A book is a garden, an orchard, a storehouse, a party, a company by the way, a counsellor, a multitude of counsellors.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 30
âm Thành Bộ nhận lấy cái bật lửa nguyên ngọ đưa tới, thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, nhưng trên lớp kim loại vẫn còn vương hơi ấm từ tay nguyên ngọ, hắn nhanh chóng nắm cái bật lửa trong tay.
Còn ấm.
“Còn mỗi cái này.” Nguyên ngọ nói, “Dùng xong trả cho tôi.”
“…à.” Lâm Thành Bộ luống cuống tay chân tìm thuốc trong túi, nửa ngày mới móc được hộp thuốc lá, mở ra trống không, cậu lúng túng nhìn nguyên ngọ, “Tôi hết thuốc rồi.”
Nguyên ngọ không nói gì, lấy thuốc lá trong túi rút một điếu đưa tới bên môi Lâm Thành Bộ.
Động tác này khiến Lâm Thành Bộ run rẩy, càng ngày càng run như cầy sấy, cậu nhích lại gần cắn lên đót thuốc lá trên ngón tay nguyên ngọ một cái.
Lúc cúi đầu châm thuốc, cậu mới có thời gian để phản ứng, đại não mới bắt đầu xử lý thông tin.
Kết luận một điều để bản thân an tâm, dù nói thế nào, nguyên ngọ rất bình thường, không hề tức giận.
Đang định đứng dậy nói chuyện với nguyên ngọ, nguyên ngọ đã ngồi bên cạnh hắn hút thuốc, sóng vai ngồi nhìn con đường nhỏ trước mặt.
“Từ góc này có thể nhìn thấy tôi từ trên lầu đi xuống này.” Nguyên ngọ ngậm điếu thuốc, “Khó trách lần nào cũng chạy mất hút.”
“… A.” Lâm Thành Bộ hơi chột dạ, nhìn về cổng khu chung cư.
“Còn thấy được cửa sổ nhà tôi có sáng đèn nữa phải không?” Nguyên ngọ híp mắt, dùng khuỷu tay huých huých cậu, “Đúng không?”
“À, đúng.” Lâm Thành Bộ gương mắt nhìn qua, đúng thật là như vậy, ban đêm cậu thấy nguyên ngọ tắt đèn xong sẽ về nhà.
“Đấy, để ông chú cho cậu đồ chơi này.” Nguyên ngọ lấy một cái kính viễn vọng nho nhỏ bỏ vào tay cậu, “Chơi đi.”
Lâm Thành Bộ nhận kính xong cảm thấy xấu hổ vô cùng.
“Chơi đi, nhìn thử.” Nguyên ngọ lại huých hắn.
“Tôi… không muốn chơi lúc này.” Lâm Thành Bộ hắng giọng một cái.
“Không chơi thì tôi đánh cậu đấy, tin không” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ đành để kính viễn vọng trước mắt.
“Ngược rồi.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ xoay ngược kính lại.
Má ơi.
Bội số kính viễn vọng này không cao, lắm nhưng từ nơi này nhìn qua cũng thấy được rèm cửa nhà Nguyên Ngọ… từ chỗ cửa sổ ấy nhìn qua…
“Có rõ không?” Nguyên Ngọ hỏi hắn.
“…Ừm.” Lâm Thành Bộ gật gật đầu, cầm kính hơi luống cuống.
“Khẩu trang của tôi.” Nguyên Ngọ dùng ngón tay gảy trên cằm cậu một cái, “Là đặt làm riêng đó, biết không, chỉ có một cái thôi, giữa biển người mênh mông sợ tôi không thấy cậu à…”
“Mẹ nó.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói một câu, khẩu trang bị móc ra lại nhét ngược vào túi.
Màu đen, còn có dấu tay huỳnh quang, thứ đồ chơi này còn làm theo yêu cầu…
“Về đi.” Nguyên Ngọ kéo tay đeo đồng hồ của cậu qua nhìn, “Cậu hôm nay phải đi làm, buổi chiều không được đến muộn quá đúng không.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ trả lời.
Nguyên Ngọ nhìn cậu, cậu im lặng nhìn khẩu trang trong tay.
“Ba giờ hơn rồi cậu còn ngồi bất động ở đây?” Nguyên Ngọ nói.
“Nếu anh không ra thì gọi điện xong tôi đã đi rồi.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Anh ra đây tôi lại không muốn đi.”
“Vậy cậu bùng việc đi.” Nguyên Ngọ ngáp một cái, dựa vào ghế, ngửa đàu.
“Tôi định như vậy.” Lâm Thành Bộ lấy điện thoại, gọi về cửa hàng, cảm xúc dạt dào biểu diễn cơn đau dạ dày, rồi cúp điện thoại, “Tôi xin nghỉ rồi.”
“Trẻ ngoan.” Nguyên Ngọ đứng dậy, “Vậy cậu ngồi chơi đi.”
Lâm Thành Bộ ngẩn người, nhìn Nguyên Ngọ đi được nửa đường quay về ồi mới nhảy dựng lên hô một câu: “Anh còn đi về?”
“Không vậy thì sao?” Nguyên Ngọ không quay đầu lại.
“Không phải, tôi xin nghỉ rồi mà!” Lâm Thành Bộ đuổi theo.
“Xin rồi thì chơi đi.” Nguyên Ngọ nói.
“Chơi một người kiểu gì đây!” Lâm Thành Bộ hơi phiên muộn, “Tôi muốn chơi với anh… Chơi với anh ấy!”
“Chơi cái gì?” Nguyên Ngọ hỏi.
Lâm Thành Bộ ngậm miệng.
Đúng vậy, chơi cái gì chứ? Cậu quen với lúc Nguyên Ngọ đang bị bệnh tâm thần, bây giờ Nguyên Ngọ bình thường, quan hệ giữa hai người quay về tình trạng sợ hãi như lúc đầu.
Chơi cái rắm í.
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ thở dài, vừa lùi lại vừa phất tay với Nguyên Ngọ, “Anh về nghỉ đi, tôi đi làm.”
Nguyên Ngọ không nói gì, quay người đi vào cổng khu chung cư.
Đi được chừng chục bước, hắn quay đầu nhìn lại, Lâm Thành Bộ không đi theo, chắc về thật rồi.
Hắn dừng lại, tựa ở cái cây gần đấy hút thuốc.
Cảm giác không như trước kia.
Trước kia, Lâm Thành Bộ với hắn rất bình thường, không muốn nói là phiền, tướng mạo dáng người không tệ, có thề tùy ý nhăn nhó, là người theo đuổi.
Nhưng bây giờ thì khác.
Khi ý thức được rằng Lâm Thành Bộ là người duy nhất không hề lãng quên hắn trong quãng thời gian kia, là người không hề từ bỏ hắn…
Dù hắn không có ý nghĩ tiến tới với Lâm Thành Bộ, nhưng không thể đối xử lạnh nhạt như trước được.
Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, dù mình không hề yêu cầu.
Ầy.
Nguyên Ngọ lấy di động, bật máy, chọn số điện thoại Lâm Thành Bộ.
Điện thoại kêu được một lần, hắn còn chưa áp lên tai bên kia đã nhận rồi.
“Này? Này?” Giọng Lâm Thành Bộ vang lên.
“Ôi.” Nguyên Ngọ thở dài, “Nhỏ tiếng một chút.”
“Tôi là… bất ngờ quá.” Giọng Lâm Thành Bộ chuyển sang chế độ nói thầm, “Anh mở điện thoại à?”
“Chiều nay tôi có mấy việc.” Nguyên Ngọ nói, “Nếu cậu không ngại thì chờ tôi ở cổng một lát, bây giờ tôi ra ngoài.”
“Được!” Lâm Thành Bộ lập tức đồng ý.
Nguyên Ngọ gẩy tàn thuốc, đứng dậy ra khỏi chung cư, còn chưa đi được mười mét đã thấy Lâm Thành Bộ chạy vào.
“Không phải bảo cậu chờ sao.” Nguyên Ngọ nói.
“Không muốn chờ.”
“Xe cậu đỗ chỗ nào?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Là chỗ ngoặt ở con đường này,” Lâm Thành Bộ chỉ chỉ, “Ở chỗ đấy… không bị anh thấy được.”
“Cậu nói cậu xem, dày vò một trận, núp xe kỹ, đội mũ, nhìn tôi chằm chằm thấy đi ra là tránh,” Nguyên Ngọ nói, “Cuối cùng lại đeo khẩu trang của tôi.”
“Tôi làm sao biết được cái này là đặt làm.” Lâm Thành Bộ móc khẩu trang, “Hay… trả lại anh.”
“Không giặt?” Nguyên Ngọ nói.
“À.” Lâm Thành Bộ nhét khẩu trang vào túi, nghĩ đi nghĩ lai rồi hạ quyết tâm, “Tôi không trả đâu, giữ lại, dù sao cái này là do anh tiện tay ném trên thuyền.”
Nguyên Ngọ cười cười.
Tâm tình Lâm Thành Bộ rất tốt, đi đường như bay, cực kỳ nhẹ nhàng sảng khoái.
“Cậu nhảy một bài được rồi đấy.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, rút điều khiến ấn một cái, xe ở phía trước kêu lên.
“Hoạt bát như thế.” Nguyên Ngọ đánh giá cậu mấy lượt, mở cửa lên xe.
“Tôi vẫn luôn hoạt bát mà.” Lâm Thành Bộ cũng vào xe, “Chỉ là anh không để ý tôi, tôi là người thế nào anh cũng đâu biết.”
“Thật không.” Nguyên Ngọ kéo đai an toàn, nhìn khóa cài, “Cậu chắc là thế này đi.”
“Cái…” Lâm Thành Bộ quay đầu liếc nhìn, cười một cái: “Chuyện này chắc chắn, sau lưng áo anh toàn mấy cái này à.”
“Đúng.” Nguyên Ngọ thắt đai, “Tôi là kiểu như vậy.”
“Kiểu gì?” Lâm Thành Bộ khởi động xe.
“Là như thế.” Nguyên Ngọ nói.
“Như vậy tì như vậy.” Lâm Thành Bộ lái xe đi ra ngoài, “Dù sao quen biết anh đến giờ được hai năm, cũng không thay đổi mấy… Chúng ta đi đâu đây?”
“Cứ ra ngoài đi, tùy cậu lái.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ nhìn hắn một cái, không hỏi nhiều, xe thuận theo đường phố đi theo một hướng.
Gặp đèn xanh đi thẳng, gặp đèn đỏ rẽ trái, qua ba ngã tư, Nguyên Ngọ ở bên cạnh hạ giọng nói một địa chỉ: “Đi chỗ đó, cậu biết đường không?”
Trong lòng Lâm Thành Bộ đánh thót, cậu biết địa chỉ này, mặc dù chưa từng đi qua.
Là địa chỉ trên tờ giấy nhỏ kia.
“Chưa qua.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh chỉ đường đi.”
“Ừm, đi đường vành đai hai đi, vắng.” Nguyên Ngọ mở nhạc.
“Được rồi, ” Lâm Thành Bộ gật gật đầu, “Đi chỗ đó… Làm gì?”
“Thu dọn ít đồ.” Nguyên Ngọ nói.
“Chỗ ở khác của anh?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Không phải.” Nguyên Ngọ cũng nhìn cậu một cái, “Chỗ ở trước kia của Nguyên Thân.”
“… À.” Lâm Thành Bộ đáp.
Quả nhiên cậu đoán không sai, kia là địa chỉ chỗ Nguyên Thân.
Chỉ là… Nguyên Ngọ đến đó lấy cái gì? Đồ của Nguyên Thân hay là đồ của chính hắn?
Lâm Thành Bộ không hỏi nữa, lái xe về phía đường vành đai hai.
Nguyên Ngọ nhìn ngoài cửa sổ, bây giờ với lúc hắn bị bệnh tâm thần rất giống nhau. Lúc Nguyên Ngọ không thần kinh, Lâm Thành Bộ chưa bao giờ lái xe cho hắn, cho nên không biết so sánh thế nào, Nguyên Ngọ có lẽ luôn là thế này.
Nhưng bây giờ Lâm Thành Bộ không lo lắng, không cần lo Nguyên Ngọt đột nhiên ngủ, đột nhiên khóc, đột nhiên nhảy xe, đột nhiên không nhớ hắn…
Nghĩ đến việc những chuyện phải lo lắng không xuất hiện nữa, Lâm Thành Bộ vui vẻ không nói lên lời, nhìn đường đi mà cứ tủm tỉm cười.
Cười hơn nửa ngày mới nhìn qua phía Nguyên Ngọ, phát hiện Nguyên Ngọ tựa bên cửa xe nhìn cậu.
“Tôi chỉ… cười thôi.” Lâm Thành Bộ hơi lúng túng.
“Trước kia không thấy cậu cười như thế.” Nguyên Ngọ nói.
“Trước kia chúng ta không ở riêng với nhau.” Lâm Thành Bộ nói.
“Nói vậy là cậu ở riêng với người khác thì sẽ cười ngốc à?” Nguyên Ngọ thở dài, “Bảo sao tôi không để ý cậu.”
“Mất mặt à?” Lâm Thành Bộ không nhịn được lại cười, “Thôi kệ đi, tôi muốn cười thôi.”
“Cười đi.” Nguyên Ngọ lại nhìn bên ngoài, “Không dễ dàng gì.”
Lâm Thành Bộ nhìn sườn mặt hắn, lát sau mới nhỏ giọng: “Này, Nguyên Ngọ.”
“Ừm.” Nguyên Ngọ lên tiếng.
“Anh làm rõ chuyện trước kia đi.” Lâm Thành Bộ nói, “Vậy anh… biết vì sao… tại sao… à,…”
“Nói tiếng người đi.” Nguyên Ngọ thở dài.
“Vì sao không đồng ý tôi?” Lâm Thành Bộ nói, “Anh trả lời tôi được không?”
“Vậy thì vì sao.” Nguyên Ngọ quay đầu lại, “Giang Thừa Vũ theo đuổi cậu lâu như vậy mà cậu không đồng ý.”
“Vì tôi thích anh thôi.” Lâm Thành Bộ không suy nghĩ đã trả lời, nói xong lại ngẩn ra, “Anh không phải là… thích người khác?”
“Không có.” Nguyên Ngọ nói.
“Anh ghét tôi à?” Lâm Thành Bộ hỏi, sau khi Nguyên Ngọ trả lời, cậu im lặng hồi lâu rồi kéo dài giọng: “Thực ra là không vừa mắt, không có cảm xúc?”
“Tôi quá tuổi yêu đương rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“Vậy trong tuổi yêu đương, anh có thích ai không?” Lâm Thành Bộ lại hỏi.
Nguyên Ngọ nghĩ một hồi: “… Không có.”
“À.” Lâm Thành Bộ không nói nữa, cảm xúc khó nói thành lời, thất vọng hay mất mát, hay là có một chút hi vọng.
“Rẽ trái bên kia.” Nguyên Ngọ chỉ đường.
Lâm Thành Bộ rẽ trái.
“Tôi lớn như vậy.” Nguyên Ngọ nói, “Chưa từng có cảm giác với ai.”
“Cũng không quen bạn trai, nói chuyện yêu đương sao?” Lâm Thành Bộ hơi tò mò.
“Có quen nhưng không nói.” Nguyên Ngọ đáp.
“… Còn như vậy được sao?” Lâm Thành Bộ ngẩn người.
“Có thể.” Nguyên Ngọ nhìn cậu.
“Hay là anh nhịn đấy?” Lâm Thành Bộ hỏi.
Lần này đến lượt Nguyên Ngọ ngẩn người, một lát sau tự dưng vui vẻ, dựa vào cửa xe, nhìn bên ngoài cười hồi lâu mới dừng.
“Cười ngớ ngẩn gì đây!” Lâm Thành Bộ nhắc một tiếng.
“Tôi chứng minh bản thân không phải biến thái.” Nguyên Ngọ híp mắt, “Chứng minh tôi là người có tình cảm, cũng cần tình cảm.”
“Vậy anh có không?” Lâm Thành Bộ giảm tốc độ xe.
“Hỏi câu này.” Nguyên Ngọ cười cười, không trả lời, “Đằng trước có cái biển quảng cáo màu xanh ấy, rẽ phải là có khu chung cư.”
“Được.” Lâm Thành Bộ rẽ phải xong thấy trước mặt là cổng một tiểu khu, “Đi vào à?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ gật đầu, khi Lâm Thành Bộ lái qua cổng chỉnh, hắn lại lắc đầu, “Không vào, đừng vào, tìm chỗ đỗ xe đã.”
“À.” Lâm Thành Bộ lùi xe lại một chút, dừng cạnh cái cây ven đường, nhìn trước nhìn sau, “Chỗ này vậy, không có camera, nhưng không đỗ lâu được.”
“Công dân năm tốt.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi còn chưa phải bình bầu lại sau khi nhận giấy khen đâu đấy.” Lâm Thành Bộ cười cười.
Xe đối diện cổng tiểu khu, tầm này vắng người, mưới mấy phút chỉ có hai ba người đi qua, rất yên tĩnh.
Nguyên Ngọ hạ ghế xe ra sau, gối đầu lên tay nhìn cổng tiểu khu.
Lâm Thành Bộ không biết hắn đang nghĩ gì, cảm thấy thời tiết mát mẻ, ánh nắng thư thái như vậy, thất thần mười phút, nếu không phải vì trưa chưa ăn cơm nên đói bụng thì cậu buồn ngủ lắm rồi.
Nguyên Ngọ từ lúc tỉnh táo lại dường như chưa bao giờ dễ ngủ được, cứ im lặng gối tay mà nhìn phía trước.
Lúc Lâm Thành Bộ định xuống xe đến cửa hàng tạp hóa bên cạnh mua bánh mì, Nguyên Ngọ giật giật, nói một câu: “Có vẻ như không có.”
“Cái gì?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Cái gì không có?”
“Tình cảm, ” Nguyên Ngọ nói, “Tôi thích ai, ghét ai, hình như không có.”
Lúc này Lâm Thành Bộ mới kịp phản ứng đây là nội dung hai người nói chuyên 20 phút trước: “Anh cảm thấy anh không có?”
“Ừm, không có.” Nguyên Ngọ nói.
“Tôi muốn hút thuốc.” Lâm Thành Bộ nói.
“Hút đi, tôi đâu phải không hút.” Nguyên Ngọ nói.
Lâm Thành Bộ mở cửa sổ và cửa trần xe, đốt thuốc xong, hút hai hơi rồi nói: “Anh có.
“Ừm?” Nguyên Ngọ vẫn nhìn đằng trước.
“Nếu anh không có tình cảm.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh sẽ không vì Nguyên Thân mà thành thế này.”
Nguyên Ngọ quay đầu nhìn cậu, một lát sau khóe miệng cong cong: “Có thể.”
“Với cả.” Lâm Thành Bộ nghĩ nghĩ, “Anh đối với tôi cũng khác.”
“Có khác à.” Nguyên Ngọ nói, “Cảm thấy đôi lúc mất mặt với cậu lắm.”
Lâm Thành Bộ cười: “Có khác hay không thì tự anh biết.”
“Đừng nghĩ nhiều quá, đại gia.” Nguyên Ngọ duỗi lưng một cái, “Cậu dày vò lâu như vậy, là ai cũng sẽ nhớ, không có nghĩa là tôi sẽ thế nào.”
“Tôi cũng đâu bảo anh lấy thân báo đáp.” Lâm Thành Bộ cười.
“Hừ.” Nguyên Ngọ nhéo cằm cậu, “Cười ủy khuất như thế.”
“Đừng nghịch.” Lâm Thành Bộ đẩy tay hắn, “Dễ châm lửa lắm đấy anh biết không, tôi còn trẻ như vậy.”
“Muốn thể diện à, còn trẻ như vậy, suốt ngày mặc như mấy ông trung niên.” Nguyên Ngọ nói.
“Rút ngắn khoảng cách với anh.” Lâm Thành Bộ giật cái áo không rõ có phải áo phông trên người Nguyên Ngọ không, “Tôi cảm thấy trước kia anh chê tôi nhỏ tuổi.”
“Cút ngay.” Nguyên Ngọ nói, “Trẻ hơn có năm sáu tuổi mà cậu nghĩ là nhiều à, cậu có biết tại sao tôi không thèm để ý cậu không.”
“Biết.” Lâm Thành Bộ cười, “Không muốn bị gọi là chú.”
“Không phải.” Nguyên Ngọ kéo kéo quần áo cậu, “Ăn mặc không có thẩm mỹ gì cả, lãng phí.”
“Thật à?” Lâm Thành Bộ huých huých một cái, “Anh còn chưa khen tôi bao giờ, có phải thấy tôi rất đẹp trai không?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ nhìn mặt cậu chằm chằm một hồi, rồi nhìn xuống dưới một cái, “Tôi cảm thấy cậu rất đẹp trai, nói thật.”
“Thế anh không động tâm tí nào?” Lâm Thành Bộ nhíu mày.
“Không động tâm, động chỗ khác.” Nguyên Ngọ nói.
“Động chỗ ấy?” Mắt Lâm Thành Bộ sáng rực, cào nhẹ lên cánh tay Nguyên Ngọ hai cái, “Động đâu cũng được, còn tốt hơn là không động.”
“Thật sao?” Nguyên Ngọ híp mắt lại, “Cậu không để ý?”
“Để ý cái gì?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Cậu có để ý nếu tôi chỉ đơn thuần muốn lên giường với cậu không?” Nguyên Ngọ hỏi.
Lâm Thành Bộ ngẩn người.
Đầu óc hơi đơ rồi.
Nguyên Ngọ rất gần cậu, có thể nhìn thấy được rõ hàng mi của hắn, lúc Nguyên Ngọ nói hai chữ lên giường, giọng nói như quấn quanh cổ cậu một vòng kẹo Dove ngọt ngào, lông tơ trên người đều ngỏng dậy muốn kéo cả người cậu lên cung trăng.
“Tôi… đại khái… không ngại.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn chằm chằm.
“Quả là hấp dẫn.” Nguyên Ngọ thở dài.
“A, đúng.” Lâm Thành Bộ vẫn nhìn chằm chằm, “Tôi muốn lên giường với anh từ lâu rồi, không phải đôi khi, mà lúc nào cũng muốn.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa