Bạn không thể tạo dựng thanh thế bằng những gì bạn SẼ làm.

Henry Ford

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 36
guyên Ngọ nói một câu tôi chờ cậu ở ngoài, lập tức xoay người đi ra.
Lâm Thành Bộ ban đầu muốn trêu đùa một lát, nhưng không có người xem, đành xuống giường.
Đúng lúc bác sỹ đi ngang qua, cậu kéo bác sỹ lại xác nhận một lần nữa cậu không cần nằm viện chỉ cần tới truyền nước và theo dõi mười lăm ngày.
Hỏi xong, cậu phát hiện Nguyên Ngọ chờ cậu ở bên ngoài, hắn đứng đối diện bãi đỗ xe.
“Tôi không đi được!” Lâm Thành Bộ chậm rãi đi qua, nói thế này không phải giả vờ, một buổi chiều đau dạ dày khiến cả người như nhũn ra, lúc đi bộ luôn cảm giác muốn quỳ xuống tiện dập đầu ba cái.
Nguyên Ngọ đi tới, ôm eo cậu.
“A.” Lâm Thành Bộ nhanh chóng nghiêng về phía hắn, lại cúi đầu đặt cằm lên vai Nguyên Ngọ.
“Gọi xe đi,” Nguyên Ngọ không đẩy cậu ra, lấy di động ra nhìn đồng hồ, “Đón xe đến chỗ xe cậu rồi tôi đưa cậu về.”
“Ừm.” Mặc dù tư thế đi đường của Lâm Thành Bộ rất khó chịu, nhưng cậu kiên trì dùng tư thế này đi đến tận ngã tư.
Lúc Nguyên Ngọ đón xe, cậu vẫn giữ nguyên tư thế.
Nếu không phải tư thế này không duy trì được trên xe taxi, có lẽ cậu quyết duy trì đến cùng.
Sau khi lên xe taxi, cằm cậu vẫn dính lên vai Nguyên Ngọ.
Lái xe nhìn hai người bọn họ qua gương chiếu hậu, Lâm Thành Bộ cảm nhận được ánh mắt anh ta, nhưng Nguyên Ngọ vẫn rất bình tĩnh, cậu cũng mặt dày không nhúc nhích, hôn hít sờ mó trong xe còn bị nhìn, tựa cằm có là cái gì.
“Tôi lái xe cho.” Nguyên Ngọ hỏi cậu lấy chìa khóa xe.
“Anh… lái được à?” Lâm Thành Bộ lấy chìa khóa đưa cho hắn, “Nhiều năm rồi anh không lái xe… mà trước kia cũng toàn đi motor.”
“Có thể,” Nguyên Ngọ kéo cửa phụ xe, đẩy cậu vào, “Cậu đừng có treo lên người tôi nữa là được.”
“Ầy.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Nguyên Ngọ lên xe, sau một chốc đã quen xe, lái thẳng ra ngoài.
“Anh còn nhớ nhà tôi ở đâu không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ừm,” Nguyên Ngọ nói, “Có nhớ.”
Chỉ trả lời đơn giản như vậy, mà Giang Thừa Vũ từng nói Nguyên Ngọ là người đầu óc rất tốt, chỉ một lần sẽ nhớ kỹ, nhưng cậu vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Mặc kệ Nguyên Ngọ có nhớ đường giỏi hay không, nhưng Nguyên Ngọ vẫn nhớ nhà cậu ở đâu.
“Anh muốn ăn gì?” Lâm Thành Bộ hỏi, “Tôi thì nhịn, nhưng anh muốn ăn gì”
“Tôi không ăn.” Nguyên Ngọ nói.
“Không ăn?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Anh không đói bụng à? Hay đói quá?”
“Là không muốn ăn,” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Sắc mặt cậu khó nhìn quá, đừng nói chuyện nữa, nghỉ một lát đi.”
“A,” Lâm Thành Bộ cười cười, dựa vào ghế, nghĩ thế nào lại nói một cậu, “Một lúc nữa làm sủi cảo cho anh vậy.”
“Được rồi nói sau.” Nguyên Ngọ nói.
Khi về đến nhà, Lâm Thành Bộ cũng không dính cằm lên vai Nguyên Ngọ nữa, suốt đoạn đường cậu cảm nhận được, cảm xúc của Nguyên Ngọ không tốt.
Nghĩ đến việc Giang Thừa Vũ bảo hắn không chịu vào, lại nghĩ tới cảnh hắn đứng ở bãi đỗ xe chờ cậu, Lâm Thành Bộ cảm thấy lần đến bệnh viện này, đối với Nguyên Ngọ không phải chuyện dễ chịu gì, càng không vui.
“Ăn sủi cảo được không?” Lâm Thành Bộ vào nhà đến bên cạnh tủ lạnh.
“Muốn ăn thì tự tôi làm,” Nguyên Ngọ nói, “Cậu đi nghỉ đi.”
“Anh… phải về à?” Lâm Thành Bộ hỏi,
“Tối nay không đi,” Nguyên Ngọ ngồi xuống sofa, “Chẳng phải bác sỹ bảo theo dõi còn gì.”
“Anh theo dõi tôi?” Lâm Thành Bộ cười cười, ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Cậu khó chịu quá thì tôi lập tức đưa cậu đến bệnh viện.” Nguyên Ngọ nói.
“Hiện giờ tôi…” Lâm Thành Bộ còn chưa nói hết câu đã chạy vào nhà vệ sinh, đến cửa chân run một cái suýt ngã.
“Buồn nôn à?” Nguyên Ngọ đi theo.
“A…” Lâm Thành Bộ quỳ trước bồn cầu, “Không, không nôn được, chỉ nôn khan thôi, dạ dày khó chịu.”
“Cho nên hôm nay cậu uống nước được thôi, không ăn được.” Nguyên Ngọ nói.
“A.” Lâm Thành Bộ đứng dậy úp sấp trên bồn rửa mặt lấy nước lau mặt, “Nước tôi cũng không muốn uống, sợ….”
“Đi ngủ một lát đi.” Nguyên Ngọ nói, “Sắc mặt cậu như sắp chết ấy.”
“Thật à?” Lâm Thành Bộ ngẩng đầu nhìn vào gương, “Ây, giống thật… tôi đi tắm đã.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ quay người về phòng khách.
Khi Lâm Thành Bộ lấy quần áo xong chuẩn bị vào nhà vệ sinh thì dừng lại, “Một lát nữa anh đi à?”
“Không đi.” Nguyên Ngọ cầm điều khiển mở TV.
Lâm Thành Bộ tắm rửa tẩy sạch hơi nóng hầm hập trên người, dễ chịu hơn hẳn, cậu quấn khăn mở cửa, khi vừa ra ngoài đã thấy Nguyên Ngọ đứng ở cạnh.
“Đệtttt.” Lâm Thành Bộ giật nảy mình, không đứng vững phải vịn vào cửa, “Sao anh ở đây?”
“Sợ cậu tắm được một nửa thì ngất.” Nguyên Ngọ nói xong quay lại phòng khách, hạ mông ngồi xem TV tiếp.
“Thật à?” Lâm Thành Bộ cười toe toét, chính cậu cũng cảm giác là hoa nở rồi, “Anh quan tâm tôi vậy à?”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói gì.
Lâm Thành Bộ còn muốn dính lấy hắn một lúc, nhưng cả người yếu ớt không còn tí sức nào, lục phủ ngũ tạng cũng không thoải mái… Lúc này Nguyên Ngọ hẹn lên giường với cậu, có khi cũng chẳng làm được gì, cùng lắm thì kích động xong hôn mê bất tỉnh.
“Tôi… về giường ngủ một lát.” Lâm Thành Bộ chậm rãi đi vào phòng ngủ.
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật gật đầu.
“Chuyện kia,” Lâm Thành Bộ đứng ở cửa phòng, do dự nửa ngày mới hỏi một câu, “Anh… sấy tóc giúp tôi được không? Thật sự không nhấc nổi tay.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, ném điều khiển sang một bên, đứng dậy.
“Thật hả?” Lâm Thành Bộ cảm giác như mình đang mở hòm thấy cam, không dám tin.
Nguyên Ngọ lại ngồi xuống ghế.
“Đừng đừng đừng,” Lâm Thành Bộ nói nhanh, “Giúp tôi đi, tôi chỉ là không tin nổi thôi.”
Nguyên Ngọ đi vào phòng ngủ cầm lấy máy sấy đứng trước mặt cậu, lại xoa xoa trên đầu cậu hai cái: “Tốt xấu gì cậu cũng nên lau khô tóc đi chứ.”
“A, được.” Lâm Thành Bộ cầm lấy cái khăn bị ném qua một bên, úp lên đầu vò một trận.
Xấu hổ quá.
Đột nhiên cực kỳ xấu hổ, không nói rõ được, không giải thích xong, cảm giác đây sẽ là khúc dạo đầu.
“Để tôi đi.” Nguyên Ngọ nói.
“A, không cần, không cần,” Lâm Thành Bộ lại xoa một hồi, “Không cần đâu.”
“Không phải cậu không muốn nhấc tay sao?” Nguyên Ngọ nói.
“A, đúng.” Lâm Thành Bộ đặt khăn lên đầu, thả thõng tay xuống, lập tức thấy tay tê rần, “Tôi không còn sức… tay tê ròi.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ cầm khăn lau thêm mấy cái.
“Thật,” Lâm Thành Bộ ngẫm lại nói thêm một câu, “Tôi không phải…”
“Ừm,” Nguyên Ngọ lại lên tiếng, “Tôi biết.”
Lâm Thành Bộ không nói gì nữa để Nguyên Ngọ lau tóc.
Xoa một hồi xong, Nguyên Ngọ sờ tóc cậu, “Được rồi.”
Máy sấy bật lên, một cơn gió mát lướt qua gương mặt cậu, Lâm Thành Bộ nhắm mắt lại.
Phải tranh thủ thời gian hưởng thụ.
Nguyên Ngọ trong trạng thái bình thường mà tính tình rất tốt lại còn phối hợp như vậy là lần đầu cậu nhìn thấy.
Lâm Thành Bộ nghĩ nên ghi ngày này thành này kỷ niệm.
Mặc dù cảm giác có chút… kỳ lạ, nhưng cậu chịu giày vò từ trưa, lại nôn thốc nôn tháo đến giờ mới thấy dễ chịu hơn một chút, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Gió ấm dịu, giữa thời tiết chuyển lạnh sang đông, cảm giác rất sung sướng.
Mặc dù Nguyên Ngọ sấy tóc không thuận tay, nhưng động tác rất nhẹ nhàng, khẽ xoa đầu cậu, sợi tóc được hất lên cảm giác như có dòng điện chạy qua, tê tê dễ dịu.
Lâm Thành Bộ rất mệt, cậu từ từ nhắm hai mắt trong làn gió, cảm nhận từng lọn tóc trượt trong tay Nguyên Ngọ… chưa được một lúc bắt đầu mê man.
Chầm chậm chúi người về phía trước, trán chạm vào bụng Nguyên Ngọ.
“Được rồi.” Nguyên Ngọ gõ lên ót cậu một cái.
“A.” Lâm Thành Bộ chợp mắt mơ hồ một lúc, dựa vào người hắn không nhúc nhich.
“Nằm xuống mà ngủ,” Nguyên Ngọ thở dài, đầu Lâm Thành Bộ vẫn đung đưa theo người hắn, không nhúc nhích, hắn sờ lên khóe miệng Lâm Thành Bộ, “Cậu đi ngủ không chảy nước miếng à?”
“…Ừm.” Lâm Thành Bộ bị động tác này của hắn gọi tỉnh, bỗng dưng thẳng người nhìn chằm chằm bụng Nguyên Ngọ, nửa ngày mới lau miệng, “Tôi chảy nước miếng?”
“Không.” Nguyên Ngọ bỏ máy sấy vào ngăn kéo, lại nhìn đầu Lâm Thành Bộ, “Này… cậu ngủ trước đi.”
“Tôi thực sự… buồn ngủ.” Lâm Thành Bộ sờ lên đầu, ngẩn người, “Để tôi nhìn gương đã.”
“Vẫn như thế, không cần soi.” Nguyên Ngọ nói, “Vẫn đẹp trai.”
“Thật sao?” Lâm Thành Bộ đứng dậy đi đến tủ quần áo, “Tôi sờ xong cảm thấy một lời khso nói hết.”
Lâm Thành Bộ mở tủ, nhìn vào gương, lập tức ngẩn người, mất nửa ngày mới đóng tủ lại, quay đầu nhìn Nguyên Ngọ: “Tay nghề tốt quá chú ạ.”
“Quá khen.” Nguyên Ngọ khiêm tốn gật đầu.
“Kiểu tóc như ngọn đuốc thế này có lấy tiền không?” Lâm Thành Bộ chỉ đầu cậu.
“Hôm nay cậu là bệnh nhân, tặng cậu.” Nguyên Ngọ lùi ra đến bên cửa sổ.
Sấy tóc cậu thành thế này, Lâm Thành Bộ chắc chắn sẽ nổi giận với người ta, nhưng đây là Nguyên Ngọ, đừng nói là ngọn đuốc, có bị sấy thành cái bóng đèn, cũng không sao.
“Ngủ đi.” Nguyên Ngọ nói, “Ngủ một giấc tóc sẽ xẹp xuống.”
Lâm Thành Bộ lên tiếng, úp sấp trên giường, nhìn sườn mặt Nguyên Ngọ, “Anh phải về sao?”
“Cậu muốn tôi ở lại hay là về?” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Sao hỏi mãi thế.”
“Tôi hi vọng tối nay anh ở lại với tôi,” Lâm Thành Bộ nói, “Lâu lắm tôi mới mệt thế này, như Tiểu Hoa Hoa ấy.”
Nguyên Ngọ híp mắt một chút, lát sau thở dài: “Ừm.”
“Laptop của tôi ở trong ngăn kéo bàn,” Lâm Thành Bộ thỏa mãn nhắm mắt lại, “Nếu anh chán quá thì lên mạng hoặc chơi game.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ trả lời.
“Muốn tắm, thì quần áo tôi cầm trên thuyền của anh đều trong ngăn kéo.” Lâm Thành Bộ nói.
“Ừm.” Nguyên Ngọ tiếp tục trả lời.
“Anh ngủ trên giường ấy, đừng ngủ sofa.” Lâm Thành Bộ nói, “Buổi sáng tôi phát hiện sofa bị sụp một chỗ, hơi lệch, ngủ không thoải mái.
“Ừm.”
“Nếu như…” Lâm Thành Bộ còn chưa nói hết câu đã bị bịt mồm.
“Nói nhiều dễ bị cho ăn đánh.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, trước khi Nguyên Ngọ rút tay về, Lâm Thành Bộ đã kịp hôn một cái vào lòng bàn tay hắn rồi nhắm mắt lại.
Nguyên Ngọ đợi trong phòng ngủ một lát, Lâm Thành Bộ cảm giác được hắn đứng bên cạnh giường, nhưng nhắm mắt lần nữa bắt đầu mơ màng, cậu không muốn mở mắt ra.
Có thể nghe được tiếng chân rất nhẹ của Nguyên Ngọ, đi hai bước, mở tủ quần áo, chắc là lấy quần áo đi tắm.
Nguyên Ngọ tắm một lúc, tắm xong thì xem TV hay làm đồ ăn, Lâm Thành Bộ cũng không biết, mặc dù chưa tới giờ ngủ thì cậu chưa ngủ được, nhưng vẫn mơ mơ màng màng.
Mãi cho đến khi Nguyên Ngọ vào phòng ngủ, ngồi xuống giường, cậu mới tỉnh táo trong giây lát: “Mấy giờ rồi?”
“Mười giờ hơn,” Nguyên Ngọ trả lời, “Không ngủ à.”
“Chưa tới giờ thì không ngủ được,” Lâm Thành Bộ trở mình, nhìn thấy Nguyên Ngọ ngồi xếp bằng bên cạnh, trước mặt là máy tính của cậu, “Anh xem phim không? Tôi có tài khoản.”
“Ừm, cậu ngủ đi.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái.
Lâm Thành Bộ mơ màng mấy tiếng đã đỡ hơn rồi, hiện giờ Nguyên Ngọ ngồi bên cạnh, dù cậu buồn ngủ cũng không nỡ ngủ tiếp.
Cứ như vậy mở mắt nhìn Nguyên Ngọ.
Đèn trong phòng khách đã tắt, Nguyên Ngọ cũng không bật đèn phòng ngủ, chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên mặt hắn, hiện ra một đường viền sáng quanh gương mặt, có thể nhìn rõ ràng từng đường cong xinh đẹp.
“Nguyên Ngọ.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Anh đẹp trai lắm.”
“Cảm ơn,” Nguyên Ngọ quay ra nhìn cậu, “Cậu cũng thế.”
Lâm Thành Bộ từ từ nhắm hai mắt, cười: “Đối thoại kiểu quái gì thế này.”
“Muốn uống nước không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ cảm giác hơi khát, “Anh vừa nói tôi cảm thấy khát không chịu được.”
Nguyên Ngọ dứng dậy rót nước cho cậu.
Lâm Thành Bộ uống xong ghé vào gối, nghiêng mặt nhìn Nguyên Ngọ, một lát sau cậu lại nhẹ giọng hỏi một câu: “Này, tôi cảm giác hôm nay anh… hơi lạ.”
“Thật à.” Nguyên Ngọ nhìn laptop/
“Dịu dàng như thế, quan tâm như thế.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Như thế…”
“Sớm biết thế này thì lúc vào tôi đánh cậu một trận trước.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ cười, cười một lúc lại thấy mệt, thở dài.
Nguyên Ngọ hôm nay rất kỳ lạ.
Trước khi Giang Thừa Vũ nói Nguyên Ngọ không chịu vào bệnh viện, Lâm Thành Bộ còn nghĩ nguyên nhân tại sao, đại khái vì chuyện ba Nguyên Ngọ và Nguyên Thân đi.
Nhưng khi Nguyên Ngọ xuất hiện trong bệnh viện, Lâm Thành Bộ cảm thấy rất kỳ quái.
Sau đó chăm sóc cậu và… chiều chuộng, cái này nếu nói hai người là tình nhân cũng không ai nghi ngờ.
Lại càng quái.
“Này,” Lâm Thành Bộ cào nhẹ lên đầu gối Nguyên Ngọ một chút.
“Sao thế.” Nguyên Ngọ vừa định nhét tai nghe để xem phim, lại bỏ xuống.
“Tôi hỏi anh,” Lâm Thành Bộ nói, “Có phải anh cảm thấy, chuyện này là lỗi của mình.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói gì.
“Nếu anh không nói ăn kem, tôi sẽ không phải vào viện,” Lâm Thành Bộ cũng nhìn lại, “Anh nghĩ vậy đúng không?”
Nguyên Ngọ vẫn không nói gì, chỉ nhìn Lâm Thành Bộ.
“Anh cảm thấy đây là lỗi của anh,” Lâm Thành Bộ khẽ thở dài, “Cho nên tôi muốn thế nào thì thuận theo thế ấy, …anh đang sợ, đúng không?”
Ánh mắt Nguyên Ngọ rơi trên gương mặt cậu, rồi thu lại: “Ừm.”
“Dạ dày tôi không khỏe,” Lâm Thành Bộ nói, “Bệnh cũ thôi, lúc trước bị nặng đều uống thuốc hàng ngày, hai năm nay đỡ hơn nhiều.”
Ánh mắt Nguyên Ngọ trở lại màn hình, nhưng không mở phim.
“Chuyện này không liên quan tới anh,” Lâm Thành Bộ kéo gối sát sang bên cạnh hắn, tóm lấy tay hắn, “Bình thường tôi cũng không để ý, ngoài bữa sáng thì tôi ăn trưa ăn tối đều không đúng giờ, có lúc bận quá muộn giờ tôi cũng không ăn… Hôm nay dù không ăn kem, có lẽ tôi cũng sẽ bị đau bụng.”
Nguyên Ngọ nhíu chặt mày.
“Mấu chốt là, anh không biết.” Lâm Thành Bộ kéo tay hắn về phía mình, thân thể Nguyên Ngọ nghiêng sang, cậu lại tiện tay sờ sờ mặt Nguyên Ngọ một chút, “Anh không biết dạ dày tôi có bệnh, đi ăn kem không phải lỗi của anh đâu.”
Nguyên Ngọ gảy một cái trên cổ tay cậu: “An ủi tôi à?”
“Đang giảng đạo lý vớ anh, an ủi cái rắm, tôi giờ còn cần người an ủi ấy, toàn thân đau nhức,” Lâm Thành Bộ trở mình, kéo dài giọng, “Toàn… thân… đau… nhức….”
“Muốn tôi xoa bóp cho à?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Không phải.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Sao anh chưa hiểu? Tôi muốn anh ở bên cạnh tôi thế này, là cơ hội khó gặp, nhưng anh cần phải rõ.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ đẩy lap sang bên cạnh, chú tâm nhìn Lâm Thành Bộ.
“Một,” Lâm Thành Bộ dựng thẳng ngón trỏ, “Anh không biết dạ dày tôi không khỏe, nên không phải là lỗi của anh. Hai, tôi không nói với anh dạ dày tôi yếu, là lỗi của tôi…”
Lâm Thành Bộ cảm giác mình hơi căng thẳng, không biết phải nói thế nào để Nguyên Ngọ buông gánh nặng trong lòng xuống, chỉ có thể nhìn chằm chằm ngón trỏ, trong đầu cố gắng vận động nặn chữ.
Nguyên Ngọ không nói gì, chỉ kéo ngón giữa của cậu ra, nói: “Đây là hai.”
“A, hiện giờ là ba!” Lâm Thành Bộ dựng thẳng ba ngón tay: “Ba!”
Khóe miệng Nguyên Ngọ vẽ một nụ cười.
“Ba…” Lâm Thành Bộ không nghĩ ra nên nói gì, hôm nay nôn thốc tháo như thế không chừng cũng nôn một phần não ra rồi, hiện giờ nghĩ mãi không được, “Ba…”
“Cậu còn ý tưởng gì không?” Đột nhiên Nguyên Ngọ hỏi cậu.
“Cái… cái gì?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Tôi đang nghĩ.”
“Khác.” Nguyên Ngọ chống tay dịch sang bên chỗ Lâm Thành Bộ, cúi đầu nhìn cậu.
“Khác…” Đột nhiên một thứ hiện lên trong đầu Lâm Thành Bộ, cậu sửng sốt một giây không kịp phản ứng, “Có… chuyện kia tôi, không có… tôi có.”
Nguyên Ngọ cười cười, cúi xuống một chút, hôn tới.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa