The longer you wait for something, the more you appreciate it when you get it, because anything worth having is definitely something worth waiting.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 27
nh trai.
Lúc ấy Nguyên Ngọ còn không biết việc mình có em trai, Nguyên Thân xuất hiện như một tia nắng, cười nói gọi hắn một tiếng, anh.
Hắn không biết tại sao Nguyên Thân lại thích ứng nhanh như vậy.
Khi Nguyên Ngọ vừa định nói tên mình cho đúng, định nói ‘tôi là Nguyên Thân năm nay năm tuổi’ để sau này không bị người ta cười là chậm nói thì cái tên Nguyên Thân đã không thuộc về hắn nữa.
Hắn còn chưa viết được tên mình thì đã đổi một cái tên khác, một cái tên từng là của anh trai hắn.
“Nguyên Ngọ.” Bà nội nhìn hắn. “Về sau mày là Nguyên Ngọ, là anh trai, Nguyên Thân là em trai mày…”
Bởi vì có mày nên nó mới mãi không khỏi bệnh, vì mày mà thân thể nó ốm yếu như vậy, vì mày mà đầu óc nó mới không khỏe
Trước tiểu học, hắn và Nguyên Thân không sống cùng một chỗ, với hắn mà nói, Nguyên Thân cũng chỉ là một cái tên, thuộc về đứa ‘em trai’ mà hắn gặp trong quãng thời gian nghỉ hè ngắn ngủi.
Một người xa lạ nhưng rất quen thuộc.
Người lạ thân cận nhất với hắn trên đời này.
Nguyên Thân cười lên rất đẹp, mang theo ánh nắng, dối mắt lấp lánh. Nhưng Nguyên Ngọ vẫn rất sợ nó, sợ gương mặt giống mình y như đúc, có nhìn vào gương cũng không phân biệt được.
“Cậu cảm thấy.” Nguyên Thân bám vai hắn, “Đâu là tôi?”
“Cậu chính là cậu.” Câu hỏi này lúc nào cũng khiến Nguyên Ngọ ngột ngạt, ai là cậu, đâu là tôi, khiến người ta cảm giác bị áp bức cùng cực.
“Tôi có phải cậu không? Nguyên Ngọ, Nguyên Thân, trước cậu là em trai tôi.” Nguyên Thân sờ mặt hắn, “Chúng ta đổi vị trí đúng không?”
“Đúng vậy.” Nguyên Ngọ nghiêng đầu
“Đúng là đổi sao? Đổi thật sao?” Nguyên Thân nhỏ giọng, ghé vào tai hắn, nói: “Có thể là… Chưa từng đổi qua sao? Chúng ta vốn là một người, chứ không phải hai người…”
Có lẽ thừa ra một ngươi, cậu nói xem, là tôi sao? Hẳn là tôi? Nếu như không có tôi, chỉ có mình cậu, cậu có phải sẽ vui vẻ hơn nhiều?
Không cần mơ tưởng mấy thứ này.
Ai là tôi, cậu có phải tôi không? Tôi có thể là cậu đúng không?
Nguyên Ngọ rất sợ phải ở với Nguyên Thân, Nguyên Thân thấp giọng lẩm bẩm những lời kia, hắn không có đáp án cũng không muốn nghĩ.
Nguyên Thân chính là sự đau khổ, đây là cảm nhận duy nhất của hắn.
Một người lúc nào cũng ốm đau, luôn tự chất vấn ý nghĩa tồn tại của bản thân.
Đau đớn đến mức nào cơ chứ?
Nguyên Ngọ không biết, lần đầu nhìn thấy chứng động kinh của Nguyên Thân phát tác đã khiến hắn bị ám ảnh. Nguyên Thân cắn chặt răn, thân thể cứng ngắc, ánh mắt trống rỗng, khiến hắn rất sợ hãi.
Chỉ có sợ hãi, không có chút lo lắng, đau lòng nào vốn nên có của anh trai với em trai mình.
Giọt nước mắt run rẩy lăn trên gò má của Nguyên Thân, như một giọt dung nham, thiêu một vết sẹo thật sâu trong lòng hắn.
Cả đời này sẽ không bao giờ quên được tình cảnh ấy.
Khi Nguyên Thân không ngừng tìm kiếm bản ngã, chứng minh ý nghĩa tồn tại của bản thân, ngày ấy nó truy vấn sinh mệnh là ở trong trí nhớ người khác hay chính mình. Hắn không ngừng tự trách và cả khát vọng muốn thân thiết với ‘anh trai’, Nguyên Ngọ và nó càng đi càng xa.
Sợ hãi, kháng cự, hắn không chạm tới được con người thật của Nguyên Thân đằng gương mặt tươi cười sáng như dương quang và tính cách chan hòa kia.
Mỗi lần nhìn thấy Nguyên Thân, hắn đều nhận ra đây chính là anh em ruột của mình, vừa muốn tránh né nhưng lại có cảm giác muốn thân thiết.
“Cái gi?” Giọng Giang Thừa Vũ còn có chút ngái ngủ, “Không thấy khi nào? Cậu ta đâu có đến chỗ tôi…”
“Tôi không biết, hôm qua tôi ngủ ở phòng khác,” Lâm Thành Bộ đi lòng vòng trong nha, “Tôi thấy anh ta nhớ được gì đều nói ra hết, chắc không sao đâu, hơn nữa lúc đó uống nhiều như vậy, lúc vứt về giường như con heo ấy, tay cũng không nhấc lên được! Thế rồi tôi vừa quay đi, trong phòng đã không còn ai.”
“Đồ đạc của cậu ta có ở chỗ cậu không?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Không có, lúc đầu đến không cầm gì cả, còn mặc quần áo của tôi!” Lâm Thành Bộ mở tủ quần áo, “Anh ấy không lấy bộ khác… Anh nói xem có thể là về Trầm Kiều không?”
“Có khả năng, cậu đi xem xem.” Giang Thừa Vũ nói, “Tôi bảo người qua nhà cậu ấy nhìn xem.”
“Được, có tin gì thì gọi cho otoi.” Lâm Thành Bộ cúp điện thoại, nhanh chóng rửa mặt thay quần áo, chạy ra ngoài.
Lúc lái xe đến Trầm Kiều, cậu gọi điện cho mẹ Đại Đầu, nhưng không có sóng.
Lại gọi cho Nguyên Ngọ, tắt máy. Từ lúc đưa điện thoại cho Nguyên Ngọ, chưa thấy hắn dùng cũng không biết Nguyên Ngọ có ném xuống nước không nữa.
May hôm nay là thứ hai, đường đến Trầm Kiều không có xe, cậu lái như bay đến, đường xóc thế nào cũng không cảm nhận được.
Bến tàu cũng vẫn như mọi khi, chỉ có chút ý thu, lá cây xanh đậm đã nhạt màu, gió se se lạnh.
Thời tiết ở nông thôn thay đổi sớm hơn thành phố, cũng rõ ràng hơn.
Đại Đầu như dấu hiệu của bến tầu cũ, cõng hồ lô ngồi xổm một chỗ, chỉ là áo ba lỗ đã đổi thành áo dài tay.
“Anh Tiểu Bộ!” Đại Đầu nghe tiếng xe, quay lại, kinh ngạc nhảy lên.
“Đại Đầu ngoan.” Lâm Thành Bộ xuống xe, ôm Đại Đầu một cái, vò vò đầu thằng bé, “Anh Tiểu Ngọ có đi qua không?”
Mắt Đại Đầu sáng rực lên một chút, rồi nhanh chóng cụp xuống: “Chưa thấy, lâu lắm rồi không thấy anh ấy, mẹ em bảo là anh ấy về thành phố rồi.”
“Thế này đi.” Lâm Thành Bộ hơi thất vọng, nói thât, ngoài Trầm Kiều, cậu không biết đi đâu tìm Nguyên Ngọ nữa. “Chúng ta lên thuyền đợi anh ấy một lát xem.”
“Được.” Đại Đầu vui vẻ gật đầu.
Dẫn Đại Đầu đến thuyền Nguyên Ngọ, điện thoại Lâm Thành Bộ kêu một tiếng, Giang Thừa Vũ gọi tới: “Chỗ kia không có ai, vẫn như cũ, bụi trên ổ khóa được một đĩa.”
“Cũng không ở Trầm Kiều.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Tôi lên thuyền anh ấy xem thế nào, bé con hàng xóm cũng không thấy anh ấy đến, anh cảm thấy anh ta sẽ đi đâu được?”
“Nhiều chỗ, cậu ta đâu chỉ quen mỗi chúng ta. Cũng có mấy người bạn, tôi đi hỏi một lượt xem, cậu ở bên kia cũng đi hỏi đi.” Giang Thừa Vũ thở dài, “Nhưng tôi nghĩ cậu ta cũng không đến nhà bạn bè, vốn không phải người thích phiền phức mà, biến mất lâu vậy rồi tự dưng chạy tới, cũng không hợp lý.”
“Anh cảm thấy anh ấy có chuyện gì không?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Chắc là không.” Giang Thừa Vũ nghĩ nghĩ, “Tôi cảm thấy bộ dạng hôm qua của cậu ta, chuyện cần nhớ đều nhớ cả rồi, bảo là mất trí nhớ cũng không đúng, chỉ là cậu ta luôn chôn giấu mọi chuyện không dám động vào, tự dưng lật hết lên như vậy… Chắc rất đau khổ, Nguyên Thân chết cũng hai năm rồi, nhưng trong trí nhớ cậu ta chuyện như mới xảy ra hôm qua thôi, hiểu ý tôi chứ?”
“Hiểu.” Lâm Thành Bộ nhảy lên đầu thuyền, “Tôi cũng đâu phải mù chữ toàn phần.”
“Đứng im! Làm gì đấy! Cút đi!”
Lâm Thành Bộ bị giật mình, suýt nữa giơ cả hai tay lên, cậu lùi ra sau hai bước mới nhận ra đây là cái máy cảm ứng đang phát lại giọng cậu.
“Biến đi! Biến đi!”
Lâm Thành Bộ mở cửa khoang thuyền, tắt máy cảm ứng xong bỗng nhiên dừng lại.
Nguyên Ngọ ban ngày nếu không ngủ sẽ không mở máy, ngày hôm đó cậu tới, máy cảm ứng cũng không kêu… Nguyên Ngọ đã về đây sao?
Cậu mở to hai mắt nhìn vào khoang thuyền.
Không có Nguyên Ngọ.
Đồ vật vẫn ở vị trí cũ.
“Em nghịch cái này được không?” Đại Đầu cầm một cái cốc đong lên.
“Ừm, đừng nghịch cái lớn, bị rơi vào người.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
Đại Đầu ngồi xuống, cầm hai cái cốc đong ném qua ném lại rất chăm chú.
Lâm Thành Bộ đi đi lại lại từ đầu thuyền đến đuôi thuyền hai lượt, không phát hiện ra có gì khác thường.
Cậu thở dài, vào khoang thuyền, ngồi lên cái đệm bình thường Nguyên Ngọ hay dựa, nhìn đồ đạc lộn xộn bên trong.
Bàn nhỏ, giấy ghi chú, cốc cà phê, máy pha cà phê, bình đựng hạt cà phê, nửa hộp sữa bò, laptop, hộp thuốc lá rỗng, gạt tàn đầy tàn thuốc, mấy bộ quần áo ném lung tung, thảm lông nhỏ…
Lâm Thành bộ kéo bàn nhỏ tới trước mặt, mở laptop, ấn nút khởi động, màn hình không sáng, hết pin rồi.
Cậu cầm đống quần áo lật ra muốn cắm sạc cho máy tính, bên cạnh rương quần áo lộ ra một góc giất.
Cậu bổ nhào qua mở rương.
Quần áo trong rương so với hôm Lâm Thành Bộ mượn đồ ấy, đã vơi đi một nửa, cậu khẳng định là Nguyên Ngọ đã cầm đi.
Còn lại chẳng bao nhiêu, phía trên có một tờ giấy, ắt hẳn là lấy từ tập giấy ghi chú, có một dòng chữ.
‘Tôi không sao, đừng đi tìm tôi.’
Không có ghi ngày tháng, Lâm Thành Bộ sửng sốt một hồi, mới quay lại hỏi Đại Đầu: “Đúng là hôm nay anh Tiểu Ngọ không tới chứ?”
“Không có mà.” Đại Đầu nhìn cậu, “Buổi sáng em ngủ dậy là ra bến tàu luôn.”
“Mấy giờ em dậy?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Mẹ em bảo 8 giờ rưỡi rồi.” Đại Đầu nói, “Em đã dậy luôn.”
8 giờ 30?
Mấy giờ Nguyên Ngọ rời đi vậy!
Lâm Thành Bộ hơi kinh ngạc, đi đâu tìm xe buýt vậy? Hay tự lái tới?
Cậu cầm tờ giấy, lấy điện thoại chụp một tấm rồi gửi cho Giang Thừa Vũ.
Anh biết chữ của Nguyên Ngọ không? Anh ấy viết đây sao?
Là chữ cậu ta, xấu chó còn hơn cả học sinh tiểu học viết, tìm thấy ở đâu vậy?
Trong rương quần áo trên thuyền.
Đệt.
Lâm Thành Bộ định lật lại hành lý trong rương xem có đầu mối gì không, thì điện thoại lại vang lên.
Cậu nhìn qua, lập tức bắt máy: “Anh Huy?”
“Xe máy cậu lái đi à?” Giọng nói của Dương Huy hơi lo lắng.
“Không có.” Lâm Thành Bộ sửng sốt, “Tôi cũng không để chìa khóa ở gara mà.”
“Sao không thấy xe?” Dương Huy hô.
“Không có? Anh nói là cái xe ba bánh của Nguyên Ngọ á?” Lâm Thành Bộ đứng dậy.
“Đúng vậy, sáng tôi mở gara không thấy xe đâu, chỉ còn mỗi xe của tôi!” Dương Huy lo lắng, “Con mẹ nó, cái xe kia là xe cũ, bây giờ muốn mua lại cũng không ai bán!”
“Nguyên Ngọ có chìa khóa gara của anh không?” Lâm Thành Bộ hỏi, Dương Huy và Nguyên Ngọ là bạn bè chơi xe với nhau, từ sau khi phát bệnh thì xe của Nguyên Ngọ vẫn để ở chỗ Dương Huy.
“Có… Tôi đệt, cậu bảo là Nguyên Ngọ đến lấy sao?” Dương Huy sửng sốt.
“Anh ấy… nhớ ra chuyện lúc trước.” Lâm Thành Bộ thở dài, Nguyên Ngọ lái con ‘bọ cạp’ đi, chứng minh là hắn đã nhớ ra, cái xe này là chính tay hắn tân trang sửa chữa rất lâu rồi.
“Thật?” Dương Huy hỏi, “Cậu chắc chứ? Cái xe này không tùy tiện được đâu, tôi không đền nổi.”
“Thật.” Lâm Thành Bộ nói, “Một thời gian nữa chắc anh ấy sẽ liên lạc lại.”
“Một thời gian.. ý cậu là giờ không liên lạc được với cậu ta?” Dương Huy hỏi.
“…Đúng vậy.” Lâm Thành Bộ thở dài.
“Có phải cậu bảo với hắn, cậu là bạn trai hắn, hắn bị tai nạn giao thông đầu đập vào cây rồi mất trí nhớ không?” Dương Huy nói, “Sau đấy phát hiện bị cậu lừa mới chạy mất?”
“Anh đi viết tiểu thuyết được rồi đấy.” Lâm Thành Bộ cười một tiếng.
Nói với Dương Huy vài câu, cậu dặn anh ta có tin tức gì của Nguyên Ngọ thì báo cho cậu. Lâm Thành Bộ cầm tờ giấy trong tay nhìn đến ngây người.
Nói thật đây là lần đầu cậu thấy chữ của Nguyên Ngọ, mà xấu quá, nét bút rời rạc, Đại Đầu viết có khi còn đẹp hơn.
“Chào chú Trần.” Đại Đầu đột nhiên hô lên.
Lâm Thành Bộ quay lại, thấy một người đàn ông nhảy lên thuyền, hai bước đã vào trong khoang, vừa nhìn thấy Lâm Thành Bộ đã lớn giọng: “Cậu là bạn của Nguyên Thân à?”
“A.. đúng ạ.” Lâm Thành Bộ do dự một chút rồi gật đầu.
Nguyên Thân?
“Thuyền này là tôi bán cho cậu ta.” Người đàn ông nói, “Buổi sáng cậu ấy đi rồi, bỏ thuyền lại cho tôi xử lý…”
“Anh ấy đến từ sớm?” Lâm Thành Bộ lập tức hỏi.
“Ừm, tôi hỏi đồ đạc trên thuyền thì làm thế nào.” Người đàn ông nhìn đồ vật trong thuyền, “Cậu ta bảo sẽ có bạn qua dọn… Vậy cậu dọn đi, mang đồ cho cậu ấy, đúng rồi, cái xe máy còn bảo cho tôi.”
“Được rồi.” Lâm Thành Bộ nói, “Thuyền này anh ấy mua bao giờ?”
“Hai ba năm thì phải, tôi không nhớ.” Người đàn ông trả lời.
“Là Nguyên Thân à?” Lâm Thành Bộ lại hỏi, “Lúc mua thuyền là Nguyên Thân?”
“Đúng thế, tôi xem thẻ căn cước rồi.” Ông ta gật đầu, “Nhưng mua xong cũng không ở, mấy tháng trước mới đến, rồi ở một mạch đến giờ.”
“Thế…” Lâm Thành Bộ do dự một chút, “Anh ấy có thay đổi gì không?”
“Cậu làm gì?” Người đàn ông hoài nghi nhìn cậu.
“Tôi là bạn ấy anh, giờ có… chút chuyện, nên muốn hỏi thăm xem. Trước đây anh ấy có… khác gì không?” Lâm Thành Bộ cười cười.
“Khác, có cái gì khác à.” Người đàn ông cau mày, nghĩ nghĩ, “Lúc mua thuyền rất vui vẻ, lúc nào cũng hớn hở, sau này thì không nói chuyện nữa, quái lạ.”
“Cảm ơn.” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi thu dọn một lát, rồi mang đồ đi.
Rất vui vẻ, cả ngày hớn hở.
Nguyên Thân là người mua thuyền.
Sau khi Nguyên Thân xảy ra chuyện, Nguyên Ngọ mới chuyển đến đây ở.
Hôm ấy mẹ Đại Đầu cũng bảo Nguyên Ngọ quái lạ, một người bình thường vui vẻ bỗng nhiên thay đổi… cũng có chút quái dị.
Người đàn ông rời đi, Lâm Thành Bộ bắt đầu thu dọn đồ đạc, kỳ thực nhìn lộn xộn như vậy nhưng chẳng có bao nhiêu, nhét hết vào rương đồ xong, cũng chả còn mấy.
Nguyên Ngọ ở đây lâu như vậy cũng chỉ duy trì sinh hoạt ở mức cơ bản.
Lúc dọn xong, Lâm Thành Bộ nghe thấy đằng sau có tiếng khóc thút thít.
Cậu xoay người, phát hiện Đại Đầu ở trong góc đang lau nước mắt.
“Sao thế này Đại Đầu?” Cậu ôm lấy thằng bé, “Sao lại khóc thế?”
“Anh Tiểu Ngọ, rời đi rồi đúng không?” Đại Đầu chùi mắt, trên mu bàn tay toàn là nước, “Anh ấy sẽ không về, không về…”
“Không phải đâu, không phải.” Lâm Thành Bộ khe khẽ vỗ lên lưng Đại Đầu, “Anh Tiểu Ngọ… đi du lịch thôi.”
“Anh ấy bỏ… bỏ thuyền rồi.” Đại Đầu khóc nức nỏ, “Có phải anh ấy sẽ không về bến tàu nữa đúng không…”
“Anh ấy dọn đi, công việc không thể ở lại đây được, cách chỗ làm xa quá.” Lâm Thành Bộ nói, “Nhưng sẽ về chơi với nhóc, anh hứa.”
“Thật không?” Đại Đầu nhìn cậu, “Em trồng một chậu hoa cho anh ấy, lúc nào anh ấy đến đây em sẽ mang ra.”
“Ừm, nhớ phải tưới nước cho hoa, lúc anh ấy về cây không được héo đâu đấy.” Lâm Thành Bộ nói.
“Tưới nước.” Đại Đầu gật gật.
Trấn an Đại Đầu xong, Lâm Thành Bộ mang đồ ra cốp xe, ghế sau cũng có một đống.
Hai cái cốc đong cậu để lại cho Đại Đầu, mặc dù không hỏi qua Nguyên Ngọ, nhưng đoán chừng hắn sẽ đồng ý thôi.
Lúc gần đi, Đại Đầu cầm chậu hoa kia đến cho cậu chụp ảnh, là một cái lon bia được cắt ra để trồng hoa, chắc là Nguyên Ngọ làm, không biết thả hạt giống gì mà nó bắt đầu nhú mầm rồi.
“Nhớ tưới nước.” Lâm Thành Bộ xoa đầu thằng bé.
“Ưm.” Đại Đầu lên tiếng.
Lôi cả một đống đồ của Nguyên Ngọ về nhà, Lâm Thành Bộ đi ba lượt mới chuyển hết được, toàn đồ đạc linh tinh, giữa chừng còn đánh rơi cái nồi.
Cậu cũng không hiểu tại sao còn cầm cả nồi của Nguyên Ngọ nữa.
Tìm mãi không có chỗ để, cuối cùng cậu chuyển cái cây từ bồn hoa bị vỡ ngoài ban công vào trong nồi.
Sắp xếp xong xuôi, cậu nằm úp sấp trên giường.
Giường vẫn lộn xộn, còn giữ dấu vết của Nguyên Ngọ, cậu vùi mặt vào gối, không ngửi thấy mùi vị của Nguyên Ngọ, mùi rượu cũng không có… Khiến cậu hơi thất vọng.
“Ai…” Lâm Thành Bộ trở người, lấy tờ giấy trong túi, giơ lên trước mặt, “Nguyên Ngọ, anh lại trốn đâu rồi?”
Cậu dùng ngón tay gẩy gẩy tờ giấy một hồi, lúc mỏi tay rồi mới thả tờ giấy lên trán, nhắm mắt lại.
Lúc này cậu không lo trạng thái tinh thần của Nguyên Ngọ, mà lo cho tâm tình của hắn.
Lúc Nguyên Thân tự sát, hắn ở đó, muốn cứu Nguyên Thân mà không được.
Cái kiểu tự sát tuyệt vọng kinh khủng kia, nghe thôi cũng khiến người ta rét lạnh cả lưng, mà qua lời kể của Nguyên Ngọ, có bao nhiêu tổn thương mà cậu không thể nào biết dược.
Bao lâu thì Nguyên Ngọ mới vượt qua được nỗi bi thương này.
Điện thoại bị ném một bên bỗng nhiên có tin nhắn, cậu mở lên, lập tức đứng phắt dậy.
Số điện thoại của Nguyên Ngọ.
“Tôi không sao. Ngoài ra, cảm ơn cậu.”
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa