That is a good book which is opened with expectation and closed with profit.

Amos Bronson Alcott

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38
âm Thành Bộ đi thay quần áo, Nguyên Ngọ ngồi trên ghế sofa, tiếp tục trừng mắt nhưng không bật TV.
Ngồi trong phòng khách cũng có thể nghe thấy tiếng hát hừ hừ của Lâm Thành Bộ trong phòng ngủ, Nguyên Ngọ cảm thấy không yên.
Lâm Thành Bộ vui như thế cơ à?
Nguyên Ngọ cảm thấy bản thân không giỏi biểu đạt, mà Lâm Thành Bộ… có vẻ không giỏi che giấu.
Có lẽ trong vài phương diện, khiến cậu ta vui vẻ, như hiện giờ hắn đang ngồi trong nhà cậu, đêm qua hai người có làm gì đó, lại vì hắn làm việc kia không phải chỉ để an ủi…
Nhưng giống như khi Lâm Thành Bộ căng thẳng sẽ nói năng lộn xộn, nếu hắn cảm thấy không dễ chịu, cũng lộ rõ.
Tôi sẽ phân rõ, không nhầm lẫn.
Lúc Lâm Thành Bộ nói câu này, Nguyên Ngọ cảm thấy tâm tình chùng xuống, có lẽ còn hơi thất vọng.
Mặc dù lý giải của Lâm Thành Bộ với những gì hắn muốn biểu đạt không giống nhau.
Không thấy được hi vọng, đừng hãm mình quá sâu.
Đây là lời Nguyên Ngọ muốn nói cho Lâm Thành Bộ.
Bây giờ thấy dáng vẻ Lâm Thành Bộ, hắn lại cảm thấy có phải bản thân không biết biểu đạt cũng không hiểu chuyện tình cảm, ở thời điểm này, cảnh tượng như vậy để Lâm Thành Bộ chịu đựng buồn bực…
Nguyên Ngọ, mày không hợp thân thiết với bất cứ ai.
Nguyên Ngọ hơi bực bội.
Nhưng lập tức có chuyện khiến hắn dời đi sự chú ý.
Lâm Thành Bộ thay quần áo xong đi ra, hắn mới phản ứng, hóa ra hắn đồng ý đi với Lâm Thành Bộ đến bệnh viện truyền nước.
Càng buồn bực hơn.
Đúng vậy, càng buồn bực hơn.
Vì bầu không khí hòa hoãn trước đó, hắn tự dưng lại đồng ý làm một việc khiến bản thân sợ hãi, Lâm Thành Bộ sẽ cảm nhận được tâm tình của hắn, rồi lại lo lắng…
Nguyên Ngọ túm tóc.
“Có phải anh cũng nhận ra rồi?” Lâm Thành Bộ từ phòng ngủ đi ra.
“Ừm?” Nguyên Ngọ nhìn cậu qua mấy lọn tóc rủ phía trước.
“Tóc ấy, lộn xộn thế này phải xử lý đi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Lộn xộn?” Nguyên Ngọ thổi tóc, “Trước kia cũng vậy mà.”
“Lộn xộn kiểu kia và thế này không giống nhau.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Bây giờ là loạn xấu, trước là vừa loạn vừa đẹp.”
“Hai ngày tỉa một lần không đẹp sao được.” Nguyên Ngọ lại nắm tóc.
“Như vậy đi,” Lâm Thành Bộ ngồi xổm trước mặt hắn, “Tôi cùng anh đi cắt tóc trước?”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói gì.
“Tôi biết anh hay đi cắt ở đâu,” Lâm Thành Bộ cười cười, “Cách bệnh viện không xa lắm, Kim Thủ Chỉ, đúng không.”
Nguyên Ngọ im lặng rất lâu, vươn tay búng cằm Lâm Thành Bộ một cái: “Sau đó lúc tôi cắt tóc cậu đi truyền nước? Tôi bảo đến bệnh viện với cậu thì sẽ đi, không cần kiếm cớ.”
“… Tôi không có,” Lâm Thành Bộ hơi xấu hổ, “Tôi chỉ là… chuyện kia, được… tôi đi…”
“Biết, miệng lưỡi chả lưu loát tí nào…” Nguyên Ngọ thở dài.
“Lưỡi có lưu loát hay không có làm được gì đâu,” Lâm Thành Bộ đột nhiên cười, “Anh thấy thế nào.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một lúc.
“Nếu không thử lại một lần nữa?” Lâm Thành Bộ chạm lên mặt hắn.
“Ai.” Nguyên Ngọ vỗ vỗ mặt cậu, “Cẩn thận một chút.”
“Đi cắt tóc à?” Lâm Thành Bộ cười cười.
Nguyên Ngọ do dự một hồi mới đứng dậy: “Đi truyền nước đi, bác sỹ Lương nói, liệu pháp Giải mẫn, đi mấy lần cũng được.”
“Vậy khi nào cắt tóc?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không phải,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Sao cậu chấp nhất thế?”
“Nhìn cho thỏa,” Lâm Thành Bộ nói, “Đẹp trai gợi cảm hơn thì tôi nhìn thôi cũng nhanh khỏi bệnh.”
“…Truyền nước xong đi.” Nguyên Ngọ bất đắc dĩ.
Lúc đầu Lâm Thành Bộ cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng sau khi lên xe nhìn vào gương thấy sắc mặt bản thân tái nhợt, còn chưa cạo râu nên nhìn càng tiều tụy hơn… Xem ra bị bệnh còn tuốt thì mệt thật.
“Đệt,” cậu sờ lên mặt, “Mặt mũi tang thương thế này.”
“Để tôi lái,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Cậu thật là… mệt quá, buổi trưa ăn thêm sữa bò trứng gà gì đó bổ sung protein.”
“Bộ dạng tôi xấu lắm đúng không?” Lâm Thành Bộ có vẻ bận tâm, “Nếu không anh đợi tôi một lát tôi lên lầu cạo râu cái…”
“Đẹp!” Nguyên Ngọ dựng ngón cái với cậu, “Cực kỳ đẹp! Siêu đẹp! Tôi lái xe!”
“Khen ngợi từ đáy lòng à?” Lâm Thành Bộ mở cửa xuống xe.
“Từ tận tâm can.” Nguyên Ngọ nói.
Nguyên Ngọ sợ bệnh viện, Lâm Thành Bộ cảm thấy bản thân cũng rất sợ đến bệnh viện, người đông nghịt, cảm giác ngẩng đầu cúi đầu đều thấy người, trong không khí đầy vi khuẩn.
Từ bãi đỗ xe, Lâm Thành Bộ dừng lại: “Giờ chúng ta đi vào à?”
“Ừm,” Nguyên Ngọ nhét hai tay vào túi, đeo khẩu trang, ánh mắt thấy chết không sờn, trả lời xong lập tức xông vào.
“Ngài ơi đưa tôi theo với.” Lâm Thành Bộ với tay rút tay Nguyên Ngọ từ trong túi ra, dắt hắn đi vào bệnh viện.
Tay Nguyên Ngọ rất lạnh, còn cứng ngắc, sờ ngón tay cũng cảm nhận được nỗi bất an của hắn, Lâm Thành Bộ khẽ thở dài trong lòng.
Loại kháng cự vì người nhà tạo ra, là cảm giác thế nào cậu không trải nghiệm quá, chỉ thấy sau khi bóc rời lớp bảo hộ bên ngoài của Nguyên Ngọ, vết thương chồng chất.
Nhiều người đến truyền nước, mùa này dễ bị cảm mạo ốm sốt, Nguyên Ngọ dạo một vòng tìm được chỗ.
Vừa đặt bình nước rỗng xuống định gọi Lâm Thành Bộ qua ngồi thì một người đàn ông gạt ra ngồi xuống.
Nguyên Ngọ sững người hai giây, xoay xoay cái bình trong tay: “Này.”
Người đàn ông ngẩng đầu: “Làm sao, ngồi ghế của cậu à?”
“Anh truyền nước?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Cậu quản tôi?” Gã ngẩng đầu, mất kiên nhẫn nói một câu.
Nguyên Ngọ biết tính tình mình không tốt lắm, trong khoảng thời gian này hắn vẫn luôn cố không nổi giận, cũng thấy rất lạ, không biết có phải bị đồng hóa vì tính tình của Nguyên Thân không.
Nhưng tên này bày ra vẻ mặt thiếu đòn nhìn đến, hắn mới cảm giác được một sức mạnh từ thuở hồng hoang thức tỉnh trong cơ thể.
Đột nhiên cảm thấy vui mừng.
“Đứng dậy.” Nguyên Ngọ nói.
“Mày bị điên à?” Gã nói.
“Đúng,” Hắn gật đầu, “Còn chưa chữa khỏi.”
“Động kinh thì sang khoa tâm thần,” gã chỉ cửa phòng truyền dịch, “Ra ngoài rẽ trái rồi đăng ký.”
Nguyên Ngọ không nói gì, đưa tay sửa lại khẩu trang.
Lâm Thành Bộ vừa đưa tờ đơn cho y tá, thì nghe thấy đằng sau có tiếng hô hoán ầm ĩ.
Lúc cậu quay lại thấy Nguyên Ngọ đứng bên một cái ghế ở cửa sau phòng truyền dịch, một gã đàn ông ngã dưới chân.
“Làm gì thế!” Y tá hô to một tiếng, “Chỗ này toàn bệnh nhân! Đừng có đánh nhau!”
Lâm Thành Bộ ban đầu muốn đi qua, nhưng nhìn Nguyên Ngọ xong, cậu dừng lại.
Nhịn không được mà cười.
Bao lâu rồi?
Rốt cuộc cũng thấy Nguyên Ngọ thế này.
Gã đàn ông kia vóc dáng không thua Nguyên Ngọ nhưng khí thế lúc hắn đứng dậy, bằng kinh nghiệm của Lâm Thành Bộ đảm bảo không phải đối thủ của Nguyên Ngọ.
“Muốn đánh thì ra chỗ khác đi!” Lâm Thành Bộ hô lên, “Đừng đụng phải bệnh nhân khác!”
Giật dây người ta đánh nhau quả không tốt, nhưng khi cậu nhìn thấy bộ dáng Nguyên Ngọ như trước kia, cậu chẳng quan tâm là có được hay không nữa.
Đánh đi! Coi như phát tiết cũng được.
Mặc dù cậu không xác định được Nguyên Ngọ cần phát tiết cái gì.
Dù sao Nguyên Ngọ đánh nhau cũng rất đỉnh, đánh với gã này cũng không ăn thiệt.
Lâm Thành Bộ đã từng thấy Nguyên Ngọ đánh nhau, không phải chỉ một lần.
Có một đợt Số 18 thường xuyên có người gây sự, lúc động thủ chỉ cần không đến gần quầy bar, Nguyên Ngọ chỉ đứng xem náo nhiệt, nhưng chỉ cần có người đi qua hắn sẽ động thủ, Lâm Thành Bộ cảm thấy người này sẽ có cảm xúc gì với quầy bar không.
Mãi cho đến khi cậu không nhịn được hỏi Giang Thừa Vũ.
“Cậu đáng yêu thế, tôi làm ông chủ còn không kích động bảo vệ quầy bar,” Giang Thừa Vũ nói, “Cậu ta là lười thôi, nhưng có người đưa tới cửa thì sẽ động tay chân.”
Nguyên Ngọ nghe được giọng cậu nhìn sang bên này một chút, nắm cổ áo người kia, quay đầu ra ngoài phòng truyền dịch lôi đi.
Gã kia muốn tránh nên đạp Nguyên Ngọ một cái.
Nguyên Ngọ không tránh, lập tức tóm lấy chân gã kéo một phát khiến gã ngã chổng vó trên đất, muốn đứng lên cũng không có cơ hội, Nguyên Ngọ đã kéo gã đi rất nhanh.
Cứ nhìn gã vừa giãy dụa vừa bị kéo đi.
“Kia có phải bạn cậu không!” Y tá trừng mắt với Lâm Thành Bộ.
“À, ” Lâm Thành Bộ cười cười, “Vâng.”
“Cậu đi can đi!” Y tá cau mày, “Ở bệnh viện đánh nhau như thế là sao?”
“Chắc chắn sẽ không đánh trong bệnh viện,” Lâm Thành Bộ nói, “Bạn tôi có số má, lại chững chạc, là người lớn tuổi.”
Y tá lườm cậu: “Một lúc nữa bảo vệ đến đấy.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật gật đầu.
Cậu cảm thấy Nguyên Ngọ có thể đánh xong trước khi bảo vệ đến, đánh hai cái là xong việc rồi.
Nhưng khiến cậu bất ngờ là khi y tá vừa cắm kim truyền nước cho cậu xong, Nguyên Ngọ đã đi từ ngoài vào, quần áo chỉnh tề sạch sẽ, khẩu trang cũng không lệch.
“Xong việc rồi?” Lâm Thành Bộ hơi giật mình.
“Có bắt đầu dâu,” Nguyên Ngọ che khẩu trang nói, chỉ ra sau lưng, “Đụng người quen.”
“Ai?” Lâm Thành Bộ thuận thế nhìn sang, lập tức căng thẳng.
Cũng khó chịu.
Phía sau Nguyên Ngọ có một người trẻ tuổi, còn cười, lại… nhã nhặn.
“Anh biết cậu ta?” Lâm Thành Bộ cảm giác hơi nguy hiểm, cậu chỉ biết vòng bạn bè của Nguyên Ngọ quanh quẩn trong Số 18, bên ngoài thì có thêm Dương Huy, sau khi cậu bắt đầu tìm kiếm Nguyên Ngọ mới quen.
Đột nhiên xuất hiện một cậu đẹp trai… đẹp trai cái rắm, từ đâu đến?
“Không biết.” Nguyên Ngọ nói.
“Lâm ca,” người này cười cười, “Tôi cũng biết cậu.”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ sửng sốt.
“Không có ý gì,” hắn quay đầu nhìn sang cửa phòng truyền dịch, “Người kia là bạn tôi, tôi thay cậu ta xin lỗi mọi người.”
“Hắn có bị đánh không?” Lâm Thành Bộ vẫn rất quan tâm chuyện này.
“Chịu,” người kia cười cười, “Tôi đếm được ba đấm.”
Sau khi người kia rời đi, Lâm Thành Bộ giơ túi truyền dịch, đi theo Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ dẫn cậu tới chỗ ngồi trước đó đánh nhau với tên kia, “Ngồi đây đi.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ ngồi xuống, “Vừa rồi anh…”
“Người kia chiếm chỗ, không phải bệnh nhân.” Nguyên Ngọ nói.
“A, vậy người bạn kia của hăn đâu?” Lâm Thành Bộ không nỡ hỏi lắm, “Người vừa rồi, còn bảo biết tôi, là ai vậy?”
“Không biết,” Nguyên Ngọ nói, “Chắc là khách Số 18.”
“Thật à,” Lâm Thành Bộ bóp ống truyền dịch, nhỏ giọng nói, “Fan hâm mộ của anh à.”
“Ai quản hắn là ai đâu.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Cũng vậy,” Lâm Thành Bộ phì một tiếng, “Quản mẹ hắn là ai đâu.”
Nguyên Ngọ tìm một chỗ ngồi bên cạnh, Lâm Thành Bộ ngồi xuống, hắn thì đứng dựa tường.
Qua chừng nửa giờ, trong phòng truyền dịch có mấy chỗ trống, nhưng Nguyên Ngọ không đi qua vẫn đứng bên cạnh.”
“Anh ngồi một lát đi?” Lâm Thành Bộ nói.
“Không được.” Nguyên Ngọ nói.
“Không mệt à, đứng lâu thế.” Lâm Thành Bộ nhìn xung quanh muốn tìm hai cái ghế cạnh nhau.
“Trước kia tôi đứng liền hai tiếng cũng không mệt.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ lên tiếng, như vậy cậu cũng chẳng tìm được chỗ cạnh nhau, nếu để Nguyên Ngọ ngồi xa cậu, cậu cũng không thoải mái.
Một túi nước truyền đến khi xong thì thôi, người bên cạnh Lâm Thành Bộ rời đi, cậu tranh thủ ngồi dịch sang: “Chỗ này chỗ này chỗ này… ngồi đây một chút…”
Nguyên Ngọ ngồi xuống bên cạnh: “Làm sao lại sốt ruột thế, giờ cũng đâu có ai.”
“Tán gẫu đi,” Lâm Thành Bộ nói, “Anh đứng đấy cũng không nói chuyện được gì.”
“Tôi ngồi xuống cũng chẳng biết nói gì.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái.
“Vẫn không… thoải mái sao?” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng hỏi, “Nếu không anh đi cắt tóc đi?”
“Cậu nhìn tóc tôi không thoải mái à?” Nguyên Ngọ thở dài.
“Không thoải mái.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không để ý tới cậu, một lúc sau sờ trong túi tìm chun, cào tóc mấy lần rồi buộc bừa lên.
“Ấy, thế này cũng được,” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm hắn, hạ giọng, “Anh buộc thế quyến rũ lắm, anh biết không lúc anh đướng pha rượu… ầy tôi không biết nói thế nào, cực kỳ… cực kỳ… muốn nhào sang gặm hai cái, đè lên quầy bar…”
“Càng nói càng hưng phấn ha,” Nguyên Ngọ vỗ vỗ chân cậu, “Coi chừng nói xong lại lên bây giờ.”
“Má!” Lâm Thành Bộ ngẩn người, đang định lên án Nguyên Ngọ, một bóng người đi đến trước mặt.
“Tiểu Ngọ ca.” Người kia đặt mông ngồi xuống bên cạnh Nguyên Ngọ.
Lâm Thành Bộ bỗng nhiên quay đầu, trợn mắt nhìn sang, thấy đúng là người vừa nãy, cậu không nhịn được: “Sao cậu lại tới.”
“Bạn tôi đi rồi,” người kia cười cười, “Tôi đến tâm sự.”
“Không phải,” Lâm Thành Bộ sắp cáu rồi, “Cậu là ai mà tâm sự.”
“Tôi là Thường Ngữ.” Người kia giơ tay ra.
Lâm Thành Bộ vô thức duỗi tay phải định bắt một chút, cuối cùng giơ ra mới nhớ là kim truyền đang cắm trên tay, thế là cáu kỉnh vỗ tay Thường Ngữ một cái.
Thường Ngữ cười cười, lại nhìn Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ giơ tay bắt.
Lâm Thành Bộ quay đầu qua chỗ khác, không thèm nhìn, cảm thấy phiền lắm.
“Anh Tiểu Ngọ,” Thường Ngữ có vẻ không ngại thái độ của Lâm Thành Bộ, “Hơn hai năm rồi? Tôi đến Số 18 không thấy anh mà chỗ khác cũng không hỏi thăm được gì.”
“Ừm,” Nguyên Ngọ lên tiếng, “Ở nhà nên không đi đâu.”
“Thật à,” Thường Ngữ thở dài, “Về sau còn đến Số 18 không?”
“Qua một thời gian nữa đi.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm cái ghế đối diện nhướn mày, Thường Ngữ khiến cậu không thoải mái nhưng câu trả lời của Nguyên Ngọ lại khiến cậu vui vẻ.
Cậu không dám hỏi Nguyên Ngọ về việc quay lại Số 18, sợ Nguyên Ngọ bị áp lực, hiện giờ phát hiện Nguyên Ngọ có ý định quay về, cậu cảm thấy bệnh sắp khỏi rồi.
“Vậy thì tốt quá,” giọng Thường Ngữ vui vẻ hẳn, “Trước đó tôi hỏi Giang Thừa Vũ, anh ấy bảo không biết.”
“Còn chưa nói cho cậu ta.” Nguyên Ngọ đáp.
“Lúc trước có anh ngày nào tôi cũng đến,” Thường Ngữ nói, “Sau đổi người đi chả có ý nghĩa gì.”
Lâm Thành Bộ quay lại trừng một cái.
Không ngờ rằng đi bệnh viện còn gặp fanboy của Nguyên Ngọ.
Thường Ngữ né ánh mắt của Lâm Thành Bộ, nhìn Nguyên Ngọ cười hỏi: “Bạn trai à?”
“Ừm?” ánh mắt Nguyên Ngọ lướt qua gương mặt Lâm Thành Bộ, “Không phải.”
“Trước kia cũng hay thấy Lâm ca,” Thường Ngữ nói, “Sau anh không đến cũng chẳng thấy nữa…”
Thường Ngữ với Nguyên Ngọ nói chuyện câu được câu chăng, Lâm Thành Bộ cũng chẳng nghe bọn họ nói gì.
Tâm tình chùng xuống.
Có thể có cái gì tốt cơ chứ….
Nguyên Ngọ không nói sai, chính xác không phải bạn trai, thậm chí còn chưa quen thuộc được mấy tháng, ở trong mắt người khác, cậu và khách quen như Thường Ngữ, chẳng khác gì nhau.
…Thế trong lòng Nguyên Ngọ thì sao?
Chắc là có khác.
Đúng thế.
Chỉ là Nguyên Ngọ không biết diễn đạt, với một người không quen, Nguyên Ngọ cũng chẳng cần phải phân cấp bậc làm gì, cao hơn fan nhưng chưa đến mức bạn trai.
Trả lời vậy cũng chẳng sao.
Lâm Thành Bộ hiểu rõ.
Nhưng tâm tình vẫn đi suốt, dù cậu có nghĩ thông hay không.
Cậu biết tại sao mình lại như vậy, mặc dù bên ngoài nói không trông mong việc Nguyên Ngọ lấy thân báo đáp, cũng chẳng cần Nguyên Ngọ đáp lại gì, chỉ vì yêu mà cậu tự nguyện làm đủ việc cho Nguyên Ngọ…
Nhưng vẫn có chút mong đợi, chôn sâu trong lòng, thi thoảng sẽ cẩn thận mở ra, dùng mấy câu đùa bỡn lơ đãng nói.
“Truyền xong.” Giọng Nguyên Ngọ vang lên bên tai cậu, bàn tay ấn xuống nút chuông.
“Ừm?” Lâm Thành Bộ lấy lại tinh thần, ngồi thẳng.
“Không thoải mái à?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“…Không.” Lâm Thành Bộ nhìn sang bên cạnh một chút, thấy Thường Ngữ đi từ bao giờ rồi, “Hắn đi rồi?”
“Ừm, đi nửa ngày rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi không chú ý,” Lâm Thành Bộ dựa vào ghế, “Hai người trò chuyện tốt không?”
“Chẳng biết tốt hay không.” Nguyên Ngọ cũng dựa vào ghế, “Vừa nãy không vui à?”
“Không!” Lâm Thành Bộ lập tức nói, giọng hơi lớn, mấy người bên cạnh đều nhìn, cậu lại hạ giọng, “Sao thế được.”
Nguyên Ngọ phì một tiếng, không nói chuyện.
Y tá đến đổi bình nước nhỏ hơn, “Truyền xong bình này là được.”
“Cảm ơn.” Lâm Thành Bộ nói.
Sau khi y tá đi, cả hai đều không nói chuyện, Lâm Thành Bộ hơi xấu hổ, cảm thấy cậu ăn dấm khi chẳng có tư cách cũng chẳng có nguyên do thế này ngại quá, cũng không biết nói gì, cậu nhìn chăm chằm một cô gái đi cùng mẹ đến truyền nước ngẩn người.
“Này,” Nguyên Ngọ đẩy đẩy, “Có muốn uống trà sữa không?”
“Hả?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Nhìn người ta chằm chằm nửa ngày,” Nguyên Ngọ nói, “Đến mức cậu sắp đến giật đồ của người ta ròi.”
“Tôi…” Lâm Thành Bộ giờ mới chú ý trên tay cô gái cầm một cốc trà sữa, “Tôi không có…”
“Muốn uống à? Để chú đi mua.” Nguyên Ngọ nói.
“Không muốn uống,” Lâm Thành Bộ nhíu mày, điều chỉnh tư thế ngồi, “Anh nhắc đến nước, tôi thấy…”
“Buồn tè?” Nguyên Ngọ hỏi.
“À.” Lâm Thành Bộ lên tiếng.
“Vậy đi vệ sinh đi, cần tôi cầm bình hộ không?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
Lâm Thành Bộ hơi thất thần: “Sao anh không bảo đỡ…”
Nguyên Ngọ hơi sửng sốt một chút, khóe mắt cong cong nhưng không nói gì.
Lâm Thành Bộ vừa kịp phản ứng mình vừa nói gì xong, đứng vụt dậy, cầm bình giống như chạy thoát thân đi thẳng ra cửa: “Tôi đi.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa