Anger is like a storm rising up from the bottom of your consciousness. When you feel it coming, turn your focus to your breath.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 28
hi Lâm Thành Bộ nhìn rõ nội dung tin nhắn, đã lập tức goi lại, nhưng chỉ có tiếng tổng đài khiến người ta tức nghiến răng nghiến lợi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.
Cậu chưa muốn từ bỏ, gọi thêm lần nữa.
Số điện thoại…
“Cút mẹ đi!” Lâm Thành Bộ ném điện thoại lên giường.
Điện thoại cậu nảy lên một cái rồi rơi xuống.
“Ai!” Lâm Thành Bộ mau chóng nhặt điện thoại lên, có rơi hỏng cậu cũng không tiếc lắm vì dùng lâu rồi, chủ yếu sợ Nguyên Ngọ liên lạc lại…
Liên lạc cái rắm ý!
Muốn gọi thì đã gọi rồi, không khiến cậu bị giày vò như vậy!
Lâm Thành Bộ ngồi xuống bên giường, nhìn màn hình điện thoại một hồi, thấy trên góc phải có hơi mẻ.
Sửng sốt một hồi, cậu móc trong ngăn kéo tủ đầu giường một cuốn sổ với một cây bút, một cuốn sổ rất đáng yêu, là Lâm Tuệ Ngữ tặng cho cậu, để khi nào cậu rảnh rỗi tự kiểm điểm bản thân có lãng phí nhân sinh gì không.
Nhưng cậu chưa từng ghi một chữ nào.
Từ hôm nay bắt đầu ghi nhật ký đi.
Trên trang đầu tiên, cậu viết một hàng chữ.
‘Chi phí Jehovah Bộ Bộ chịu đựng dằn vặt và hao tổn cho Nguyên Ngọ.’
Lật sang trang tiếp theo, cậu ghi tiền xăng xe khi đi từ nội thành đến Trầm Kiều, phí chuyển đồ, phí trấn an Đại Đầu, phí tổn thất tinh thần do bị dọa dẫm, tiền phí sửa điện thoại.
“Hai chúng ta từ từ tính toán.” Lâm Thành Bộ gấp sổ, bỏ vào túi đồ.
Hai ngày liên tiếp đều không có tin gì của Nguyên Ngọ, Lâm Thành Bộ liên lạc với tất cả người có quen biết Nguyên Ngọ, kể cả những người Giang Thừa Vũ nhờ vả, cũng không ai gặp qua hắn.
“Không quan trọng…” Lâm Thành Bộ ngồi trong xe, lấy điện thoại ra lướt xem danh bạ một hồi, “Ai không tìm thấy ai… không quan trọng… ai khiến ai tốn kém chứ.”
Cậu lướt một hồi rồi chọn một số, bấm nút gọi: “Đại Trụ, Lâm Thành Bộ đây.”
“Má! Đừng có con mẹ nó gọi tôi là Đại Trụ.” Bên kia khó chịu nói.
“Trụ Trụ.” Lâm Thành Bộ cười. “Giờ tôi qua chỗ cậu, cậu đến ngã tư chờ tôi đi, chừng mười lăm phút nữa.”
“Cậu nói cho tôi xem cần phá khóa gì, để tôi mang đồ theo.” Bên kia nói.
“Là khóa được tặng lúc giao chung cư ấy, tôi cũng không biết là khóa gì, nhưng đấy cũng không phải chung cư cao cấp đâu, anh ấy chắc cũng không làm khóa cửa xịn quá làm gì?” Lâm Thành Bộ nói.
“Được, tôi biết rồi, lát nữa gặp.”
Đại Trụ tên đầy đủ là Lý Đại Trụ, trước kia học về cơ khí máy móc, quan hệ cũng tốt, nhưng Lý Đại Trụ không giống cậu, học cơ khí xong, thì hai năm nay lại làm trong công ty phá khóa.
“Tôi bảo cậu này, chuyện này của cậu tôi…” Lý Đại Trụ ngồi lên xe, mang theo một hòm đồ nghề, “Thật là nhà cậu?”
“Không phải.” Lâm Thành Bộ quay đầu xe, đi về phía nhà Nguyên Ngọ.
“Tôi đệt, vậy không thể giúp cậu được.” Lý Đại Trụ đập đập cửa xe, “Dừng xe, dừng xe, cho tôi xuống.”
“Một người bạn của tôi,” Lâm Thành Bộ khóa cửa xe lại, “Mất tích, tôi muốn tìm anh ấy.”
“Mất tích thì cậu báo cảnh sát đi chứ, ai lại đi cạy khóa cửa nhà người ta làm gì?” Lý Đại Trụ nhìn cậu, “Có phải nợ cậu tiền không? Ai, càng không thể giúp được, lát nữa cậu báo cảnh sát làm mất đồ thì tôi đi vào cùng…”
“Tôi là kiểu người không đáng tin sao?” Lâm Thành Bộ nói, “Chúng ta quen biết lâu như vậy, tôi đã lừa cậu bao giờ chưa?”
“Đúng là không có… Để tôi nghĩ lại đã.” Lý Đại Trụ cau mày.
Lâm Thành Bộ dù chỉ qua nhà Nguyên Ngọ có một lần, nhưng đường thì rất nhớ, lái vèo một cái đã đến rồi.
Lúc xuống xe, cậu có hơi hơi hy vọng nhìn lên lầu, nhưng cửa sổ Nguyên Ngọ vẫn đóng kín, cũng không có ánh đèn.
Lý Đại Trụ đấu tranh tư tưởng cuối cùng vẫn quyết định giúp Lâm Thành Bộ cậy khóa cửa nhà Nguyên Ngọ.
“Tôi đệt, nhà này bao lâu rồi không có người ở vậy?” Cửa chính vừa mở ra, xộc vào mũi là mùi bụi mốc, Lý Đại Trụ ôm mũi.
Lâm Thành Bộ mặc kệ bụi bay vào mũi: “Ít nhất là hai năm không có ai.”
“Đệt, nước điện ga đều cắt hết rồi?” Lý Đại Trụ tiện tay ấn công tắc trên tường một cái, đèn sáng, “Còn điện cơ à?”
“Có.” Lâm Thành Bộ đi vào phòng, “Tôi vẫn luôn đóng phí… Nên mới bảo cậu việc này không có gì dáng lo mà.”
Lý Đại Trụ đứng trong phòng một lúc rồi rời đi, Lâm Thành Bộ mời cậu ta ăn một bữa cơm cũng không được, không thể thoát khỏi cảm giác áy náy trong lòng.
Lâm Thành Bộ lấy sổ trong túi.
Phí phá khóa vào nhà.
Trong phòng rất bừa, Nguyên Ngọ cơ bản là không thu dọn gì, đi lâu như vậy cứ bỏ đồ lộn xộn như thế, mà chỗ nào cũng bụi đến mức dùng đầu ngón tay là vẽ được tranh.
Lâm Thành Bộ nhìn ra ban công, mấy cây bồ công anh ngoài ban công thế mà vẫn sống.
Nguyên Ngọ vì lười tưới cây nên làm một hệ thống tưới nước đặt giờ, chỉ cần điện nước không bị cắt thì hoa sẽ không chết… Nhưng sống được cũng khó, vì rèm cửa che mất ánh nắng mặt trời nên mấy phiến lá đều trắng bệch.
Lâm Thành Bộ nhìn mấy cây bồ công anh, trong lòng bỗng nhiên rất xúc động.
Đứng ngoài ban công một lúc, cậu đi vào phòng ngủ.
Đây là lần đầu tiên cậu vào phòng ngủ của Nguyên Ngọ, lúc đẩy cửa có một chút hưng phấn và tò mò.
Phòng ngủ bài trí đơn giản, giường, tủ quần áo, một chiếc sofa nhỏ.
Ngay cả tủ đầu giường cũng không có, nhìn qua là biết lâu rồi không ai đụng vào.
Lúc bật đèn, cậu liếc mặt thấy ở đầu giường có một gương mặt dữ tợn, không biết thần hay quỷ gì, Nguyên Ngọ ngày nào cũng gối đầu lên cái thứ này…
Còn phàn nàn cái khung sắt trên giường cậu, giường Nguyên Ngọ mới là bệnh ấy.
Lâm Thành Bộ mở tủ quần áo, không có bụi, còn có mùi thơm nhàn nhạt, mùi này khiến cậu kích động không nói nên lời.
Hẳn là mùi xịt quần áo mà trước kia Nguyên Ngọ hay dùng.
Cậu thò đầu vào tủ quần áo ngửi ngửi, nhìn bên trong, thấy vấn rất sạch.
Như vậy… bắt đầu đi.
Lâm Thành Bộ cởi áo ném lên giường, vào bếp lôi ra khăn lau với một xô nước.
Trước khi làm việc, cậu lấy sổ ghi thêm một dòng.
Phí thu dọn phòng vất vả (hai năm không ai ở, còn rất bừa).
Nguyên Ngọ ngồi trước cửa sổ, gập chân lại.
Ánh nắng sáng sớm rất đẹp, nhắm hai mắt lại cũng thấy được ánh sáng màu vàng trước mặt.
Hắn cứ tưởng trạng thái này sẽ khiến toàn thân thư thái, thật lâu rồi chưa thả lỏng bản thân như vậy.
Nhưng không cảm thấy.
Nhắm mắt lại liền muốn khóc.
Vì sao cố chấp như vậy, vì sao lâu lắm rồi vẫn không bình tĩnh nổi, bản thân hắn nghĩ mãi không thông.
Không phải lỗi của cậu.
Không trách cậu.
Hắn tự nói với bản thân, cái chết của Nguyên Thân không phải do hắn.
Nhưng từ đầu tới cuối đều không thể thuyết phục bản thân.
Buổi chiều cuối cùng kia là một buổi chiều đầy nắng, chỉ mới nghĩ tới thôi cũng đã rất sợ.
Hắn bây giờ còn nhớ rõ ràng ánh mắt của Nguyên Thân trong sóng nước lăn tăn, trên tay còn lưu lại cảm giác khi nắm chặt cổ tay Nguyên Thân…
Hắn còn nhớ rõ bản thân lo lắng tuyệt vọng như thế nào, trong tận cùng đau đớn mà phải buông tay Nguyên Thân ra.
Nếu như hắn không buông tay, nếu kiên trì thêm một giây nữa, có phải sẽ kéo được Nguyên Thân ra, có phải Nguyên Thân sẽ không chết?
Nếu như hắn không từ bỏ, Nguyên Thân sẽ không chết đúng không?
Nếu như hắn không trốn tránh Nguyên Thân, không coi nhẹ những lời nói và ý nghĩ bất thường kia, thì Nguyên Thân đã không chết?
Hắn mở to mắt, sờ cuốn nhật ký trong tay, Nguyên Thân nghĩ quá nhiều, khi hắn giãy dụa muốn tìm một câu trả lời, nếu như chính mình không né tránh…
Có phải Nguyên Thân sẽ không chết?
Rất nhiều ‘nếu như’, chỉ cần làm được một cái, Nguyên Thân sẽ không chết?
Nguyên Ngọ ném quyển nhật ký sang một bên, nhảy khỏi bục cửa sổ, lo lắng đi vòng vòng trong phòng.
Đây là nhà của Nguyên Thân, ở đâu cũng có dấu vết của nó, những tờ giấy viết chữ mà đọc mãi không hiểu, những hình vẽ tùy tiện về cái chết trên tường.
Bao lâu rồi? Khát vọng muốn tự sát của Nguyên Thân, như một nghi lễ nào đó.
Nguyên Ngọ chán nản thả người vào sô pha, hắn phải thừa nhận, mặc dù hai người là song sinh cùng trứng, dù từ nhỏ có rất nhiều thứ ‘tâm linh tương thông’, nhưng không thể nào tưởng tượng được thế giới trong mắt Nguyên Thân là như thế nào.
Nguyên Ngọ nằm trong ghế, nhìn lên trần nhà.
Mãi cho đến khi trời tối, hắn chậm rãi đứng dậy, nhìn đồng hồ treo tường.
Vào phòng vệ sinh rửa mặt xong, Nguyên Ngọ thay quần áo, rời đi.
Mặt trời đã lặn, gió hơi lạnh, Nguyên Ngọ quay đầu nhìn căn nhà đằng sau.
Đây là bí mật của Nguyên Thân, nó chỉ nói cho Nguyên Ngọ biết chỗ ở này, ông bà nội cũng không biết.
Nguyên Ngọ không rõ lúc nó nói địa chỉ với mình, Nguyên Thân hi vọng hắn sẽ đến xem hay là một ngày nào đó có người thân giải mã được thế giới này của nó.
Người thân, ông bà nội.
Nguyên Ngọ nhíu mày, ông bà đau khổ thế nào, hắn hiểu được.
Hai người già chăm sóc Nguyên Thân như tính mạng, mỗi lần Nguyên Thân ốm bệnh nằm viện, cả hai sẽ đều gầy đi rất nhiều.
Hắn biết Nguyên Thân có ý nghĩa với ông bà thế nào, bà nội chỉ vào hắn vừa khóc vừa mắng, mỗi khi nhớ lại đều rất đâu đớn.
“Mày cố ý đúng không! Sao mày không kéo nó lại được!”
“Mày còn khỏe hơn nó! Có sức hơn nó! Sao không gỡ tay nó ra được cơ chứ!”
“Rong mềm như vậy! Sao bứt không ra!”
Nguyên Ngọ bực bội phất tay, đi vào gara, mở cốp xe ‘bọ cạp’ ra.
Trong thùng có một bình sơn xịt, là hắn mua hôm qua.
I feeling good.
Hắn định xịt sơn che hàng chữ kia đi, nhưng do dự mãi vẫn không làm.
I feeling good.
Là Nguyên Thân viết.
“Birds flying high, you know how I feel, sun in the sky, you know how i feel, breeze drifting on by, you know how I feel, its a new dawn its a new day, its a new life for me, and i feeling good.”
Nguyên Ngọ vẫn nhớ khi Nguyên Thân ngâm nga bài hát kia rồi chậm rãi viết xuống dòng chữ I feeling good, vẽ lại xong làm một cái khuôn giấy rồi dùng bình sơn phun vào trong thùng xe.
Hắn sợ nghĩ đến Nguyên Thân, sợ bất kỳ dấu vết gì của Nguyên Thân trong thế giới của hắn, nhưng không cách nào xóa đi dòng chữ này.
Trong nhà Nguyên Thân có rất nhiều bình sơn xịt, trong người cũng mang theo.
Nguyên Ngọ cảm thấy kia là cách nó phát tiết, giống như hình vẽ trên đường phố Thanh Hợp, mang theo cảm xúc của bản thân thể hiện hết ra ngoài.
Cho đến khi hắn nhìn thấy vết tích vẽ bậy của Nguyên Thân trên tường nhà máy bỏ hoang, mới biết Nguyên Thân không phát tiết cũng không có ý định thể hiện bản thân gì cả.
Bản thân hắn cũng không dám xác định.
Nguyên Ngọ lái xe đến một cây cầu nhỏ, đây là chỗ hai ngày trước hắn phát hiện ra trong lcus đi dạo, rất yên tĩnh, đặc biệt trước giờ cơm tối, chỉ có vài đứa trẻ tan học chưa chịu về đang đùa giỡn ở đây.
Hắn đỗ xe, ngồi xuống băng ghế đã bên cầu.
Hút xong một điếu thuốc, hắn rút di động, bấm số.
Điện thoại không có gì, chỉ cón một tin nhắn của Giang Thừa Vũ và hai cuộc gọi nhỡ của Lâm Thành Bộ.
Nghĩ kĩ rồi gọi lại cho tôi, tôi muốn uống đồ uống đặc biệt của cậu.
Nguyên Ngọ nhìn tin nhắn của Giang Thừa Vũ cười cười.
Cuộc gọi nhỡ của Lâm Thành Bộ chỉ cách chưa đầy chục giây sau khi hắn nhắn tin.
Nhưng khiến Nguyên Ngọ ngạc nhiên là sau đó Lâm Thành Bộ cũng không liên lạc lại.
Không giống cậu ta lắm.
Nguyên Ngọ mở ra danh sách nhắn tin, người ở trên đầu là ‘Bác sĩ Lương’, hắn ấn gọi.
“Bác sĩ Lương, tôi Nguyên Ngọ.” Sau khi bên kia nhận điện thoại, hắn nói: “Tôi thử rồi, không được… Tôi không cách nào cắt đứt được những suy nghĩ này… Tôi cảm thấy… vì sao lại không vượt qua được, cảm thấy… em trai tôi là… vì tôi…”
Nguyên Ngọ nhắm mắt lại, không biết nói gì, châm một điếu thuốc xong mới mở miệng: “Tôi biết, tôi không muốn thế này… tôi sợ cứ như vậy cả đời, chuyện nó tự sát… sinh hoạt ngày thường cũng không vượt qua được… Cảm ơn, sáng mai tôi qua chỗ anh.”
Cúp điện thoại xong, hắn phun ra một ngụm khói.
Nguyên Ngọ, bao nhiêu đau khổ này, cần bao nhiêu quyết tâm, việc này không phải ngủ một giấc, ho mấy tiếng, đi du lịch một hồi là giải quyết được.
Có một số chuyện gây tổn thương sâu sắc trong lòng, dù không cảm giác là nó tồn tại nhưng vẫn sẽ bị ảnh hưởng.
Muốn vượt qua, không phải cứ tôi nói gì cậu nghe theo là được, tôi nói, cậu phải muốn làm theo, phải phối hợp, cố gắng từ cả hai phía mới được.
Bác sĩ Lương là Giang Thừa Vũ giới thiệu, có lẽ trước kia Giang Thừa Vũ cho hắn số của bác sĩ Lương, mong hắn có thể đi nói chuyện một chút.
Nhưng hắn… không đi, hắn cảm thấy đem những nỗi bi thương mềm yếu thể hiện cho người xa lạ khác thấy là một chuyện rất đáng sợ.
Giống như hắn từng nói với Lâm Thành Bộ, vết thương của tôi không thể để người khác xé ra được.
Có thể có vài việc không đơn giản như hắn nghĩ, không phải một câu tôi dám đối mặt, một câu tôi không sợ là thoát được.
Hắn cười cười, ngay cả Lâm Thành Bộ cũng khiêng hắn đi tìm bác sĩ Lương.
Cái này… đúng là bệnh thánh phụ rồi.
Lâm Thành Bộ dọn phòng Nguyên Ngọ xong, cảm giác nếu không bắt nạt Nguyên Ngọ một trận cực kỳ dã man thì không bù đắp được việc cậu phải dọn dẹp như trâu bò nô lệ thế này.
Giặt quần áo, ga giường, vỏ chăn, vệ sinh sô pha, những tấm vải nào tháo ra được cậu đều giặt hết, ngay cả rèm cửa cũng tháo xuống ném vào bồn tắm dẫm cho sạch.
Còn xé hỏng một tấm.
Giặt đồ xong thì lau, chỗ nào có mặt phẳng đều được lau một lượt, vừa hắt xì vừa lau, sàn nhà cũng lau rất nhiều lần mới sạch.
Xong hết tất cả các việc thì ngoài trời đã sáng.
“Con mẹ nó…” Lâm Thành Bộ nhìn bầu trời hửng sáng bên ngoài cửa sổ, “Amen.”
Lâm Thành Bộ đi tắm một cái, dầu gội sữa tắm đều để từ hai năm trước, cậu mở ra ngửi thử không có mùi gì kỳ quái cứ thế dùng luôn.
Tắm xong, thay quần áo của Nguyên Ngọ, cậu cảm thấy dễ chịu hẳn, nằm úp sấp trên chiếc giường mới thay ga, thoải mái rên hừ hừ hai tiếng, mông dậm dậm lên đệm hai lượt.
Nghe tiếng giường kẽo kẹt hai tiếng, cậu cười cười, lưu manh cả với giường.
Lại dậm mông hai lần nữa.
Lần này ngoài tiếng kẽo kẹt, còn có một tiếng động khác, nghe như tiếng giấy bị kẹt chỗ nào đấy, cậu ngồi dậy lại nhún thêm hai lần.
Sau đó theo tiếng động móc được một tờ giấy nhăn nhúm trong khe giường.
Chắc là rơi vào rồi không lấy ra.
Lâm Thành Bộ nhận ra nét chữ, là Nguyên Ngọ.
Một địa chỉ còn có một dãy số, không biết là QQ hay là số điện thoại.
Cậu do dự một chút rồi gọi cho Giang Thừa Vũ, đọc địa chỉ và dãy số kia cho hắn nghe: “Anh có ấn tượng gì không? Chỗ nào đây? Số gì đây?”
“Không có ấn tượng, chưa nghe cậu ta nhắc qua.” Giang Thừa Vũ còn buồn ngủ, “Cậu dậy sớm thế, hay là không ngủ?”
“Không ngủ.” Lâm Thành Bộ nói, “Anh vừa mới ngủ à.”
“À, vừa mơ giấc mơ đầu tiên.” Giang Thừa Vũ ngáp, “Cậu đi xem chỗ này cũng được, nhưng tôi đề nghị, nhìn là được rồi, đừng tìm tới cửa.”
“Ừm.” Lâm Thành Bộ nhíu mày, “Anh sợ tôi làm phiền anh ấy à.”
“Hắn nói đừng để cậu đi tìm hắn khắp nơi như thế.” Giang Thừa Vũ nói, “Người kia cậu còn không hiểu à, nếu cậu qua tìm thật, cậu ta chẳng nể nang cho cậu chút mặt mũi gì đâu.”
“Tôi biết.” Lâm Thành Bộ cười, “Nên tôi mới hỏi anh trước.”
“Tiểu Bộ.” Giang Thừa Vũ thở dài: “Nếu Nguyên Ngọ không sao mà vẫn đối xử như thế kia với cậu, tôi đánh ngất hắn rồi ném lên giường cho cậu xử.”
“Má.” Lâm Thành Bộ ngẩn người, cười: “Anh chắc gì đã đánh thắng được anh ấy.”
“Tôi đánh lén, chỉ cần cậu không đau lòng, một gậy là xong, bảo đảm là ngất.” Giang Thừa Vũ nói, “Tình địch cũng không thấy…”
“Cảm ơn anh Thừa Vũ.” Lâm Thành Bộ cười nói.
Cúp điện thoại xong, Lâm Thành Bộ lưu địa chỉ kia vào điện thoại, tìm thử tài khoản QQ, hiện ra một cái avatar mặc định, cái tên cũng mặc định, nhìn qua một chút, tất cả đều là: “Các cậu không hiểu anh trâu bò thế nào đâu, anh sắp lên trời đập mặt trời.”
Lâm Thành Bộ dập tắt nỗi kích động muốn đánh người này một trận, đoán chừng cái tài khoản QQ này chắc không liên quan gì đến Nguyên Ngọ, vậy là số điện thoại?
Nhưng cậu không gọi.
Không sai, Nguyên Ngọ bảo cậu đừng tìm.
Vậy sẽ không tìm.
Tôi sẽ ở nhà chờ, chờ anh đến tìm tôi.
Vừa mua xong lại không ở, có bản lĩnh thì đừng về ở!
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa