ Tâm nói
-          Linh San là bạn cậu mà _ nó nhìn Tâm đau đớn
-          Cậu cũng là bạn tớ _ Tâm nói
-          Các em không nghe tôi gọi tên nãy giờ hả _ anh hội trưởng quát sau lưng tụi nó
-          Tụi em vào đây _ Vương nói
-          Vào thôi _ Eric kéo nó vào
Tụi nó ngồi đó mà lòng không yên chút nào, thật sự nó rất lo cho Linh San, cậu ấy mà gặp chuyện gì không phải là lỗi của nó sao. Hắn cũng tới nhạc viện sáng nay để xem cuộc thi chung kết này, nói thật hắn ngồi trên này nhìn xuống cũng lo lắng theo khi nhìn thấy sắc mặt của nó. Rút điện thoại ra hắn nhắn tin cho Vương để hỏi chuyện của nó.
-          “ Cô ấy bị gì vậy “ _ hắn nhắn hỏi
-          “ Linh San gặp chuyện…con bé đang rất lo “
-          “ Chuyện gì “
-          “ Không biết …chỉ biết có người gọi tới nói con bé phải tới trong 1 giờ đồng hồ nếu không… “
-          “ Ở đó là ở đâu “
-          “ Đang đợi tin nhắn của tụi nó “
-          Và đây…tiết mục đáng mong đợi nhất của ngày hôm nay… CHU LỆ BĂNG _ anh hộ trưởng nói lớn
Lúc nó đứng dậy thì điện thoại rung lên khiến nó dừng bước, Khánh với mọi người thấy nó dừng lại thì bắt đầu lo lắng.
-          Điện thoại của tớ _ Eric lắc lắc cái điện thoại
Nó thở phào nhẹ nhõm rồi bước lên sân khấu, nó biết cách kiểm soát cảm xúc rất ok vì vậy không bỉ ảnh hưởng gì nhiều từ chuyện của Linh San. Khi nó lên sân khấu thì Khánh với lục túi của nó lấy điện thoại, đúng là điện thoại của nó, đó là tin nhắc từ cái số lạ lúc nãy.
-          “ Nhà kho ở@%#@^!* “
-          Chết tiệt _ Khánh nói
-          Khánh à…bình tĩnh đi _ Vương vừa nói vừa nhắn tin cho hắn biết địa chỉ
-          “ Ok “ _ hắn trả lời tin nhắn của Vương
-          Cô đúng là một con rắn độc mà _ Khánh tới chỗ Thiên Anh mà nói
-          Khánh…bình tĩnh đi đã _ Vương kéo Khánh lại
-          Hì… _ Thiên Anh nhìn mấy người cười đểu
-          Em cần phải đi cứu cô ấy _ Khánh nói rồi bỏ đi
-          Khánh…_ Eric gọi cậu ấy nhưng cậu ấy đã chạy đi rồi
-          Cái thằng này _ Vương bực tức
Khi nhận được tin nhắn của Vương hắn đã gọi điện cho đàn em của mình để lo liệu vụ đó, nhưng khi thấy Khánh bỏ đi, hắn nhìn cậu ấy rồi quay lên nhìn nó. Nó đứng trên sân khấu này thấy Khánh chạy đi khiến nó bị lỗi mất một nhịp cảm xúc, thể nào cũng có chuyện với ba nó à xem.
Khi vừa xóng nó vội chạy xuống lục túi để lấy điện thoại, Vương với Eric nhìn nó đầy lo lắng, cầu mong nó đừng có điên lên lúc này.
-          Khánh đi rồi sao _ nó nhìn hai người
-          Băng à…dù có chuyện gì em cũng không được rời khỏi đây _ Vương nói
-          Em sẽ về kịp giờ…không phải là họ cần họp trước khi ra thông báo cuối sao _ nó cất đàn vào hộp
-          Tiếp theo là Trần Thiên Anh…một bông hoa của khoa nhạc cụ phương tây
-          … _ nó dừng lại nhìn cô ta
-          Có lẽ…lại có kẻ thế chỗ cho cô nữa rồi _ Thiên Anh nói nhỏ khi cô ta đi ngang qua nó
-          … _ nó đứng hình khi nghe cô ta nói vậy
Nó không chần chừ lâu mà đeo túi lên vai rồi nhanh chóng chạy ra ngoài mặc kệ tiếng gọi của Vương với Eric. Hắn thấy nó bỏ chạy liền đứng dậy mà lao xuống dưới để cản nó lại.
-          Cô đi đâu vậy…đang trong cuộc thi mà _ hắn giữ tay nó lại
-          Kệ tôi _ nó hất tay hắn ra
-          Cô muốn đi đâu _ một lần nữa hắn giữ tay nó lại
-          Không phải tôi đã nói là chúng ta cứ xem như không biết nhau sao _ nó nhìn hắn
-          Ok…cứ xem như tôi đang giúp cô đi _ hắn nói rồi kéo nó chạy đi
-          Cậu đang làm cái gì vậy…tôi đang rất gấp
-          Tôi sẽ giúp cô giải quyết cái chuyện cô đang gấp đó
-          Cậu… _ nó thấy hơi ấm lòng
Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? Tôi Lỡ Thích Cô Rồi Sao Đây ? - Không rõ...