Những trận chiến lớn nhất chính là những trận chiến trong tâm trí chúng ta.

Jameson Frank

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37
ột nụ hôn nhẹ, rung động tâm can…
Lúc Nguyên Ngọ cúi xuống, Lâm Thành Bộ cảm thấy hình như nôn cậu hết não ra ngoài rồi mới nói một câu như vậy, hơn nữa còn cao hứng suýt nữa hát luôn.
Cũng may khi môi Nguyên Ngọ đặt xuống, bài hát này cũng ngừng lại.
Nhưng không nhẹ lắm.
Nụ hôn này đập hơi mạnh lên miệng cậu, nếu không phải cảm xúc đang dâng trào thì cậu cũng sẵn sàng cảnh cáo Nguyên Ngọ suýt nữa làm vỡ răng cậu.
Ngoại trừ nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước kia, thì đây là lần đầu tiên Lâm Thành Bộ cảm nhân được Nguyên Ngọ chủ động hôn có cảm giác thế nào.
Cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Không hề giống với Nguyên Ngọ lạnh nhạt trong ấn tượng của Lâm Thành Bộ.
Có vẻ hắn vừa uống nước chanh Lâm Thành Bộ làm sẵn để trong tủ lạnh, nụ hôn Nguyên Ngọ mang theo mùi chanh thơm ngát, khiến cho người ta thoải mái buông lỏng, mà mùi hương dịu nhẹ thơm thơm này lại tương phản với việc công thành đoạt đất của Nguyên Ngọ.
Lâm Thành Bộ không biết Tiểu Hoa trong cậu trỗi dậy hay vì chưa từng trải nghiệm qua kiểu hôn này với Nguyên Ngọ.
Cậu hơi choáng.
Không có chút sức lực nào để đáp lại Nguyên Ngọ.
Như hơi thở vẫn rất mạnh, chính bản thân cậu cũng nghe được, nặng nề gấp rút, không hề giống người bị bệnh, ngược lại Nguyên Ngọ vững vàng hơn cậu nhiều.
Tay cũng vững.
Khi cậu vừa chạm vào quần áo Nguyên Ngọ thì tay hắn đã hướng xuống.
“Đệt…” Lâm Thành Bộ cảm giác cậu không thể để chậm nửa nhịp được, cũng nhanh chóng vươn tay.
Hơi thở ổn định của Nguyên Ngọ cuối cùng cũng rối loạn, Lâm Thành Bộ nghe thấy hắn thở dốc.
“Cần mở điều hòa không?” Lâm Thành Bộ nằm trên giường, hơi thở mới hơi hòa hoãn lại một chút.
“Không phải cậu bật máy sưởi luôn rồi sao?” Nguyên Ngọ ngồi xuống chuẩn bị rời giường, “Điều hòa hay máy sưởi?”
“Điều hòa đi, tôi thấy hơi nóng.” Lâm Thành Bộ quay đầu nhìn hắn, “Anh đi đậu vậy?”
“Đi tắm.” Nguyên Ngọ xuống giường bật đèn phòng ngủ lên.
“Không cần đâu,” Lâm Thành Bộ nhanh chóng lăn hai vòng từ trên giường xuống chạy theo định kéo Nguyên Ngọ lại, nhưng không với được gì, “Tôi đệt, chóng mặt.”
“Lăn thêm hai vòng nữa cậu có thể vào nhà vệ sinh nôn một hiệp đó,” Nguyên Ngọ thả một ngón tay vào lòng bàn tay cậu, “Làm sao?”
Lâm Thành Bộ tóm lấy, nhắm mắt lại: “Kéo quần xong chạy luôn có phải vô tình quá không?”
“Lời này,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Không biết lại cho rằng tôi làm cậu.”
Lâm Thành Bộ hé mắt nhìn hắn, nửa ngày mới nói được: “Anh muốn làm tôi?”
“Không thực sự muốn.” Nguyên Ngọ nói, rút tay về.
Lâm Thành Bộ nắm lấy tay hắn không buông: “Cho tôi nắm một lúc.”
Nguyên Ngọ không nói gì, đứng im tại chỗ không nhúc nhích, có vẻ không biết làm gì.
“Ai.” Lâm Thành Bộ thở dài, cầm tay hắn hôn lên mu bàn tay một cái, “Anh đi tắm đi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ rời khỏi phòng ngủ.
Không biết Lâm Thành Bộ có sửa vòi sen trong nhà tắm không mà có hai vòi phun, vừa mở thì đều xối nước.
Nguyên Ngọ đứng ở giữa, cảm giác như đứng dưới cơn mưa, không mở nổi mắt ra.
Nhưng nhắm mắt lại vẫn rất thoải mái, hắn cúi đầu chống tay lên tường, nước đổ ập xuống bao bọc cơ thể, luồng nước ấm khiến các lỗ chân lông đều giãn ra.
Cảm giác tay chân luống cuống từ từ biến mất.
Không sai, là tay chân luống cuống.
Lúc Lâm Thành Bộ nói “Cho tôi nắm một lúc”.
Hắn không biết nắm một lúc thế này là thế nào, mặc dù biết bản thân nếu cứ thất thần mãi thì sẽ khiến Lâm Thành Bộ thất vọng, chưa kể hắn còn có bệnh.
Nhưng hắn thật sự… Không biết làm gì.
Nguyên Ngọ cảm thấy mình rất xót xa, không biết đón tiếp thế nào cũng chẳng hiểu buông ra ra sao.
Lâm Thành Bộ cũng chưa hiểu rõ, hay là cậu lại tiếp nhận được, cho nên vẫn tiếp tục được, nhưng khi cậu ta cảm nhận được, lâu dần sẽ rời bỏ hắn là chuyện rất bình thường.
Lúc quay lại phòng ngủ, Lâm Thành Bộ đã ngủ, có vẻ như cậu thu dọn sơ qua, thay quần áo khác, ngủ sâu rồi.
Hắn tắt đèn, ngồi vào giường dựa đầu, mượn ánh sáng từ cửa sổ rọi vào nhìn Lâm Thành Bộ.
Ánh sáng chiếu trên mặt Lâm Thành Bộ, nhìn không rõ nhưng vẫn nghe được tiếng thở chậm rãi của cậu.
Nguyên Ngọ vươn tay qua, đặt lên lưng cậu, cảm nhận được nhịp thở đều đều.
Cảm giác này không hiểu sao rất an tâm.
Nguyên Ngọ nhắm mắt lại.
Buổi sáng Lâm Thành Bộ mở mắt ra đã thấy trời sáng rồi, một tia nắng lọt qua rèm cửa vừa vặn chiếu lên mặt cậu.
Bình thường cậu đều kéo rèm rất kín… Chắc là Nguyên Ngọ kéo ra.
Nguyên Ngọ?
Khi Lâm Thành Bộ kịp phản ứng đã sờ sang bên cạnh một cái, trống không.
Đi rồi?
Cậu lập tức bật dậy, trong vòng một giây đã ngã sấp lại lên gối, choáng váng.
Nghỉ ngơi một lúc bình tĩnh lại, Lâm Thành Bộ từ từ ngồi dậy, chầm chậm rời giường, đi dép, dùng tốc độ của người già đi ra cửa phòng ngủ.
Lúc mở cửa cậu nhìn thấy Nguyên Ngọ.
Đột nhiên cảm thấy thoải mái hẳn.
Cửa phòng ngủ đối diện phòng bếp, cậu nhìn thấy được Nguyên Ngọ đưa lưng về phía này, đứng trước bếp bận rộn.
Cháo.
Cậu ngửi được mùi, còn biết là cháo bị nấu khét rồi.
Nguyên Ngọ lấy trứng gà từ trong tủ lạnh, lại cầm bát, xem ra chuẩn bị đánh trứng.
Lâm Thành Bộ đánh giá kích cỡ của bát và số trứng, biết ngay là không đựng được hết, nhưng cậu không nói gì, cứ im lặng tựa bên cửa nhìn Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ đang làm điểm tâm sáng cho cậu, việc khiến mặt trời mọc đằng tây thế này không biết có xảy ra lần thứ hai không, cậu yên tĩnh hưởng thụ.
Tuy nói năng lực phán đoán của Nguyên Ngọ không tốt nhưng động tác vẫn rất đẹp.
Lâm Thành Bộ cảm giác tâm tình Nguyên Ngọ không tệ lắm, lúc lấy trứng gà không lấy kiểu bình thường mà còn phải ném lên từ tay này, quay người dùng tay khác đỡ lấy sau lưng.
Động tác này Nguyên Ngọ thường làm khi pha rượu, không ngờ nghịch trứng cũng rất hợp.
Trứng gà, bát, đũa, tất cả đều từ trên không rơi vào tay hắn.
Nhưng sau đó cũng không còn mỹ cảm mấy.
Nguyên Ngọ đánh trứng trong bát mới nhận ra bát không đủ lớn, nhưng có thể vì lười quá, nên không đổi sang bát khác lớn hơn, mà vấn tiếp tục đánh bát trứng gần đầy đến miệng.
Lâm Thành Bộ thấy thế định qua giúp, nếu cậu đánh trứng như thế mà bị sư phụ nhìn thấy, nhất định sẽ bị phạt lau dọn nhà bếp một tuần.
Mặc dù đánh trứng nửa ngày rồi vẫn vậy, thậm chí còn dây ra cả thớt, nhưng Nguyên Ngọ không ngại, đánh xong thì buông bát xuống.
Có vẻ định làm trứng hấp.
Lâm Thành Bộ cảm giác người này lớn vậy rồi mà không biết đánh trứng thế nào.
Nhưng Nguyên Ngọ đang nấu đồ ăn cho cậu, cậu nhất định phải nhịn không tham gia.
Cậu muốn thử mùi vị món ăn Nguyên Ngọ nấu ra.
Cho dù có cháy.
Nguyên Ngọ cầm bát trứng đầy bỏ vào xửng hấp.
Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm lúc hắn đặt nồi lên bếp, sau đó bật lửa, há miếng không dám lên tiếng.
Nước đâu chú ơi, hấp đồ ăn không có nước à!
Lâm Thành Bộ cắn nghiến răng, quyết định hi sinh một cái nồi.
Nhưng khi nồi chuẩn bị cháy, thì Nguyên Ngọ kịp phản ứng, nhấc nồi bỏ vào bồn rửa, mở vòi nước.
Lâm Thành Bộ im lặng, sáu quả trứng gà hỏng rồi.
“Đệt!” Nguyên Ngọ chống tay cạnh bồn nước mắng một câu.
Lâm Thành Bộ không còn cảm giác hưởng thụ nữa, cậu nghe thấy sự mất kiên nhẫn từ giọng nói của Nguyên Ngọ.
Đang định đi qua, Nguyên Ngọ quay người rống một câu: “Lâm Thành Bộ!”
“Ầy!” Lâm Thành Bộ nhảy lên, “Đến rồi đến rồi… để tôi để tôi….”
“Không cần cậu,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, chỉ ghế sofa, “Ngồi đấy nói cho tôi làm thế nào là được.”
“A,” Lâm Thành Bộ đến chỗ sofa, do dự rồi ngồi xuống, “Sáu quả trứng thì phải dùng cái bát to kia, cái màu xanh ấy.”
Nguyên Ngọ gật đầu, lấy cái bát lớn mầu xanh, đang định lấy trứng trong tủ lạnh ra thì ngừng lại, quay đầu híp mắt nhìn: “Cậu ra đây bao lâu rồi?”
“Mới…” Lâm Thành Bộ hắng giọng một cái, “Mới vừa rồi.”
“Vừa cái rắm í, vừa ra cậu biết tôi bỏ sáu quả trứng?” Nguyên Ngọ nói.
“Ầy chả văn hóa tí nào,” Lâm Thành Bộ hơi xấu hổ, lại hắng giọng lần nữa, “Tôi là… là… tôi chính là… Thôi được rồi để tôi nói tiếng người, tôi nhìn anh nấu đồ ăn cho tôi cũng hơi lâu rồi.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một hồi, lấy sáu quả trứng từ trong tủ lạnh: “Còn không sợ tôi đốt nhà cậu.”
“Không đến mức.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Còn nữa… anh nấu cơm rất đẹp trai.”
Nguyên Ngọ không nói gì, lại không tung đồ nữa, nghiêm túc đập trứng vào bát, sau đó xoay người: “Làm thế nào đánh trứng bông lên mà không dây ra ngoài?”
“Hóa ra anh không biết đánh trứng thế nào à…” Lâm Thành Bộ cười, “Tôi đâu ngờ anh không biết đâu, thực ra không cần đánh bông, tùy tiện một lúc là được, đánh nhanh một chút, kiên nhẫn… một chút.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ liếc cậu một cái, quay người đánh trứng.
Nghe âm thanh thì vẫn ổn, so với lúc trước thì mạnh hơn hẳn.
Lâm Thành Bộ tựa trên ghế sofa nhìn bóng lưng hắn, Nguyên Ngọ có vẻ gầy, lúc đứng ngược trong ánh sáng cảm giác vừa cao vừa gầy, Lâm Thành Bộ dịch sang bên cạnh nhìn, thế này có thể nhìn thấy cả chân nữa.
Thẳng, mà dài.
“Đánh xong thfi sao?” Nguyên Ngọ quay đầu lại.
“Cho thêm ít nước và chút muối,” Lâm Thành Bộ nhìn eo hắn, trong lòng bàn tay còn vương lại cảm giác lúc tóm lấy ngón tay Nguyên Ngọ, “Sau đấy… bên cạnh có lưới lọc, lọc sang bát khác.”
“Còn cần lọc? Phiền thế.” Nguyên Ngọ cau mày.
“Trong trứng còn sợi và bọt,” Lâm Thành Bộ nói, “Nếu không sẽ không ngon.”
Nguyên Ngọ nhíu mày, dày vò nửa ngày mới làm theo lời cậu: “Sau đó thì sao? Hấp à?”
“Trong tủ bát có bát nhỏ để hấp, chỗ đấy hấp được ba phần, đổi ngược lại đi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Hấp xong có phải lấy khay để lên cho cậu không,” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Thế này cậu nên nhận đệ tử đi.”
Nhưng dù nói như vậy, hắn vẫn làm theo trình tự mà Lâm Thành Bộ nói, lúc rót trứng để hấp, đậy màng bọc, hấp lửa to rồi giảm nhỏ, xong cho thêm dầu vừng hành lá.
“Trong tủ lạnh cậu còn có cả hành?” Nguyên Ngọ hơi xúc động.
“Từ sau khi học nấu ăn,” Lâm Thành Bộ cười nói, “Nấu bát mì không cảm nhận được mùi vị, cho chút hành lại thấy ngon.”
“Vậy được rồi.” Nguyên Ngọ xoay người ngửi ngửi, “Thơm phết.”
“Chờ tôi rửa mặt,” Lâm Thành Bộ nhảy dựng lên, chạy vào phòng tắm, chạy được hai bước còn phải nhảy một cái.
“Làm gì đấy.” Nguyên Ngọ nhìn hắn.
“Vui quá.” Lâm Thành Bộ trả lời ngắn gọn, giọng nói vui vẻ cực kỳ.
Lúc rửa mặt xong đi ra, Nguyên Ngọ đã bày bát đũa lên bàn ăn rồi.
Lâm Thành Bộ vui sướng đi qua nhìn xem: “Quả nhiên cháo khê rồi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ cầm muôi, ấn chỗ cháo khê xung quanh xuống.
“Ấy?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Mắt không thấy tâm không phiền,” Nguyên Ngọ cầm bát, chọn chỗ không khê múc vào bát cho cậu, “Chịu khó ăn đi, tài nghệ của tôi chỉ thế này thôi.”
“Ngon cực,” Lâm Thành Bộ ngồi xuống, bưng bát lên hớp một miếng, “Cực kỳ ngon.”
“Quá giả.” Nguyên Ngọ cũng múc cho mình một bát, lại lấy phần cháy cháo xung quanh ăn thử, “Cậu có đường không?”
“Có.” Lâm Thành Bộ lấy đường cho hắn, “Đừng bỏ đường, sẽ thơm hơn.”
“Cậu còn quản tôi.” Nguyên Ngọ múc đường, quấy quấy, “Cái này bị khê mà không cho đường thì không uống được.”
“UỐng được thì tôi cũng uống mấy ngụm nào.” Lâm Thành Bộ nói.
“Vị gì thế…” Nguyên Ngọ thở dài.
“Mùi vị hạnh phúc.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ không nói chuyện, cúi đầu húp cháo, chả ra làm sao cả, mùi vụ hạnh phúc cái gì, hắn ăn cháo chỉ thấy mùi vị yếu kém.
Nhưng đúng là Lâm Thành Bộ rất vui, dù sắc mặt vẫn còn tái, có vẻ vẫn còn mệt, nhưng ánh mắt rất có thần.
“Nói thật, tôi không dám nghĩ anh có thể làm mấy thứ này cho tôi,” Lâm Thành Bộ nhéo ngón tay hắn, “Sớm biết tôi đã bảo muốn ăn vịt quay.”
“Nói là được,” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Tôi gọi điện chọn món cho bớt việc, cháo trứng gà không ai ship nên mới phải tự làm.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, vừa ăn vừa vui vẻ, suýt bị nghẹn.
“Hôm nay có tốt hơn một chút không?” Nguyên Ngọ miễn cưỡng ăn vài miếng đã buông đũa xuống.
“Đỡ rồi.” Lâm Thành Bộ bắt đầu ăn bát trứng thứ hai.
“Đỡ?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Suýt nữa còn ngã.”
“Đây là hơi yếu, hôm qua mệt quá.” Lâm Thành Bộ nói.
“À…” Nguyên Ngọ lên tiếng, “Mệt quá.”
Lâm Thành Bộ ăn thêm mấy miếng mới phản ứng được, ngẩng đầu, thấy khóe môi Nguyên Ngọ cong lên thành một nụ cười.
“Không phải,” Lâm Thành Bộ chỉ hắn, “Anh có ý gì.”
“Tôi bảo là tôi bị bệnh, thượng thổ hạ tả nên mới mệt!” Lâm Thành Bộ rót nốt cháo trong nồi vào bát, “Đương nhiên… việc kia cũng rất mệt…”
“Một thanh niên lớn như vậy,” Nguyên Ngọ bụm miệng, “Tuốt một cái đã thành thế này.”
Lâm Thành Bộ phì một tiếng, buông đũa xuống, nhìn hắn chằm chằm: “Sau ba ngày nữa xem anh có dám nói thế này không.”
“Thế nào,” Nguyên Ngọ đứng dậy, xoay tay, “Muốn đánh nhau đúng không.”
“Làm anh.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ sửng sốt nửa ngày mới quay sang: “Thô bỉ thế.”
“Chưa từng nhã nhặn bao giờ,” Lâm Thành Bộ húp cháo xong, vừa dọn bàn vừa nói, “Tôi nói với anh này, Nguyên Ngọ, tôi khỏi bệnh rồi anh còn dám nói nữa thì tôi làm anh tại chỗ luôn đấy.”
“Ôi,” Nguyên Ngọ cười ra tiếng, “Làm tôi sợ muốn chết.”
“Biết sợ là tốt!” Lâm Thành Bộ trừng mắt một cái, cầm bát đi rửa.
Nguyên Ngọ đi theo, vừa xắn tay áo vừa đẩy cậu sang một bên: “Để tôi đi, không phải cậu mệt sao, đừng có làm vỡ bát.”
“Anh nấu thì tôi rửa, tôi nấu thì anh rửa,” Lâm Thành Bộ vặn nước bắt đầu rửa bát, “Bình thường hai vợ chồng đều như vậy.”
Nguyên Ngọ thở dài, ở bên không nói câu nào.
Lâm Thành Bộ rửa xong hai cái bát quay ra nhìn hắn: “Tôi tiện mồm nói vậy, chiếm tiện nghi của anh một tẹo, nếu sau anh không thích nghe thì tôi không nói nữa.”
“Không phải không thích nghe.” Nguyên Ngọ nói.
“Thế là gì?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không có gì.” Nguyên Ngọ hơi bất đắc dĩ.
“Sao anh không nói lời nào.” Lâm Thành Bộ nói.
“Chỉ là không biết nói gì,” Nguyên Ngọ lau nước bắn lên mặt, ngừng một lúc rồi thở dài: “Tiểu Hoa à…”
Lâm Thành Bộ bỗng dưng ngẩng đầu, chỉ hắn.
“Tiểu Bộ Bộ.” Nguyên Ngọ lập tức sửa miệng.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Làm sao?”
“Tôi không biết nên nói thế nào,” Nguyên Ngọ tiện tay cầm cốc thủy tinh bên cạnh, xoay trong tay, lăn từ lòng bàn tay đến mu bàn tay, nhẹ nhàng ném qua lại, “Tôi nghĩ kĩ rồi sẽ nói sau…”
Lâm Thành Bộ im lặng rửa bát đũa xong, cầm cốc dọn dẹp, xoa xoa tay đứng trước mặt hắn: “Tôi biết anh muốn nói gì.”
“Thật à.” Nguyên Ngọ cúi đầu nghịch cốc.
“Đừng nói nữa,” Họng Lâm Thành Bộ như nghẹn lại, cậu dừng chút, rót nước uống hai ngụm, lúc mở miệng vẫn cảm thấy khó nói: “Tôi biết mà, nên đừng nói.”
Động tác Nguyên Ngọ dừng lại.
“Tôi hiểu rõ, việc làm với thân thể và suy nghĩ trong lòng,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Tôi sẽ phân rõ, không nhầm lẫn.”
Nguyên Ngọ không nói chuyện, tay ôm lấy mặt, vuốt mấy cái, quay người đi ra.
“Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ sờ lên mặt mình, “Tôi hỏi anh.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
“Việc đêm qua…” Lâm Thành Bộ dựa vào bồn rửa, “Là anh nghĩ tới hay chỉ đơn giản muốn an ủi tôi?”
“Đừng nghĩ nhiều,” Nguyên Ngọ ngồi vào sofa, khuỷu tay chống lên đầu gối, không mở TV, “Tự nhiên thấy cậu nên muốn làm, nhưng cậu bảo cậu là Tiểu Hoa Hoa, nên tôi nghĩ cậu muốn đổi thành cái khác.”
“…A.” Bỗng nhiên Lâm Thành Bộ không phản bác được, “A.”
“Một lúc nữa cậu đi truyền nước, tôi đi cùng cậu.” Nguyên Ngọ nói.
“A.” Lâm Thành Bộ lên tiếng, lúc sau mới khôi phục tinh thần, “Thật à?”
“Thật, đợi cậu truyền nước thì có gì thật hay giả, tôi lại rảnh rỗi.” Nguyên Ngọ nói.
“Không phải,” Lâm Thành Bộ đi đến trước mặt hắn, chắn giữa hắn và cái TV, “Tôi nói là chuyện muốn làm kia.”
“Ừm?” Nguyên Ngọ ngẩng đầu nhìn cậu một chút, “Ừm, đúng.”
“Cái này đúng là được rồi,” Lâm Thành Bộ cười, cậu gãi gãi đầu, “Anh có đọc truyện không? Ít nhất cũng giả vờ làm nhà văn lâu như vậy…”
“Muốn nói gì?” Nguyên Ngọ ngắt lời cậu.
“Làm!” Lâm Thành Bộ vỗ tay một cái, “Cũng có thể lửa gần rơm lâu ngày cũng bén!”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa