Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 32
úc Lâm Thành Bộ từ phòng riêng đi ra, suýt nữa va phải nhân viên phục vụ.
“A… Suýt đổ canh rồi!” Nhân viên phục vụ giật mình.
“Không cố ý.” Lâm Thành Bộ đỡ nàng một cái.
“Bạn cậu tới ăn cơm à?” Cô nhân viên cười cười, nhỏ giọng nói, “Tôi còn tưởng là ông chủ Giang.”
“Không phải anh ta.” Lâm Thành Bộ nói.
“Anh ấy tới cậu cũng không đích thân mang đồ ăn lên.” Cô cười, vừa đi vừa nói, “Không dễ hầu hạ đâu… phòng tôi bên này hôm nay cũng có vẻ khó chiều.”
“Làm sao vậy?” Lâm Thành Bộ thuận miệng hỏi một câu.
Cô dừng lại, hạ giọng: “Không biết có phải tổ chức tà giáo gì không, một phòng bảy tám người đều là lạ.”
“Lạ thế nào?” Lâm Thành Bộ có hơi hiếu kỳ.
“Tôi đi vào không ai nói gì, sau đó tôi mới nghe thử thì có ai nói gì mà, hiện giờ chỉ còn vài người chúng ta, mà ánh mắt bọn họ đều rất… đáng sợ, cũng không biết có đang nhìn hay không, hơn nữa, mặc dù áo khoác ngoài khác nhau nhưng bên trong đều mặc áo phông đen, in một hình gì đấy rất kỳ quái.” Cô cau mày, “Cậu nói xem bọn họ có phải là nghiện ma túy không?”
“Người ta sẽ không đến quán ăn hít ma túy chứ…” Lâm Thành Bộ hỏi, “Hình vẽ trên áo thế nào?”
“Là vẽ hình người chết.” Cô nhân viên nói, “Có người treo cổ, cắt tay… ui tôi không dám nhìn đâu.”
Cô nói xong cũng bưng khay đi, Lâm Thành Bộ đứng im tại chỗ sửng sốt một hồi mới đi qua phòng bếp.
Cậu không rõ có phải do cậu nghĩ nhiều hay do lần trước vào trang web tự sát kia, vì hình vẽ ở nhà máy cũ, hay trong phòng Nguyên Thân…
Cậu ở phía sau nấu nướng bận rộn một lúc, chuẩn bị xong đồ ăn cho Nguyên Ngọ rồi lại tiện tay làm hai món chiêu bài, đều là những món chỉ phục vụ cho phòng riêng.
“Lâm ca này, cậu mang đồ qua cho bạn cậu đúng không?” Nhân viên vừa va phải hỏi cậu.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, một tay bưng khay, “Mấy người tạm biệt phòng riêng đi.”
“Ai….” Cô thở dài, mang đồ ăn đến phòng bên kia, “Hi vọng bọn họ dùng bữa nhanh nhanh lên, tôi không muốn vào tí nào.”
“Đến mức đó sao?” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Vừa rồi bọn họ gọi nước, lúc tôi đi vào, có người đang khóc, không ai an ủi anh ta cả, đều trừng mắt nhìn thôi,” cô nhân viên chậc chậc hai tiếng, “Dọa tôi để đồ xuổng rồi chạy mất.”
“Lát nữa cô nói cho bà chủ đi, để ý nhóm người bên đó xem thế nào.” Lâm Thành Bộ nói.
“Ừm, được.” Cô đáp lời.
Lâm Thành Bộ chọn phòng riêng hướng về vườn hoa phía trong, mảnh vườn nhỏ được bao quanh bởi một dãy hành lang, có sáu phòng riêng hướng về phía vườn, lúc cậu bưng một cái khay lớn qua, đúng lúc nhìn thấy Nguyên Ngọ từ hành lang bên cạnh đi vào hoa viên.
Cậu hơi lo lắng, hướng kia chính là phòng của mấy người kỳ quái mà nhân viên phục vụ nói khi nãy.
Nguyên Ngọ quay người thấy cậu, hỏi một câu: “Nhanh thế, ăn cơm à?”
“Còn một món canh nữa,” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm Nguyên Ngọ, cảm thấy cảm xúc của hắn vẫn bình thường, “Một lát nữa có người mang lên, chúng ta ăn trước đi.”
“Được.” Nguyên Ngọ theo cậu quay về phòng.
Lâm Thành bộ đặt mấy món lên bàn, “Đây đều là món chiêu bài của Xuân Trĩ Kê, đậu hũ, sườn, đậu đũa…”
“Đậu đũa cũng là món chiêu bài à?” Nguyên Ngọ nhìn một cái, “Món chiêu bài của các cậu không phải còn có cả rau cải chứ?”
“Anh nếm thử đi.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Nguyên Ngọ gắp một miếng đậu đũa nhìn: “Đậu đũa xào khô?”
“Thử đi.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm: “Nói nhảm nhiều quá.”
“Làm tôi sợ chết.” Nguyên Ngọ bỏ đậu vào miệng, nhai nhai hai cái rồi sau đó quay ra nhìn cậu.
“Thế nào?” Lâm Thành Bộ ngồi xuống.
“Bên trong đậu đũa nhồi gì vậy? Trứng muối?” Nguyên Ngọ lại gắp một miếng, “Thịt băm? Còn cái gì nữa?”
“Ngon không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Ừm,” Nguyên Ngọ gật đầu, bỏ đậu đũa vào trong bát tách ra, “Còn cả gì nữa? Thơm…”
“Mỡ chài.” Lâm Thành Bộ nói.
“Mỡ chài là cái gì?” Nguyên Ngọ hỏi.
“…là mỡ chài.” Lâm Thành Bộ trả lời.
“Coi tôi như Đại Đầu à?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
Lâm Thành Bộ cười: “Là mỡ chài của heo, tôi biết nói thế nào đây, là mỡ bọc quanh khoang bụng nhìn giống tấm lưới ấy, thơm hơn mỡ heo bình thường.”
“Tôi chưa ăn thử,” Nguyên Ngọ nhìn đĩa khác, “Đây là món đậu hũ mà cậu cứ bảo tôi ăn đúng không?”
Lâm Thành Bộ bất đắc dĩ thở dài: “Vâng, mau ăn đậu hũ của tôi đi.”
Đậu hũ rất ngon, đảm đương được vị trí món chiêu bài.
Đây là đánh giá của Nguyên Ngọ.
“Làm thế nào?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Chiên qua dầu.” Lâm Thành Bộ trả lời ngắn gọn.
“Người mù nếm một cái cũng biết,” Nguyên Ngọ nói, “Là muốn giữ bí mật à?”
“Ừm,” Lâm Thành Bộ gật đầu, “Là tay nghề của sư phụ, truyền nam không truyền nữ, truyền đẹp không truyền xấu…”
“Còn truyền lớn không truyền nhỏ à?” Nguyên Ngọ nghiêng qua nhìn cậu.
“Cái gì lớn, nhỏ?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Mặt ấy.” Nguyên Ngọ nói.
“Đệt.” Lâm Thành Bộ cười nửa ngày.
Vì không uống rượu, Lâm Thành Bộ chọn mấy món thanh đạm, nên hai người ăn một lát đã xong.
Nguyên Ngọ cũng không khen ngơi j đồ ăn nhiều lắm, chỉ nói là thích ăn, với Lâm Thành Bộ, câu này là đủ rồi, nghe như Nguyên Ngọ nói thích hắn vậy.
“Tay nghề của cậu,” Nguyên Ngọ châm thuốc, “Còn vượt qua dự kiến của tôi, trước kia Thừa Vũ bảo cậu làm đồ ăn trâu bò lắm, tôi còn cảm thấy vì anh ta đang theo đuổi cậu, cậu cho anh ta ăn phân có khi cũng thấy ngon.”
“Lời này của anh,” Lâm Thành Bộ cười, “Anh ta mà nghe thấy thì chắc phát cáu.”
“Tôi biết tại sao cứ rảnh là anh ta đến đây.” Nguyên Ngọ hút một hơi, “Không chỉ vì cậu, mà còn vì đồ ăn.”
“Ngon không?” Lâm Thành Bộ thỏa mãn cười nói, “Anh rảnh rỗi thì tới cũng được, không đến được thì nói với tôi một câu, tôi có thể đến nhà anh làm, ngoài đậu hũ thì mấy món còn lại đều làm ở nhà được.”
“Muốn qua chõ tôi?” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
Lâm Thành Bộ khẽ gật đầu.
“Qua một thời gian nữa đi,” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Trong thời gian này, tôi vẫn còn đang… điều chỉnh,tôi còn phải qua chỗ bác sĩ Lương mấy tháng, bình thường muốn ở một mình.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu, mặc dù bây giờ nhìn Nguyên Ngọ bình thường hơn, nhưng muốn chữa vết thương lòng, không phải một hai tháng là xong.
Hai người ngồi một lát, Lâm Thành Bộ đang định nói đưa Nguyên Ngọ về, thì từ cửa sổ thấy có người từ phòng bên kia đi qua.
“Uống trà đi,” Cậu tranh thủ cầm ấm trà, khách từ phòng riêng muốn ra ngoài, đều đi qua chỗ bọn họ, cậu không rõ Nguyên Ngọ có biết sự tồn tại của mấy dòng tin nhắn kia không, nhưng không muốn hắn nhìn thấy mấy người này, “Tôi bảo, loại trà này…”
“Người bên kia muốn đi à?” Nguyên Ngọ cắt lời.
Tay Lâm Thành Bộ đang cầm ấm dừng lại một chút, giơ giữa khoảng không.
“Tôi không sao.” Nguyên Ngọ nói.
“Bọn họ…” Lâm Thành Bộ do dự, mấy người kia đã đi tới, đều cài áo khoác lại, áo phông mà nhân viên phục vụ nhắc tới đều không thấy.
Nhưng đúng như lời cô gái, những người này nhìn rất quái lạ, liếc một cái là nhận ra, mặt không biểu cảm, ánh mắt mờ mịt trống rỗng,
“Cậu có phải đã tìm đến ‘Cười hết một chén rượu’?” Nguyên Ngọ bình tĩnh nhận ấm trà trong tay cậu, rót một chén.
“… Đúng thế.” Lâm Thành Bộ nói.
“Cười hết một chén rượu.” Nguyên Ngọ nhìn chén trà, “ID này Nguyên Thân dùng từ thời cao trung, dùng lâu lắm rồi.”
“Thật sao.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Chắc cậu cũng thấy bảng tin nhắn kia rồi,” Nguyên Ngọ nhấp một ngụm trà, “Cũng chẳng có gì đáng sợ, trang web cũng đóng rồi.”
“Là… trang web tự sát à?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Ừm,” Nguyên Ngọ gật đầu, “Một trang web tự sát… vô cùng đáng sợ, một trang web nói cho người ta không còn ý nghĩa sống mà cũng dạy cách tìm chết.”
“Đệt.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói.
“Những người có ý nghĩ muốn bỏ mình, dù chỉ một chút xíu, một khi vào rồi sẽ không thoát khỏi, những người này sẽ như tẩy não mà nói, thế giới của cậu chỉ toàn là tuyệt vọng, giãy dụa thế nào cũng không thoát nổi, chỉ có chết mới có thể giải thoát, bọn họ nói cho cậu người này chết thế nào, người kia chết ra sao…” Giọng nói Nguyên Ngọ trùng xuống, “Lúc tôi hiểu rõ, thì Nguyên Thân đã lăn lộn ở đó hơn một năm rồi.”
“Không ai quan tâm sao?” Lâm Thành Bộ phẫn nộ, “Đây khác gì xúi giục?”
“Tôi báo cảnh sát,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Trang web bị khóa, nhưng… đã muộn rồi.”
“Vậy bọn họ…” Lâm Thành Bộ đứng dậy nhìn qua, không thấy mấy người kia nữa, “Chính là… bọn họ? Là bọn họ?”
“Tôi không biết,” Nguyên Ngọ úp sấp lên bàn, tay di di cái chén, “Lúc cậu nói chuyện bên ngoài, tôi cũng nghe thấy, tôi đi qua nhìn xem, nhưng… không biết.”
“Vậy làm sao?” Lâm Thành Bộ nói.
“Không biết, có thể làm gì?” Nguyên Ngọ cười cười. “Làm được gì?”
Lâm Thành Bộ không nói nữa.
Đúng vậy, làm được gì nữa? Nguyên Ngọ đã báo cảnh sát, trang web cũng bị khóa, còn làm được gì đây?
Lâm Thành Bộ đột nhiên cảm nhận được cảm giác của Nguyên Ngọ khi đối diện với mấy chuyện này, người anh em ruột thịt của mình, bị giam cầm trong bóng tối mà bản thân lại chả có cách nào.
Cảm giác bất lực và tuyệt vọng.
“Người muốn chết,” Nguyên Ngọ hạ giọng, “Cậu ngăn không được đâu, thật.”
“Tôi muốn uống trà sữa, Gongcha.” Lâm Thành Bộ đột nhiên nói.
Nguyên Ngọ không nói gì, giương mắt nhìn cậu.
“Chú à,” Lâm Thành Bộ vươn tay, sờ sờ tay Nguyên Ngọ hai cái, lại nắm nhẹ lấy, lắc lắc, “Chú, mời tôi trà sữa đi?”
“Đừng ăn vạ.” Nguyên Ngọ híp mắt, “Thanh niên lớn thế này.”
“Nguyên Ngọ mời tôi trà sữa.” Lâm Thành Bộ nói.
Nguyên Ngọ phì một tiếng, “Cậu đáng ghét lắm, biết không?”
“Gongcha.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi biết chỗ có, không xa lắm, tôi khi tan làm hay qua đó uống, chỗ đó là nơi tôi uống nhiều nhất.”
“Tiểu cô nương,” Nguyên Ngọ rút tay, đứng lên, “Bữa cơm này tính tiền sao đây?”
“Không cần,” Lâm Thành Bộ cũng đứng dậy, “Lúc nào anh muốn ăn cứ tới, không cần trả tiền, đến ăn là xong.”
“Đi thôi.” Nguyên Ngọ vươn tay hoạt động một chút, “Mời cậu trà sữa.”
“Còn nữa,” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ hắn, “Lại đặt biệt danh không sợ tôi mắng à?”
“Chửi một câu tôi nghe thử xem.” Nguyên Ngọ mặc áo khoác vào.
“Tiên sư anh.” Lâm Thành Bộ nói.
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu, “Tôi là
Lâm Thành Bộ không nói thêm gì, nhìn cảm xúc Nguyên Ngọ vẫn ổn, chắc hắn không sao.
Nguyên Ngọ biết ngắt lời cậu, cũng rất hợp, việc này khiến Lâm Thành Bộ cảm giác an tâm, dù nói thế nào, thì Nguyên Ngọ cũng đang cố thoát khỏi những bóng ma kia.
Chỉ là cậu hơi phiền muộn, sớm biết thì hôm nay đã không đưa Nguyên Ngọ đến đây ăn cơm, thế giới này nhỏ bé, mà con mẹ nó lại máu chó như trong tiểu thuyết vậy.
“Cậu nói,” Nguyên Ngọ cùng Lâm Thành Bộ đến Gongcha bên kia đi qua, “Có thể bảo bọn họ, thêm tiền nhưng chỉ mua sữa không trà?”
“Không thể,” Lâm Thành Bộ cười, “Tôi thử rồi, người ta không bán.”
“Trước kia mà biết cậu thích sữa.” Nguyên Ngọ nghĩ nghĩ, “Ngày nào cũng làm cho cậu Buttered Rum…”
“Ngày nào?” Lâm Thành Bộ lập tức hỏi.
“Là… ngày nào.” Nguyên Ngọ nói.
“Không có thời gian cụ thể, tôi không dám mơ.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Lần trước anh đều làm đồ đặc biệt cho Giang Thừa Vũ, bảo làm cho tôi một lần, còn không biết bao giờ.”
“Chờ lúc tôi tặng lễ vật cho cậu đi,” Nguyên Ngọ ngáp một cái, “Cái này không cần dụng cụ nhiều, cốc chia là được.”
“Được,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Để tôi ghi nhớ.”
“Nhớ kỹ vào.” Nguyên Ngọ nói.
Ban đêm nhiều người dạo phố, cửa hàng trà sữa buôn bán thuận lợi, hai người bọn họ chờ hai mươi phút mới lấy được đồ.
Lại còn không có chỗ ngồi.
“Tìm ghế ven đường đi…” Lâm Thành Bộ nhìn trái nhìn phải thấy chỗ nào cũng hết. “Đệt.”
“Lên xe uống,” Nguyên Ngọ nói, “Cũng không xa.”
“Tôi sợ lúc về xe thì uống hết rồi.” Lâm Thành Bộ nói.
Lúc quay về xe, trà sữa của Nguyên Ngọ còn nguyên mà Lâm Thành Bộ thì cạn đáy.
Nguyên Ngọ theo hướng dẫn lần trước của Lâm Thành Bộ, để ống hút giữa lớp kem và trà, vừa uống được hai ngụm, Lâm Thành Bộ đã uống xong.
“Này,” cậu buồn bực lắc lắc cái cốc, nhìn cốc của Nguyên Ngọ, “Sao anh uống chậm vậy?”
“Bởi vì tôi no.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy anh uống không hết thì san cho tôi đi.” Lâm Thành Bộ lập tức xé mặt cốc.
Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, thở dài, đưa cốc trà qua, “Được, cậu uống đi.”
“Vậy tôi không khách sáo.” Lâm Thành Bộ nói.
“Thôi đi,” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Diễn dở quá.”
Lâm Thành Bộ cười cười, lấy cốc trong tay hắn, uống hai ngụm, “Vừa nãy ăn no?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật gật đầu.
“Ngon không?” Lâm Thành Bộ nói.
“Một đêm hỏi tám trăm lần,” Nguyên Ngọ hạ tựa lưng ghế, dựa vào, nhắm mắt lại, “Còn hỏi nữa tôi bảo khó ăn bây giờ,”
“Không hỏi.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Xe dừng ven đường, xung quanh xe cộ đông đúc.
Đèn neon lấp lóe, xuyên giữa dòng xe, người đi lại, cửa kính trên xe như một màn hình, trên đó toàn các hình ảnh đang thay đổi.
Lâm Thành Bộ rất thích cảm giác như vậy, giống như phân tách khỏi thể giới, bên cạnh có một không gian nhỏ yên tĩnh.
Nguyên Ngọ ở bên, nhắm mắt dưỡng thần, ánh sáng lập lòe chiếu lên gương mặt yên tĩnh lạ thường.
Cậu uống trà sữa xong, chồng hai cái cốc lên rồi quay đầu nhìn Nguyên Ngọ.
Lúc này, cậu có một chút ít nghĩ.
Ôm một cái, dụi một cái, hôn một cái.
Trên trán Nguyên Ngọ, lọn tóc rủ trước trán, trên sống mũi, trên mắt, trên môi.
Cậu chậm rãi nhích lại gần, nín hơi ngừng thở như muốn làm chuyện lớn gì.
Thực sự là chuyện lớn, đây là lần thứ hai khi Nguyên Ngọ ‘tỉnh tảo’ cậu muốn hôn, lần đầu là bị hỏi trên xe, lần này…
Khoảng cách rất gần, cậu có thể nhìn thấy hàng lông mi rung rung của Nguyên Ngọ, dù không dày nhưng rất dài.
“Thực ra.” Đột nhiên Nguyên Ngọ đột nhiên mở mắt, nhìn cậu, “Hiện tại tâm tình tôi không tốt lắm.”
Lâm Thành Bộ bỗng nhiên dừng lại, cảm giác xẩu hổ khi bị phát hiện hay từ chối ùa tới.
“Tôi cố gắng điều chỉnh, nghĩ trăm nghìn cách khống chế,” Nguyên Ngọ nói, “Nhưng cảm xúc không phải nói khống chế là khống chế được.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhẹ nhàng lên tiếng.
“Có vài việc, vừa nghĩ tới sẽ rất đau khổ,” Nguyên Ngọ nhăn mày, “Tôi nghĩ đến chuyện của Nguyên Thân, đến việc gặp phải mấy người trên trang web, thấy việc cậu ta trải qua trong tăm tối thế nào, tôi…”
“Anh đã làm những gì có thể,” Lâm Thành Bộ đặt tay lên vai hắn, xoa nhẹ, “Anh không cần phải nghĩ mình có trách nhiệm với mấy chuyện này, anh không có lỗi, biết chứ?”
“Tôi biết,” Nguyên Ngọ nhắm mắt, hít sâu một hơi, lại nói: “Tôi biết.”
“Tôi đưa anh về nhé?” Lâm Thành Bộ nói, “Về nhà ngủ một giấc?”
“Được.” Nguyên Ngọ nhẹ gật đầu.
Lâm Thành Bộ lái xe về phía nhà Nguyên Ngọ, trên đường đi cả hai đều không nói chuyện.
Sau khi Nguyên Ngọ trở về, thay đổi nhiều so với trước kia, không lạnh lùng như trước, tính tình cũng dễ chịu hơn, Lâm Thành Bộ không còn thấy hắn nổi giận.
Thay đổi như vậy khiến cậu hơi mê man, người luôn lãnh đạm cứng cỏi như Nguyên Ngọ… dường như mềm yếu đi nhiều.
Là vì vết thương đã bị xé, không cần phải giả vờ, hay là vẫn cần đối mặt với quá khứ, cậu không biết.
“Đến rồi.” Lâm Thành Bộ dừng xe dưới khu nhà.
“À.” Nguyên Ngọ lên tiếng, từ từ nhắm hai mắt, không nhúc nhích.
“Còn muốn lượn vài vòng nữa sao?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không cần,” Nguyên Ngọ chậm rãi mở mắt, xoay cổ, “Cảm ơn.”
“Đừng nói cảm ơn với tôi, không quen đâu.” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Là quen việc tôi mắng cậu à.” Nguyên Ngọ nói.
“Cũng không phải,” lâm Thành Bộ thở dài, “Bổn phận thôi.”
Nguyên Ngọ không nói gì, nhìn ngoài cửa sổ.
Bên ngoài không có người, cũng không có đồ gì mà nhìn, chỉ có một cột đèn đường, nhưng Nguyên Ngọ nhìn rất lâu.
Sau đó quay đầu, vỗ vai cậu một cái: “Tiểu Bộ.”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, Nguyên Ngọ rất lâu rồi mới gọi tên cậu.
“Tôi,” Nguyên Ngọ hạ cửa sổ, châm thuốc, dựa vào bên cửa, “Là kiểu người thế nào tôi rất rõ, tôi bảo Nguyên Thân không bình thường, nhưng chính tôi lớn lên cũng không khỏe mạnh đâu.”
Lâm Thành Bộ không nói chuyện.
“Tôi không quen có người đối xử tốt với tôi, cũng không biết cư xử sao cho tốt,” Nguyên Ngọ hút thuốc, “Lúc có người đối tốt, tôi sợ hãi, vì không biết đáp lại thế nào, làm thế nào mới sống chung được.”
“Tôi thấy rồi.” Lâm Thành Bộ nói.
“Chuyện lên giường của tôi với cậu,” Nguyên Ngọ nhìn Lâm Thành Bộ, “Đừng coi là thật.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Tôi dù có nghĩ vậy thật, nhưng cũng sẽ không làm.” Nguyên Ngọ vỗ nhẹ mặt cậu, “Hiểu không?”
“Anh muốn nói gì?” Lâm Thành Bộ giữ tay hắn.
“Bác sĩ Lương nói rồi, tình trạng này của tôi, từ từ sẽ tới, khai thông tâm lý cần thời gian dài,” Nguyên Ngọ nói, “Thời gian bao lâu, không ai biết, cậu tốn nhiều năm với tôi như vậy, từ thằng nhóc ngốc đã thành thanh niên ngốc…”
“Tôi không ngốc.” Lâm Thành Bộ phì một tiếng.
“Tôi vốn không biết xây dựng mối quan hệ thân mật với người khác, cậu hiểu ý tôi không?” Nguyên Ngọ nhìn cậu, “Cậu không ngốc thì chắc là hiểu chứ?”
“Quan hệ chúng ta hiện giờ so với trước kia, thân mật hơn nhiều.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Anh cảm nhận được không? Tôi cảm thấy, anh cố ý muôn nói như vậy.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu không nói gì.
“Được tôi biết rồi.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh về ngủ đi, ngày mai còn qua chỗ bác sĩ Lương mà?”
“Ừm,” Nguyên Ngọ xuống xe, đóng cửa xong lại úp lên cửa xe, “Tôi nói này, đừng ở bên kia phố canh chừng tôi nữa.”
“Không nghe,” Lâm Thành Bộ nói, Nguyên Ngọ quay người đi vào trong cậu còn nói theo, “Cuối tuần đi gặp ông bà anh thì bảo tôi, tôi đi cùng.”
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn cậu.
“Nghe thấy không đấy?” Lâm Thành Bộ nhìn chằm chằm.
“…nghe rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“Lời hôm nay anh nói rồi,” Lâm Thành Bộ vẫn nhìn chằm chằm, “Tôi đã nghe xong, giờ để tôi nói.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ ngẫm lại, lại đi đến ghé vào cửa xe nhìn cậu.
“Có bệnh thì tôi đi khám cùng anh! Không đối tốt được với người khác thì tôi dạy!” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi mất nhiều năm với anh như vậy, không phải dùng mấy câu nói nhảm là đuổi tôi được, không thể nào! Anh lúc bị bệnh thần kinh tôi còn không nói gì, bây giờ khá hơn một chút mà muốn chạy rồi? Không có cửa đâu!”
Nguyên Ngọ há miệng định nói, Lâm Thành Bộ đã chặn họng.
“Anh im đi!” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ hắn, “Anh đối với tôi thế nào không cần anh nói, tôi cảm nhận được! Hiện giờ tôi thấy anh đối xử tốt ngày trước! Nghe rõ chưa chú Nguyên!”
Nguyên Ngọ không lên tiếng, có vẻ chưa kịp lấy lại tinh thần.
“Đang hỏi anh đấy!” Lâm Thành Bộ cao giọng.
“…Nghe rồi.” Nguyên Ngọ nói.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa