Books are not made for furniture, but there is nothing else that so beautifully furnishes a house.

Henry Ward Beecher

 
 
 
 
 
Tác giả: Vu Triết
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Ngân Phan
Upload bìa: Ngân Phan
Số chương: 64 - chưa đầy đủ
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 0 / 4
Cập nhật: 2020-12-20 02:20:22 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25
ả ngày không ăn gì, ban đầu Lâm Thành Bộ cũng không thấy làm sao, nhưng lại cực kỳ khát nước, lúc quay lại phòng khách uống hết một cốc nước lớn mới cảm thấy sắp chết đói đến nơi.
“Ăn gì đơn giản nhé, làm nhanh ăn nhanh.” Lâm Thành Bộ nói, “Nếu không tôi sợ làm chưa xong thì ngất rồi.”
“Không đế mức.” Nguyên Ngọ mở tủ lạnh lấy một chai sữa chua, rót một cốc vừa uống vừa nói, “Đói nguyên cả tuần thì cũng chỉ hơi hơi thèm ăn thôi.”
Lâm Thành Bộ nhìn hắn: “Anh thử qua rồi?”
“Không có.” Nguyên Ngọ ngồi vào sô pha.
Là Nguyên Thân thử qua?
Lâm Thành Bộ không hỏi, đứng trước tủ lạnh nghĩ nghĩ một lúc, cầm hộp trứng gà ra: “Làm omurice nhé?”
“Ừm.” Nguyên Ngọ đáp lại.
Có lẽ vì đói bụng, hoặc Lâm Thành Bộ vốn cũng là đầu bếp, hoặc do hắn thích omurice, nên cách làm khác với ở tiệm ăn, nhưng omurice của Lâm Thành Bộ vẫn rất ngon, còn có một bát canh nấm thịt viên nữa.
“Bình thường cậu ăn uống thế nào?” Nguyên Ngọ hỏi, “Cảm giác mức độ đơn giản của cậu còn vượt qua tiêu chuẩn bình thường rồi đấy.”
“Bình thường là ăn ở tiệm, về nhà cũng chỉ nấu mì thôi,” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi lười nấu cơm lắm, chẳng qua có anh ở đây tôi mới làm, ở một mình thì thôi, món này chỉ cần chú ý mùi vị là được, cũng đơn giản…”
“Được rồi.” Nguyên Ngọ ngắt lời, “Cậu lúc nào cũng nói nhiều như vậy à?”
“À.” Lâm Thành Bộ uống một ngụm canh, “Tôi chỉ là thanh niên bình thường thôi.”
Cơm nước xong xuôi, Nguyên Ngọ vào phòng ngủ, tìm quần áo trong tủ của Lâm Thành Bộ. Lúc Lâm Thành Bộ rửa bát, cậu gọi điện cho Giang Thừa Vũ: “Nguyên Ngọ muốn ra ngoài một chút, tôi đưa anh ấy đến chỗ anh có được không?”
“Hôm qua cậu có nói với anh ta về chuyện Nguyên Thân không?” Giang Thừa Vũ hỏi.
“Hôm nay mới nói.” Lâm Thành Bộ nhỏ giọng nói.
“Anh ta phản ứng thế nào?” Giang Thừa Vũ lại hỏi.
“Phản ứng… không tồi.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Bọn tôi ngồi trong nhà vệ sinh một ngày…”
“Má.” Giang Thừa Vũ ngẩn người, “Phản ứng thế này đúng là không tồi, hai người còn hoạt động được không đấy? Hay có cảm giác bị ăn sạch ồi?”
“…Đệt, anh nói cái gì đấy?” Lâm Thành Bộ ngẩn người, “Ở trong nhà vệ sinh ngồi, NGỒI MỘT NGÀY!”
“Mông cậu được lắm, về sau đừng như thế, đè bẹp mất.” Giang Thừa Vũ nói, không chờ Lâm Thành Bộ đáp trả, hắn lại nói: “Tôi cảm thấy anh ta như vậy, đừng đến chỗ tôi vội, kích thích lớn quá không tốt, cậu hỏi xem anh ta muốn đi đâu đã.”
“Được.” Lâm Thành Bộ cảm thấy lời của Giang Thừa Vũ rất hợp lý.
Nguyên Ngọ tìm quần áo của cậu thay ra, “Cậu thật 25 tuổi đấy à?”
“Có chuyện gì?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “26 rồi.”
“Một tủ quần áo của người 62 tuổi.” Nguyên Ngọ thở dài, “Khá là chững chạc.”
Lâm Thành Bộ không nói gì, nhìn hắn một hồi, rồi cười, càng cười thì càng không dừng được, cười mất nửa ngày.
Nguyên Ngọ ăn mặc rất cá tính, mấy bộ quần áo bình thường của cậu chắc chắn khiến hắn không hài lòng.
Đấy là phong cách của Nguyên Ngọ.
Là Nguyên Ngọ.
Nguyên Ngọ không hiểu tại sao cậu lại cười như vậy, cũng không phản ứng gì, tùy tiện cào tóc mấy cái, buộc lên rồi ra cửa.
Thái độ lãnh đạm này khiến Lâm Thành Bộ cảm thấy dễ chịu hẳn, Nguyên Ngọ lúc nào cũng thế này, giống như một người không bao giờ hiếu kỳ, nói chuyện gì cũng không hứng thú.
Lâm Thành Bộ vui vẻ đi theo, vào thang máy cũng đứng sát sạt hắn.
“Đi tản bộ hay lái xe đi dạo?” Lâm Thành Bộ hỏi.
“Không biết.” Nguyên Ngọ dựa vào thành ghế, “Trước đây, một mình ở Trầm Kiều cũng không thấy buồn bực, mà mấy ngày nay khó chịu phát điên, muốn ra ngoài.”
“Là nhà tôi không thoải mái sao?” Lâm Thành Bộ hơi hơi đa sầu đa cảm.
“Cũng không phải.” Nguyên Ngọ nhìn cậu một cái, “Chỗ cậu thoải mái hơn ở trên thuyền nhiều.”
“Vậy…” Lâm Thành Bộ ngẫm lại, “Vì không có Đại Đầu sao?”
“Đại Đầu rất đáng ghét.” Nguyên Ngọ nói, “Chẳng qua trên thuyền không có trẻ con nhà khác, mà người nhà thằng bé cũng không chơi với nói.”
Lâm Thành Bộ không nói chuyện, với Nguyên Ngọ mà nói, hai năm sinh hoạt trên thuyền mới là ‘trạng thái bình thường’, những thứ đáng lẽ thuộc về cuộc sống của hắn có khi đã bị xóa khỏi trí nhớ rồi.
Cúng khong đúng, câu nói của Giang Thừa Vũ rất đúng, không phải là không nhớ, mà là khong muốn nhớ… Chính là như vậy.
Có lẽ Nguyên Ngọ không muốn nhớ lại chuyện trước kia.
“Cậu nói xem,” Nguyên Ngọ ra thang máy, “Mỗi ngày tôi sống thế nào?
“Ban ngày phơi nắng đi ngủ.” Lâm Thành Bộ nói, “Ban đêm làm việc tại quán bar.”
“Quán bar?” Nguyên Ngọ híp mắt, “Hằng ngày à?”
“Không phải ngày nào cũng đi làm.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Ba ngày cuối tuần, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy.”
“Thời gian còn lại thì sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Phơi nắng, đi ngủ, lái xe hóng mát, đến phòng tập chạy bộ,” Lâm Thành Bộ nói ra những việc này tựa như đó là cuộc sống của cậu vậy, “Thi thoảng sẽ đi cho chó hoang ăn.”
“Cho chó hoang ăn?” Nguyên Ngọ ngẩn người, “Tôi lại thích việc đấy?”
“Cũng không hẳn là cho chó ăn… Thi thoảng anh sẽ mua đồ ăn cho chó, đưa đến mấy tổ chức cứu trợ động vật.” Lâm Thành Bộ nói, “Lúc ấy tôi nghĩ là, ông chú này nhìn như sát thủ mà cũng có tấm lòng bác ái.”
Nguyên Ngọ cười một tiếng: “Tôi không thích Đại Đầu, thế mà lại thích chó à.”
“Lời này Đại Đầu nghe được chắc khóc đến chết mất.” Lâm Thành Bộ cười, “Thế mà Đại Đầu cảm thấy anh đối xử với nó rất tốt.”
Hai người rời khỏi khu chung cư, trời đã tối muộn, đội quân tập luyện buổi tối đã tập hợp, không khí xung quanh hoàn toàn yên tĩnh dễ chịu.
Lâm Thành Bộ đi theo Nguyên Ngọ đi dọc theo con đường nhỏ, Nguyên Ngọ không có mục tiêu rõ ràng, đi đến ngã tư tùy tiện rẽ hướng lại đi theo con đường đến một ngã tư khác.
Như trước kia, nếu Lâm Thành Bộ đi bộ như vậy cậu không tự nguyện tí nào, nhàm chán lại còn mệt, mỗi lần đứng trong bếp mấy giờ, cậu lại muốn đến phòng tập chạy mười cây số.
Nhưng hôm nay không giống như vậy, cho dù Nguyên Ngọ bị thần kinh thì cùng cậu đi dạo thế này khiến cậu xúc động không thôi. Trước kia còn chưa bao giờ dám nghĩ tới cảnh hai người ăn tối rồi đi dạo thế này.
Giống như một đôi đã kết hôn nhiều năm, rất thỏa mãn.
Tiếc nuối mỗi chuyện Nguyên Ngọ không nói gì, như hai lão câm.
“Tôi còn đến quán bar sao?” Nguyên Ngọ im lặng một giờ mới mở miệng nói được một câu.
“Ừm.” Lâm Thành Bộ gật đầu.
“Đến quán bar làm gì?” Nguyên Ngọ có chút không hiểu.
Lâm Thành Bộ do dự một chút, không biết có nên nói thật hay không. Nguyên Ngọ đến giờ, vẫn chưa dám đối diện bản thân, vẫn còn nghĩ mình là tiểu thuyết gia, bỗng nhiên nói sự thật, liệu có kích động hắn không.
Nhưng Nguyên Ngọ chăm chăm nhìn cậu chờ câu trả lời, cậu không nghĩ được gì khác, đành nói thật: “Anh làm việc ở quán bar.”
“… Làm việc?” Nguyên Ngọ nhíu mày, “Phục vụ sao?”
“Anh coi thường bản thân thế.” Lâm Thành Bộ nhìn phản ứng của hắn cũng không có gì bất thường, thế là yên tâm nói: “Quán bar nào muốn thuê một ông chú 30 tuổi làm phục vụ chứ?”
“Ông chủ?” Nguyên Ngọ cười một tiếng.
“Đến thương lượng với Giang Thừa Vũ xem.” Lâm Thành Bộ cười, “Bartender, anh là một bartender rất trâu bò, là kiểu bartender nếu không đến quán ông chủ sẽ buồn thối ruột ấy.”
Nguyên Ngọ không nói gì, cũng không ngạc nhiên, cũng không hẳn là bình tĩnh, Lâm Thành Bộ không hình dung được cảm xúc của Nguyên Ngọ lúc này.
“Anh khát không?” Lâm Thành Bộ nói, “Phía trước có tiệm trà sữa rất ngon…”
“Lại trà sữa sao?” Nguyên Ngọ hỏi, “Một thanh niên hơn hai mươi tuổi, vừa ra phố đòi uống trà sữa, sao giống con gái thế?”
“Ai quy định chỉ con gái mới được uống trà sữa?” Lâm Thàn Bộ hơi khó chịu, “Nói cho anh biết, tôi còn từng thêu chữ thập đó.”
“Sợ muốn chết.” Nguyên Ngọ không biến sắc liếc cậu một cái.
“Thật, tôi còn cầm ảnh đi làm mẫu.” Lâm Thành Bộ thở dài, “Hình của anh ấy, định tặng cho anh.”
“Định?” Nguyên Ngọ nói, “Thế không đưa hay là tôi không nhận?”
“Không đưa.” Lâm Thành Bộ hơi rầu rĩ, “Thêu mất hai tháng, như đòi mạng, mãi mới xong thế mà mặt trước, mặt sau một đống sợi thừa, nên đành bỏ. Nghĩ lại dù sao đưa cho anh xong, anh cũng nói mấy câu cay độc với tôi thôi.”
“… Cậu chụp lén tôi sao?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Quang minh chính đại chụp.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Cầm hẳn máy DSLR, chụp ở quầy bar, cực kỳ đoan chính.”
“À.” Nguyên Ngọ đap slaij.
Lâm Thành Bộ cảm thấy Nguyên Ngọ trốn trên thuyền lâu như vậy, thể lực cũng không còn như trước, hôm nay còn ngồi trong nhà vệ sinh cả ngày, đói bụng, đi một giờ rồi chắc phải mệt chứ.
Nhưng không ngờ Nguyên Ngọ cứ đi tiếp, từ chung cư đi hai giờ rồi vẫn chưa muốn về.
“Anh mệt không?” Lâm Thành Bộ không nhịn được nữa, mặc dù cậu rất muốn đi như vậy cả đời, nhưng chân hơi mỏi rồi, “Phía trước có…”
“A!” Nguyên Ngọ ngắt lời cậu, “Cửa hàng trà sữa, cửa hàng trà sữa, đi đi, để chú mời trà sữa!”
“Cảm ơn chú.”
Khi chuẩn bị vào cửa hàng, Nguyên Ngọ rút khẩu trang trong túi đeo lên.
“Anh định đeo khẩu trang uống sao?” Lâm Thành Bộ đoán rằng hắn vẫn chưa quen việc tiếp xúc nhiều người như vậy, để hắn ngồi ở bàn bên ngoài, rồi cầm hai cốc trà sữa ra.
“Ừm.” Nguyên Ngọ đẩy khẩu trang, để lộ miệng, ngậm ống hút hút một ngụm.
“Uống được không?” Lâm Thành Bộ nói, “Tôi không thích topping, nên cũng không gọi cho anh.”
“Tôi uống mấy cái này đều thấy một vị.” Nguyên Ngọ nói.
“Lần sau mua sữa chua cho anh, tôi thấy anh thích uống sữa chua.” Lâm Thành Bộ nói.
“Trước kia tôi thích sữa chua hả?” Nguyên Ngọ hỏi.
“KHông biết.” Lâm Thành Bộ nhìn hắn. “Trước kia anh không uống mấy cái này… bình thường toàn uống rượu.”
“Thật sao?” Nguyên Ngọ đáp, quay đầu nhìn người đi đi lại lại trên đường, dường như đang suy nghĩ, “Tửu lượng của tôi thế nào?”
“Rất tốt.” Lâm Thành Bộ nói, “Giang Thừa Vũ uống không nổi với anh.”
“Cậu thì sao?” Nguyên Ngọ quay đầu lại.
“Không biết, tôi chưa có cơ hội uống với anh bao giờ.” Lâm Thành Bộ thành thật trả lời.
Nguyên Ngọ nhìn cậu, nhìn lên nhìn xuống một hồi, mới thở dài: “Đại gia thật đáng thương.”
“Không quan trọng.” Lâm Thành Bộ cười cười, “Tôi không nghĩ đến mấy chuyện này.”
Nguyên Ngọ đưa tay lên, Lâm Thành Bộ còn đang nghĩ xem mình có đáng thương không, theo đuổi người ta đến mức thảm như vậy. Thì tay Nguyên Ngọ đã đến sát mặt cậu, cậu không biết Nguyên Ngọ có định tát cậu hay không.
Mặc dù không hiểu tại sao lại sắp bị ăn tát rồi.
Nhưng Nguyên Ngọ không tát cậu, mà sờ sờ một chút, lúc rời đi còn véo môi cậu một cái.
Oành! Đùng! Loảng xoảng! Ào ào leng keng leng keng…
Đầu Lâm Thành Bộ phát nổ, nửa ngày cũng không bình tĩnh được.
Vất vả bình tĩnh lại thì tay Nguyên Ngọ đã rụt về, hắn cúi đầu uống trà sữa.
Cậu không thèm nghĩ nữa, túm tay Nguyên Ngọ kéo đến trước mặt.
“Làm gì vậy?” Nguyên Ngọ bị cậu kéo sát vào bàn.
Lâm Thành Bộ không nói gì, cũng không để ý bên cạnh có người hay không, cúi đầu nhẹ nhàng căn ngón tay hắn, sau đó nhìn tay Nguyên Ngọ đến ngẩn ra.
“Cậu không chê bẩn à.” Nguyên Ngọ nằm sấp trên bàn cảm thán.
“Không chê anh.” Lâm Thành Bộ nói.
“Còn ngón chân này,” Nguyên Ngọ nói, “Muốn cắn không?”
“Không muốn.” Lâm Thành Bộ trả lời, vui vẻ nửa ngày.
“Cậu thế này, nếu là người khác có tin là bị tố quấy rối không?” Nguyên Ngọ rút tay.
“Dù sao anh cũng sẽ không nói.” Lâm Thành Bộ cực kỳ vui vẻ, uống một phát hết sạch cốc trà sữa.
Nguyên Ngọ nhìn cậu thở dài.
Uống trà sữa xong, Lâm Thành Bộ thấy không mỏi chân nữa, không biết là do được nghỉ hay vừa được sờ người ta một cái, tóm lại là tinh thần phấn chấn.
Nguyên Ngọ vẫn là dáng vẻ không biết mệt, cầm cốc trà, nhìn ngắm đường phố.
“Anh…” Lâm Thành Bộ định hỏi hắn muốn đi đâu.
Nguyên Ngọ đồng thời mở miệng: “Chỗ này…”
“Cái gì?” Cậu hỏi.
“Chỗ này là đâu đây?” Nguyên Ngọ nhìn về đầu phố buôn bán, “Tôi từng đi qua sao?”
“… Có qua.” Lâm Thành Bộ nói, dừng một chút rồi tiếp, “Bên kia là trung tâm thương mại, đi qua là… phố Thanh Hợp.”
“Phố Thanh Hợp?” Nguyên Ngọ lặp lại.
Lâm Thành Bộ gật đầu: “Ừm, là…”
“Số 18?” Nguyên Ngọ nhíu mày.
“Đúng!” Lâm Thành Bộ sửng sốt một chút, rồi gần như hô lên, “Phải! Số 18! Đúng nó rồi! Anh còn nhớ sao?”
Nguyên Ngọ nhìn hắn, hơi mờ mịt, nhưng lát sau khẽ gật đầu: “Là quán bar đúng không?”
“Đúng!” Lâm Thành Bộ không khống chế nổi hưng phấn, úp sấp trên bàn, nói: “Số 18 phố Thanh Hợp, là quán bar, là chỗ anh làm việc nhiều năm rồi.”
Nguyên Ngọ nhìn cậu, không noisgif.
Qua rất lâu, hắn mới khẽ nói: “Tôi nhớ chỗ này.”
“Ừm!” Lâm Thành Bộ gật đầu, cảm giác đầu sắp văng khỏi cổ đên snoi.
“Cách xa không?” Nguyên Ngọ hỏi.
“Chừng hai mươi phút.” Lâm Thành Bộ nói, “Không xa lắm, anh muốn…”
“Qua xem một chút.” Nguyên Ngọ kéo khẩu trang lên, nói một câu.
Vui mừng đột ngột đến, Lâm Thành Bộ đi bên cạnh Nguyên Ngọ năm phút rồi vẫn không dừng được đám pháo hoa đang nổ tung tóe trong đầu.
Mãi đến khi Nguyên Ngọ hỏi có phải đi thẳng không, cậu mới trả lời “vâng” một tiếng.
“Cậu chơi thuốc à?” Nguyên Ngọ liếc một cái.
“Là thuốc độc tình yêu.” Lâm Thành Bộ không suy nghĩ đap lại, vì tâm tình vui vẻ, mà giọng có hơi to.
“Tôi biết tại sao trước kia tôi không đáp lại cậu rồi.” Nguyên Ngọ nói.
“Ừm?” Lâm Thành Bộ nhìn hắn.
“Đại khái là mất mặt.”
“….à” Lâm Thành Bộ không biết nói gì nữa.
Nguyên Ngọ không nói gì, chậm rãi đi tiếp.
Càng ngày càng gần số 18, Lâm Thành Bộ từ trạng thái vui mừng chuyển sang lo lắng. Không nói tới việc Nguyên Ngọ quen thuộc chỗ này, khiến hắn bị kích động. Mà khung cảnh quán bar đông người như vậy, chỉ sợ Nguyên Ngọ không chịu nổi…
Lâm Thành Bộ đột nhiên hơi sợ, cậu nhfin đồng hồ, may mắn là chưa đến mười giờ, còn chưa đến lúc náo nhiệt nhất của số 18.
Cậu định gọi điện cho Giang Thừa Vũ, nhưng không làm thế trước mặt Nguyên Ngọ được. Sợ Nguyên Ngọ nghĩ mọi chuyện đã được sắp xếp sẵn.
Xuyên qua ánh đèn lấp lóa, bọn họ đến phố Thanh Hợp, bầu không khí lập tức thay đổi, đèn chiếu loạn, còn có tiếng âm nhạc vang lên, tiếng cười đùa của thanh niên…
Thực ra Lâm Thành Bộ không thích cảm giác này, vẫn luôn không thích, chỉ là nó liên hệ rất chặt chẽ đến Nguyên Ngọ, nên từ từ cậu mới hơi thích được một chút.
Nguyên Ngọ rõ ràng không chịu được, tay nhét túi quần, Lâm Thành Bộ cảm giác bây giờ không lạnh, nên chỉ mặc áo mỏng, nếu mặc nhiều quần áo hơn, có lẽ Nguyên Ngọ sẽ rụt vào trong mớ quần áo ấy lắm.
“Phía trước là số 18.” Lâm Thành Bộ nói, “Muốn vào không? Không thì thôi…”
“Cậu không cần nói,” Nguyên Ngọ nhìn phía trước, bắt chước Lâm Thành Bộ, “Đừng có né tránh mãi, ít nhất cũng phải đối mặt một lần chứ.”
“Ài.” Lâm Thành Bộ hơi bó tay, Nguyên Ngọ bắt chước rất giống. Cậu nghe xong còn tưởng tượng được bộ dáng bản thân lúc đó.
“Cho nên cần chủ động một lần.” Nguyên Ngọ nói, khẩu trang che khuất nửa gương mặt, nhìn không rõ biểu cảm, ánh mắt phản chiếu lại ánh đèn cũng không rõ ràng.
Lâm Thành Bộ lấy điện thoại, liều chết gọi cho Giang Thừa Vũ: “Này!”
“Nếu không được.” Nguyên Ngọ nhìn cậu, híp mắt lại, “Cậu cũng không ép tôi chứ?”
“Không có khả năng,” Lâm Thành Bộ nhìn hắn, “Cùng lắm thay đổi phương pháp thôi.”
“Trước kia tôi đánh cậu chưa?” Nguyên Ngọ nói, “Cậu đáng ghét như thế, chắc là bị đánh rồi chứ?”
“Chưa chính thức đánh.” Lâm Thành Bộ nói.
“Thật muốn đánh một trận.” Nguyên Ngọ quay đầu đi về phía Số 18/
Lâm Thành Bộ đuổi theo, nhìn về cổng Số 18, thấy Giang Thừa Vũ đứng ở cổng, hút thuốc nói chuyện với người khác.
“Anh Thừa Vũ!” Lâm Thành Bộ hô một tiếng, đây là lần đầu từ khi cậu quen biết Giang Thừa Vũ mà được gặp anh ta lại vui vẻ như vậy.
Giang Thừa Vũ nghe thấy Lâm Thành Bộ gọi thì cảm thấy khiếp sợ.
“Tiểu Bộ… Cậu…” Hắn trừng mắt nhìn Nguyên Ngọ đứng bên cạnh, điếu thuốc ngậm trên miệng cũng rớt xuống, “Tôi…”
“Người này.” Lâm Thành Bộ không cách nào nói rõ cho Giang Thừa Vũ, chỉ có thể cưỡng ép giới thiệu: “Đây là Giang Thừa Vũ.”
“Giang Thừa Vũ?” Giọng nói đầy nghi hoặc của Nguyên Ngọ truyền tới.
Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa - Vu Triết Tôi Đến Mượn Cái Bật Lửa