Books are the glass of council to dress ourselves by.

Bulstrode Whitlock

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 29
ôm nay Lâm Thành Bộ phải đi làm, mặc dù cả đêm qua cậu không ngủ, muốn nằm trên giường Nguyên Ngọ ngủ một giấc, nhưng cũng chỉ dám chợp mắt một lúc rồi lấy chìa khóa dự phòng rồi đi.
Nhà Nguyên Ngọ cách Xuân Trĩ Kê khá xa, Lâm Thành Bộ rời đi sớm hơn chừng 20 phút, nhưng cuối cùng vẫn đến muộn một chút.
“A! Lâm ca?” Một đầu bếp thấy hắn liền ngạc nhiên, “Đổi phong cách à?”
“Ừm?” Lâm Thành Bộ cúi đầu nhìn quần áo Nguyên Ngọ trên người, “Rõ ràng thế sao?”
“Quá rõ ấy.” Một nhân viên phục vụ đi qua, nói một câu, “Nhìn qua chắc không phải quần áo của cậu, ăn trộm à?”
“Trộm đấy, giữ bí mật giúp tôi.” Lâm Thành Bộ gật đầu, đi vào phòng thay quần áo, đứng trước gương nhìn nhìn, cậu nghĩ là lấy một cái áo phông bình thường của Nguyên Ngọ, có hình trên áo là không rõ lắm thôi, nhưng không đến mức rõ ràng như vậy chứ?
Ầy, cậu quay người lấy đồng phục, đang định thay ra thì ngừng lại, đưa lưng về phía tấm gương nhìn một cái.
“Ai, đại gia ơi, cái quái gì thế này…” Cậu nhìn thấy từ vai trái đến hông một chiếc ciu to đùng, “Tôi… đệt.”
Quả thực quá rõ ràng.
Chắc là do mệt quá nên lúc mặc cậu không phát hiện ra, chỉ thấy phía trước áo có hình ảnh linh tinh, không viết fuck me là mặc…
Cậu nhanh chóng lấy áo trong tủ đồ ra thay, không có bản lĩnh coi thường ánh mắt nhân loại như Nguyên Ngọ được.
Lúc xong việc đã gần mười giờ, Lâm Thành Bộ leo lên xe cảm giác mắt sắp không mở nổi nữa.
Để nâng cao tinh thần, cậu lấy mảnh giấy nhỏ ở khe giường ra xem.
Địa chỉ này chỉ viết tên phố cùng số phòng, không ghi rõ khu nhà nào, Lâm Thành Bộ mở bản đồ trên điện thoại ra tra xem, phát hiện con đường này cũng không các nhà Nguyên Ngọ xa lắm, lái xe chừng 40 phút là đến.
Đó là địa chỉ chỗ nào?
Nhà nghỉ dưỡng của Nguyên Ngọ? Không giống, cái tên này trước rời rất tiêu sái đâu cần chỗ nào nghỉ ngơi.
Nhà bạn trai giấu mặt của Nguyên Ngọ? Đệt, không thể là chuyện này được!
Là… Nguyên Thân?
Lâm Thành Bộ cau mày, thật sự là nhà Nguyên Thân, Nguyên Ngọ có ở đó không? Hắn đến đấy làm gì? Cảm giác Nguyên Ngọ sẽ không coi mình là Nguyên Thân nữa, đi hoài niệm? Hay tự ngược đãi?
Nhưng dù sao cậu vẫn rất thoải mái, tinh thần nâng cao.
Bên ngoài nhà Nguyên Ngọ có một siêu thị nhỏ, lúc Lâm Thành Bộ quay về, siêu thị này vẫn chưa đóng cửa, cậu vào mua ít đồ ăn vặt và thực phẩm, mua thêm cả sữa chua.
Ở dưới lầu, cậu ngẩng lên nhìn cửa sổ nhà Nguyên Ngọ, đèn không sáng.
Có chút thất vọng, cũng có cảm giác nhẹ nhõm
Nói thật cậu cũng không biết, nếu như Nguyên Ngọ biết cậu chạy đến đây, sẽ có phản ứng gì.
Dựa theo tính tình ngày trước thì nhất định sẽ đánh cậu, nhưng tính tình lúc này thì… vẫn là không biết.
Lâm Thành Bộ thở dài, lên lầu, vào phòng.
Sau khi kiểm tra mọi thứ, xác nhận Nguyên Ngọ chưa từng quay về.
Thực phẩm mốc trong tủ lạnh đã bị Lâm Thành Bộ dọn sạch từ hôm qua, cậu xếp lần lượt mấy thứ vừa mua vào.
Tủ lạnh lập tức nhìn ấm áp hẳn.
Không tệ.
Sau đó Lâm Thành Bộ lấy sổ tay, kẹp hóa đơn mua hàng vào.
Nhìn từng mục cưỡng ép tính lên đầu Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ cảm thấy buồn cười, cậu dựa vào tường cười một tràng xong thì lại cảm thấy mơ hồ.
Đây là đang làm gì?
Chứng minh rằng dù không ai nhớ rõ Nguyên Ngọ thì vẫn có cậu sao?
Tất cả mọi người mặc kệ Nguyên Ngọ thì cậu vẫn quan tâm?
Sau đó thì sao?
Thì thế nào nữa?
Cậu ngồi lên sô pha, khe khẽ thở dài.
Cậu cũng không trông chờ vào việc Nguyên Ngọ vì cảm động mà lấy thân báo đáp… Cậu còn chưa dám nghĩ đến, tính tình Nguyên Ngọ như thế, nhịn được vài ngày có khi lại đánh cho cậu một trận.
“A…” Lâm Thành Bộ lăn lộn trên ghế sô pha, “Mẹ nó, rốt cuộc là anh ở chỗ nào!”
Liên tục một tuần, Nguyên Ngọ đều nhìn lịch treo tường, mỗi ngày trôi qua hắn đề dùng bút đánh dấu, theo như lời bác sỹ Lương, nếu làm được thì đánh dấu tròn, không được thì đánh gạch chéo.
Thứ sáu tuần này là gạch chéo.
Bác sỹ Lương nói, có vài việc rất đơn giản, nhưng nếu không làm được sẽ có người giúp, xem hắn có thể làm được không.
Hiện giờ những thứ hắn muốn làm cũng chỉ lặp đi lặp lại, hắn biết bài tập này có tác dụng giúp hắn khẳng định mình, tách khỏi cảm giác áy náy với Nguyên Thân ra.
Nhưng hắn cũng hiểu rõ, như lời bác sỹ Lương nói, vấn đề không chỉ là vì Nguyên Thân tự sát, mà chỉ là hắn muốn thoát khỏi thứ tâm tình đang quấy rầy hắn, không còn lo lắng nữa.
Bác sỹ Lương dặn hắn về nhà ở, đừng nên ở lại chỗ toàn dấu vết của Nguyên Thân thế này.
Theo đề nghị này, hôm nay hắn định về nhà một chuyến.
Kỳ thực cũng không định ở lại đây, mà là… nghĩ đến căn nhà bỏ không bao lâu hắn cảm thấy tuyệt vọng, không biết bẩn thành thế nào rồi… Nghĩ cảnh phải đi thu dọn hắn cảm thấy lang thang bên ngoài còn dễ chịu hơn.
Trong tay cũng không có số điện thoại công ty gia chính nào, bẩn như thế, làm gì có chỗ nào dám nhận chứ.
Nguyên Ngọ lấy xe bọ cạp rời khỏi đây, còn nghĩ hay gọi điện cho Lâm Thành Bộ, hỏi xem chị giúp việc cậu quen có nhận thu dọn không, cho thêm tiền cũng được.
Chìa khóa nhà lúc nào cũng ở trên người, nhưng một thời gian dài quên đi, hắn không biết bộ chìa này ở đâu, làm gì.
Hoặc là biết mà không muốn nghĩ đến.
Giống như mỗi lần nhìn thấy Lâm Thành Bộ trong khoảng thời gian hoảng loạn kia, hắn sẽ gắt gỏng, hắn không ghét Lâm Thành Bộ, cũng không có ý gì khác.
Hắn kháng cự Lâm Thành Bộ vì tiềm thức hắn biết rõ Lâm Thành Bộ là ai, nếu cậu ấy xuất hiện, thì cuộc sống ‘Tôi là Nguyên Thân’ sẽ kết thúc.
Những chuyện kia hắn không muốn nghĩ lại, cố gắng bỏ qua các chi tiết sẽ khiến hắn tỉnh lại.
Mà Lâm Thành Bộ như một cái đồng hồ báo thức.
Tích tắc tích tắc kêu bắt người ta phải tỉnh.
Nguyên Ngọ dừng xe dưới lầu, ngẩng đàu nhìn lên, không nhớ phòng ở tầng nào, mua chưa được hai năm còn chưa quen ở đây lắm.
Hắn thở dài, tự cổ vũ bản thân rồi đi lên.
Cửa thang máy vừa mở ra, hắn nhìn thấy khóa cửa sáng loáng.
Người da đen dấu hỏi chấm.jpg
Nhầm tầng? Hắn liếc nhìn bảng chỉ dẫn, không sai, chẳng lẽ sai phòng?
Đứng trừng mắt một hồi lâu, Nguyên Ngọ rút chìa khóa, thử mở cửa.
Cửa mở.
Không khí bụi bặm cùng mùi nấm mốc không xộc đến, mà là không khí mát mẻ sạch sẽ, khiến hắn hơi khó hiểu.
Đệt.
Sáng sủa sạch sẽ, không khí trong lành.
Ngay cả sàn gỗ cũng không dính tí bụi, dường như có một tên bị OCD ở đây vậy.
Trong tủ giày cạnh cửa còn có một đôi dép mới tinh.
Hắn nhìn chăm chằm đôi dép một phút, rồi dùng chân gảy gảy nó.
Không có cơ quan.
Đây đúng là nhà hắn, căn nhà một năm chưa ở.
Nguyên Ngọ lượn vài vòng, mọi chỗ đều được dọn djep qua, ngay cả bếp cũng sạch sẽ, hắn đứng trước tủ lạnh, lấy sữa chua, còn chưa quá hạn.
Hắn có thể khẳng định là Lâm Thành Bộ đến đây,
Nhưng đến lúc nào, hắn nhìn ngày sản xuất của chai sữa chua, chưa quá một tuần.
Loại cảm giác này không biết miêu tả thế nào.
Nguyên Ngọ rót một ly sữa chua, cầm cốc đứng trong phòng, cố gắng tưởng tượng.
Vỏ ghế sô pha chắc chắn đã giặt, hắn đi qua sờ thử một cái, cảm giác giòn xốp vẫn còn đây, còn cả rèm cửa, ga giường.
Rèm cửa… chắc chắn cũng giặt qua, hắn sờ lên vết rách trên tấm rèm.
Bị xé xong lại khâu lại, đường may rõ xấu, chỉ cũng không cùng màu, rèm xám lại lấy chỉ trắng, nhìn không khác con giun.
Hắn nhớ tới Lâm Thành Bộ nhắc đến thêu chữ thập, cảm giác có thể tưởng tượng ra được rồi.
“Cậu từng ở chỗ tôi à?” Nguyên Ngọ ghé vào mép giường, nhẹ nhàng vỗ gối.
Giường cũng được dọn rất gọn gàng, Nguyên Ngọ nhìn gối cũng không thấy dấu vết có người ngủ ở đây, một cọng tóc cũng không có.
Lâm Thành Bộ hẳn là không ngủ lại quá lâu, vỏ gối vẫn còn vương mùi nắng.
Hắn ở phòng ngủ chờ một lát rồi ra ban công.
Nhìn thấy mấy chậu bồ công anh ngay ngắn chỉnh tề ngoài ban công, hắn ngẩn người.
Dến nhìn kỹ một chút là mấy cây già, cũng không phải mới trồng… đây là mấy chậu trồng từ trước.
Nguyên Ngọ lúc này mới để ý điện nước đều đủ cả, đi mở thử bếp gas, vẫn có lửa.
Cảm giác lúc này còn khó hình dung hơn lúc mớ mở cửa đi vào.
Hắn tưởng tượng Lâm Thành Bộ đến, ở dưới lầu lấy hóa đơn điện nước, cứ hàng tháng đóng đủ suốt hai năm qua…
Đột nhiên cảm thấy chua xót.
Hắn đè khóe mắt, có lẽ hắn nên gọi cho Lâm Thành Bộ.
…Giới thiệu bác sỹ Lương.
Không phải dọn phòng, đồ đạc Nguyên Ngọ lấy về từ chỗ Nguyên Thân vốn chẳng có gì ngoài mấy bộ quần áo.
Đồ đạc trên thuyền, đều ở chỗ Lâm Thành Bộ.
Tên nhóc này chắc cũng biết mình về rồi, nhưng mấy lần Nguyên Ngọ mở điện thoại lên, chỉ có tin nhắn hỏi thăm của Giang Thừa Vũ, Lâm Thành Bộ không hề chủ động liên lạc.
Đang nghĩ gì vậy?
Đúng là Jehovah à, chào cậu, tôi không sao?
Nguyên Ngọ không liên lạc lại cho Lâm Thành Bộ.
Vì chưa có cảm giác sinh hoạt bình thường trở lại, chí ít là chưa trở về được nhịp sống cũ, hắn không muốn gọi cho ai cả.
Hắn không quen việc được người ta quan tâm hỏi han.
Cũng không chán ghét bất kỳ lời an ủi khuyên nhủ nào.
Đề nghị của bác sỹ Lương có hiệu quả, từ lúc trở về, không bị bao vây bởi khí tức của Nguyên Thân nữa, Nguyên Ngọ cảm thấy những yêu cầu đơn giản nhưng cũng rất khó của bác sỹ Lương đặt ra hắn đều làm được. Mỗi ngày ngưng suy nghĩ sự việc của Nguyên Thân trong thời gian nhất định, cho dù có đồ vật gợi nhớ, đều không được nhớ đến.
Về thời gian rảnh khác, Nguyên Ngọ nhìn bức thêu chữ thập hắn mua về để trên bàn… có lẽ trình độ của hắn cao hơn Lâm Thành Bộ một chút.
Đây là hắn cẩn thận chọn, mua một đống tranh thêu chữ thập khổng lồ, là hắn chạy mấy nơi mới mua được.
Mua một bức xong còn được sáu mươi tỷ muội ở cửa hàng truyền giáo cho, hắn nghe xong đầu ong não choáng lập tức muốn gọi cho bác sỹ Lương.
Bức tranh thêu chữ thập này là… Thiên Phụ.
Màu sắc cái gì đó quá phức tạp.
Nguyên Ngọ cảm nhận được cuộc sống của hắn dần có tính quy luật hơn, cách ngày gặp gỡ trò chuyện với bác sỹ Lương, ngủ dậy, chạy bộ, ăn cơm, thêu tranh Thiên Phụ.
Lâm Thành Bộ mua sữa chua hắn chưa từng uống qua, vị đậm, uống xong hắn dạo qua siêu thị gần nhà, tìm được loại y hệt, mua hai chai lớn.
Tên nhóc này vẫn không liên lạc, cứ như biến mất vậy.
Nhưng Nguyên Ngọ không có ý định tìm cậu, trạng thái của hắn bây giờ dễ khiến những người định nối lại quan hệ khó chịu, mà nếu hắn muốn tìm Lâm Thành Bộ thì để Lâm Thành Bộ tìm hắn còn dễ hơn.
Chỉ cần kéo rèm cửa, mở kính viễn vọng nhìn ra đường bên ngoài chung cư, thấy ngay một người đội mũ lưỡi trai đeo khẩu trang ngồi trên ghế dài ven đường.
Nguyên Ngọ thở dài, hắn không cần nghĩ cũng đoán ra được đây là Lâm Thành Bộ, dù không quen thuộc lắm nhưng cái khẩu trang Lâm Thành Bộ đeo là của hắn.
Trí thông minh này.
Cảm động đất trời luôn.
Thời gian mà Lâm Thành Bộ ngồi ở ghế rất có quy luật, Nguyên Ngọ cảm giác một tháng quan sát cậu thì nắm được cả lịch làm việc hàng tuần của cậu luôn.
Nguyên Ngọ không biết hắn đang lo lắng hay là không dám liên hệ trực tiếp, nhưng Lâm Thành Bộ xuất hiện có quy luật như thế đã gần một tháng rồi.
Nhưng mỗi lần Nguyên Ngọ ra ngoài, cậu đều né tránh, Nguyên Ngọ để ý mấy lần vẫn không biết cậu trốn đâu
Trẻ con chơi trốn tìm đấy à?
Nguyên Ngọ cảm giác tên nhóc này ngây thơ đến mức khiến người khác đau lòng.
Hôm nay hắn không phải đi gặp bác sỹ Lương nữa, từ tuần này thì số lần gặp giảm bớt đi một lần.
Hắn ngồi trên sô pha, cầm chìa khóa nhà của Nguyên Thân ném qua ném lại trong tay, ném đến năm phút đồng hồ, Nguyên Ngọ mở điện thoại, gọi cho bác sỹ Lương.
“Bác sỹ Lương, anh cảm thấy tôi có nên giao chìa khóa nhà của em trai cho ông bà nội không?” Hắn nhìn chìa khóa, “Nhà kia vốn thuê, trước đó tôi có gia hạn một lần rồi, sắp hết thời gian.”
Hắn sẽ không thuê phòng này nữa.
Nhưng nếu không thuê nữa thì đồ đạc của Nguyên Thân phải xử lý thế nào?
Bác sỹ Lương không trực tiếp nói cho hắn phải làm gì, chỉ khích lệ hắn quyết định.
Đồ gì không giữ lại, đồ gì giữ lại, vì sao, đồ bỏ đi thì làm thế nào, đưa cho ông bà hay ném đi, nếu giao cho ông bà thì phải gặp nhau, mà gặp nhau thì nói gì?
Tất cả mấy chuyện này, hắn đều muốn xem xét liệu bản thân có thể tiếp nhận và đối mặt không.
Quyết định như vậy cũng không dễ dàng.
Nguyên Ngọ hiểu rõ, những quyết định ấy chỉ có thể tự hắn làm mà thôi.
Hắn cầm quyển sổ, nằm trên sô pha viết vẽ linh tinh.
Trong sổ là ghi chép các loại biện pháp trị liệu trong thời gian này, hắn chậm rãi xem từng tờ.
Chữ xấu thật, kỳ thật không cần thêu tranh chữ thập, hắn nên luyện chữ thì có.
Nhưng phần sổ trước đó của Nguyên Thân, hắn không muốn lật ra xem, bởi vì chữ hai người cách biệt quá xa, nhìn chút là phân biệt được.
Ầy.
“Tôi cảm giác anh ấy gần đây không tệ, khôi phục thói quen chạy bộ, chỉ là không đến phòng tập.” Lâm Thành Bộ ngồi trên băng ghế, gọi điện cho Giang Thừa Vũ, “Anh ấy có liên lạc gì với anh không?”
“Không có.” Giang Thừa Vũ ngáp dài, “Những mỗi ngày cậu ấy đều mở điện thoại đọc tin nhắn.”
“Khẳng định sẽ mở máy, anh ấy muốn gọi cho bác sỹ Lương.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi cảm thấy không cần phải ngày nào cũng đến giám sát, qua một giai đoạn nữa nếu không có vấn đề gì, chắc anh ấy quay lại số 18 sao?”
“Cậu ta không về thì tôi đến xin xỏ,” Giang Thừa Vũ nói, “Bartender chiêu bài của quán, hơn nữa tôi cũng muốn thấy dáng vẻ cậu ta ở quầy bar.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ đáp.
“Giọng cậu nghe buồn thế?” Giang Thừa Vũ cười cười.
“Không có.” Lâm Thành Bộ cũng cười cười, “Chẳng phải sẽ giống như cũ sao, có gì đâu mà buồn.”
“Lời này giả dối.” Giang Thừa Vũ nói, “Cùng anh zai nói thật xem, cậu có phải từng muốn cậu ta không khỏi cũng được đúng không. Chí ít một hai năm nay quan hệ với cậu cũng rất thân thiết.”
“Cái gì cũng được, sau khi tôi đến Trầm Kiều tìm anh ấy, chuyện lúc trước không nhớ rõ, tôi làm quen lại từ đầu.” Lâm Thành Bộ cười một tiếng, “Tôi cũng đâu có biến thái, không chịu được cảnh cứ vài tháng phải giới thiệu lại một lần đâu.”
Giang Thừa Vũ cười nửa ngày: “Ai, giờ chuyện gì cậu ta cũng nhớ, có cơ hội phải hỏi xem cảm giác như thế nào.”
“Tôi cũng cảm nhận được.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói, “Tôi thấy, nếu nghĩ kỹ một chút, tôi mà gặp người như vậy, sẽ cảm thấy người này bị thần kinh.”
Giang Thừa Vũ còn cười khỏe hơn, “Hay lắm, tôi thấy bác sỹ Lương đáng tin, cậu với Nguyên Ngọ kết bạn cùng nhau đi xem xem, gia tăng tình cảm vì đồng bệnh tương liên.”
“Anh thôi đi, tôi…” Lâm Thành Bộ trừng mắt, đột nhiên ngẩn người, nửa ngày mới nói được mấy câu lộn xộn, “Tôi đệt… Đệt. Tôi phải… cúp… Tôi phải cúp máy đây…”
“Sao thế?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Nguyên Ngọ… đến đây.” Lâm Thành Bộ nói xong cúp điện thoại, trừng mắt nhìn phía đường đối diện.
Nguyên Ngọ không biết đi ra từ khi nào, bình thường tầm này hắn sẽ không ra ngoài, nên Lâm Thành Bộ mới yên tâm gọi điện thoại mà không để ý cổng tòa chung cư.
Lúc này muốn tránh đi cũng không kịp, Nguyên Ngọ đứng phía đối diện.
Chỗ này là đầu một con phố nhỏ, Nguyên Ngọ cách cậu chừng 20m.
Cậu lúc này muốn đứng dậy thì chắc chắn Nguyên Ngọ sẽ nhìn thấy, mặc dù đã che mặt cẩn thận… Nhưng Nguyên Ngọ đứng đấy ánh mắt dừng trên người cậu.
Cậu đoán Nguyên Ngọ đã nhận ra.
Chiếc xe thứ tư đi qua, Nguyên Ngọ bắt đầu tiến đến, rất từ từ mà đi, phong cách vẫn như một khi cảm giác như chân đang lê trên đường, mang theo cảm giác lười biếng.
Lâm Thành Bộ không biết bản thân phải đón tiếp cuộc gặp mặt ngoài ý muốn này như thế nào, đành ngồi im không nhúc nhích, tay chống lên đầu gối nhìn Nguyên Ngọ chậm rãi lết qua.
Khi mặt đối mặt, chỉ còn cách một bước là chạm vào nhau, Nguyên Ngọ mới dừng lại, không chờ Lâm Thành Bộ dứng dậy, duỗi tay kéo khẩu trang của cậu tới.
“Chuyện là… tôi… Cho tôi mượn…” Lâm Thành Bộ kéo khẩu trang lên, “Tôi là đến…”
“Mượn bật lửa đúng không đại gia.” Nguyên Ngọ móc một cái bật lửa đưa ra.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa