If you truly get in touch with a piece of carrot, you get in touch with the soil, the rain, the sunshine. You get in touch with Mother Earth and eating in such a way, you feel in touch with true life, your roots, and that is meditation. If we chew every morsel of our food in that way we become grateful and when you are grateful, you are happy.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Lâm Ngân Hỷ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 90 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 431 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 05:03:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 17
hương 17
Trí Anh vừa sáng sớm đã gọi điện thoại nhắc tôi đến trường sớm. Tôi vội vội vã vã chuẩn bị. Cuối cùng cũng đã đến lúc quyết chiến rồi à? Ha ha. ^O^
Vốn là 10 giờ mới bắt đầu nhưng chúng tôi đã hẹn nhau gặp mặt sớm trước 2 tiếng rồi.
"Mẹ, con đi học đây."
"Tuấn Anh nó đã đi rồi đó."
"Á?? Phác Tuấn Anh? -,.-"
"Ừ, đi từ lâu rồi."
Thật kỳ quặc. Cái tên bình thường 10 giờ vào lớp, 9h50 mới chậm rì rì ra khỏi cửa sao hôm nay đi sớm thế? -_-a Mặc kệ vậy, Trí Anh đang đợi mình. Tôi vẫn phải đi nhanh lên thôi... Giật mình!!!
"Này! Bà là rùa à? Dậy sớm hơn tôi nhiều mà giờ mới ra khỏi cửa?"
Sao mới sáng sớm đã xui xẻo đụng mặt bọn hắn rồi? Ông trời sao chẳng chăm sóc tôi chút nào vậy. =_; Vân Quân đang vẫy tay với tôi, Thái Dân và Chí Hồi cười tươi rói, cả Khương - Cẩm - Thánh đang đứng kia ngủ gật, thêm bộ mặt xấu xa của thằng em tôi nữa chứ. -_-^
"Mọi người làm gì vậy?"
"Cái gì mà làm gì chứ ~ Đội trưởng của chúng tôi muốn đến thăm cậu mà. >_Xương Sườn chết tiệt này, vẫn nhiều chuyện như trước.
"Khương Cẩm Thánh là đội trưởng của các cậu à?"
Xương Sườn sao hợp mặc đồ trắng thế nhỉ, vừa may có thể đưa cậu ta vào bệnh viện thần kinh rồi, đến đồ bệnh nhân cũng có thể tiết kiệm được. -_-
"Hôm nay trường có hoạt động lớn, bọn tớ muốn đi xem thế nào."
"Chẳng phải 10 giờ mới bắt đầu sao? Sớm thế này đã đi rồi? -_-a"
"Bọn tớ muốn ngồi đầu. ^^ Hoạt động này rất vui. Bắt đầu từ năm ngoái, bọn này đã trở thành fans của tiết mục này rồi~ "
"Gì chứ? -O-"
Tôi thực không dám tin lời THái Dân. Muốn ngồi hàng đầu? Tôi cứ tưởng mỗi Vân Quân bị điên, thì ra cả đám bọn hắn đều điên hết cả lũ rồi. -_-;; Tôi còn tưởng bọn hắn khôn chịu đến xem chứ. Gì thế này!! Buồn quá đi. Nếu cái bọn điên này mà ngồi trước mặt tôi cười cợt tôi thì... -O- Khương Cẩm Thánh thì khoan nói đến đã... cái tên... quạ đen chết bầm Lý Vân Quân và tên Phác Tuấn Anh không có nhân tính thì phải làm sao? Oh my God!!! >O"Hoạt động này hay thế à?"
"Ừ! Cực kỳ hay! Nếu cậu mà xem rồi thì sẽ chết mê luôn. Chúng ta mau đến trường đi."
"Tuấn Hỷ đến rồi?"
Khương Cẩm Thánh vừa nãy còn đang ngủ gà ngủ gật say sưa đã tỉnh dậy hỏi tôi. Mắt tên này lại đo đỏ, hắn không chịu ngủ cho đã đi, rốt cuộc ngày nào cũng bận chuyện gì chứ? Hừ hừ. -_-
Lúc gần đến trường, Phác Tuấn Anh đột nhiên hỏi to:
"Này! Phác Tuấn Hỷ!!"
"Gì đó?"
"Bà nói thật đi xem nào!"
"Nói gì?"
"Có phải bà tham gia hoạt động lần này không?"
Ối. Ánh mắt sắc bén của tên ấy đang nhìn chòng chọc vào tôi. Xui xẻo quá. -_-^
"Ta làm gì mà phải tham gia cái đó?"
"Ngốc. Bà muốn giấu thì phải chọn cái gì giấu được chứ, lát nữa xem bà có còn dám nói xạo không. Hừ hừ, hết thuốc chữa thật rồi. Anh Vân Quân, hình như bà ấy tham gia thật đó, chúng ta ngồi hàng đầu xem bà ấy diễn hề đi."
Cái tên... khốn không có nhân tính này! -_- Dù gì nó cũng là đứa mà trong cuộc đời tôi không thể cầu cứu được gì. Tôi về nhà nhất định phải nói chuyện rõ ràng với Mẹ, hỏi xem Phác Tuấn Anh của Mẹ có phải nhặt được ở đâu không. -_-
"Tuấn Hỷ, nếu đã nhảy thì nhảy sexy một tí ~ nếu nhảy đẹp thì sẽ nhảy với cậu ở bên dưới nè, còn nữa ~ sẽ vẫy vẫy tay với cậu nữa nè. Tớ nói thật lòng đấy! >_Tên này cũng là người trong cuộc đời tôi tuyệt đối không thể có được sự giúp đỡ nào. Rốt cuộc trong đầu tên Lý Vân Quân này nhét thứ gì đây.
"Tớ không cần tay của cậu!"
"Thế tay của tớ thì sao?"
"Hà hà ~"
Tôi bị Thái Dân chọc cười rồi. Nếu cái tướng to cao của Thái Dân mà đứng trước mọi người lắc qua lắc lại, đúng là một cảnh tượng tuyệt vời! Ha ha ^^;;
"Lý Vân Quân!! Cậu muốn thắng tớ thì còn lâu nhé! Lúc cậu nói, Tuấn Hỷ vẫn dửng dưng lãnh đạm, tớ vừa nói là bạn ấy cười ngay ~ đó là khác biệt giữa tớ và cậu đó! Khác biệt giữa người với người sao mà lớn thế! Ha ha ha -"
Sáng sớm bắt đầu đã gặp bọn điên này, đầu tôi muốn to ra luôn. Tên Cẩm Thánh thì chẳng nói chẳng rằng cứ cắm đầu đi. Còn nói là đến thăm tôi hả... hừ!
"Mọi người đi trước đi. Tớ phải đi tìm Trí Anh và Tiểu Mẫn rồi."
"Ừ. Lát nữa gặp lại nhé! ^^"
"Tuấn Hỷ~! Tớ yêu cậu! >O< Đội trưởng là người tớ yêu nhất, thứ 2 là cậu đó!!"
Tuy đám này có lúc điên điên khùng khùng, nhưng cũng có khi dễ thương quá trời. -_- Không, không thể nói thế được! Không thể nói Vân Quân đáng yêu! A! Nhưng khóe miệng lại vô tình nhếch lên rồi!! ^^;; không được!! Không được cười!! A!! Không xong rồi!! Ha ha ha~
"Không được cười như vậy!"
Cái tên Khương Cẩm Thánh này! Lại gây sự rồi!
"Em muốn Lý Vân Quân bị em mê hoặc hả?"
Khương Cẩm Thánh lại trừng mắt với tôi. Hắn ta không biết trừng mắt với con gái là bất lịch sự sao? *-_-*
"Ha ha~"
Tên này tự dưng lại cười to lên, sau đó bước đến trước mặt tôi vuốt vuốt tóc tôi. Tên này cho tôi là chó con chắc?
"Cố lên! Anh sẽ theo dõi em đó. Nếu đã làm thì cố gắng làm cho tốt nhé. Biết chưa? Anh đi trước đây."
Tuy không biết nguyên nhân do đâu... lúc đó tôi quả thực cảm thấy tim tôi run rẩy một lúc, nhịp tim lại còn đập thùm thụp thùm thụp rất nhanh... Khương Cẩm Thánh... tôi sẽ làm thật tốt. Anh cứ nhìn mà xem...
Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy Tôi Là Tất Cả Của Tên Ấy - Lâm Ngân Hỷ